Phúc Tinh Nhà Nông: Ba Vị Ca Ca Cưng Chiều Không Ngớt

Chương 163



 

Thế là thị vệ lại mở chiếc rương thứ ba, mọi người xúm lại nhìn, hóa ra bên trong là ngà voi, xương hổ và những thứ tương tự, còn có rất nhiều loài chim đã c.h.ế.t được làm tiêu bản, đều là những loài chim Đại Ân triều chưa từng có. Lông vũ của chúng vẫn sống động như thật.

 

Cố Tiêu Tiêu nhìn qua chỉ cảm thấy nổi hết da gà.

 

"Lưu đại nhân có sở thích quái lạ gì vậy? Sao lại mang về một đống chim c.h.ế.t?" Cố Tiêu Tiêu khó hiểu hỏi.

 

Mọi người: ...

 

Dương Tục dù sao cũng là người từng trải, bèn giới thiệu với Cố Tiêu Tiêu: "Những loài chim này e là Đại Ân triều chúng ta không có, nên được coi là kỳ trân dị thú, vẫn rất quý giá."

 

Cố Tiêu Tiêu vẫn không hiểu: "Chim đã c.h.ế.t rồi thì quý hiếm đến đâu thì có ích gì. Nếu là ta, ta thà thấy chim trời tự do bay lượn, còn hơn là nhốt một con chim c.h.ế.t trong nhà để thưởng ngoạn."

 

Lời này không sai, Tiểu Noãn gật đầu, bày tỏ sự tán đồng với Cố Tiêu Tiêu.

 

Chiếc rương thứ tư chính là rương Cố Tiêu Tiêu ẩn nấp, mọi người liền bỏ qua.

 

Chiếc rương cuối cùng được đặt riêng, trông cũng lớn hơn những chiếc khác rất nhiều. Nó không tinh xảo như những chiếc kia, ngược lại trông rất tùy tiện, rương nhìn cũng bẩn thỉu, như bị phủ đầy bùn đất khô.

 

Mọi người đi tới còn có thể ngửi thấy mùi đất.

 

"Chẳng lẽ đây là một rương bùn đất?" Một thị vệ lấy làm lạ.

 

Mọi người xúm lại mở chiếc rương cuối cùng này, rồi ai nấy đều nhíu mày.

 

Chỉ thấy bên trong là một đống đồ vật bọc trong đất đen và bùn, chẳng biết là thứ gì, có cái tròn cái dài.

 

"Đây là thứ gì? Đen nhẻm thế kia." Thị vệ Giáp lấy kiếm cẩn thận chọc chọc vào một trong số đó.

 

"Cứng phết." Thị vệ Giáp nói.

 

Tưởng Hãn Dung liếc nhìn đống đồ này, nó khác xa so với những bảo vật vừa thấy, y bèn nhíu mày nói: "E là đây là rễ cây, củ quả mà Lưu Vĩnh tìm được từ hải ngoại?"

 

Hạt Dẻ Nhỏ

"Chắc là kỳ hoa dị thảo gì đó," Tưởng Hãn Dung rõ ràng không hứng thú với thứ này, thế nên y phân phó: "Cứ giữ lại vài thứ, còn lại đổ hết đi, dọn trống chiếc xe ngựa này để mọi người lên ngồi."

 

Mấy thứ hoa cỏ gì đó này, đương nhiên không quan trọng bằng việc cứu người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tưởng Hãn Dung nghĩ thầm trong lòng.

 

Vì chiếc rương này hơi cao, Tiểu Noãn đi phía sau, nghe mấy đại trượng phu ở phía trước nói chuyện, vẫn chưa thấy rốt cuộc trong rương đựng gì.

 

Haiz, nếu chỉ có Tưởng Hãn Dung ở đây, nàng đã nhảy lên xem rồi.

 

Nhưng giờ có nhiều người ngoài thế này, nàng hơi ngại nhảy nhót.

 

"Vâng." Các thị vệ nghe lệnh Tưởng Hãn Dung liền đứng dậy chuẩn bị khiêng rương xuống đổ đi. Vừa đổ ra mấy thứ tròn tròn, Tiểu Noãn mắt tinh, chợt nhìn thấy.

 

"Mau dừng tay!"

 

Tiểu Noãn kêu lớn một tiếng, mấy thị vệ khiêng rương ngẩn người ra, liền quay đầu nhìn Tưởng Hãn Dung.

 

Vương gia, phải làm thế nào đây?

 

Các thị vệ thi nhau nhìn Tưởng Hãn Dung.

 

Tưởng Hãn Dung ho khan một tiếng, mở miệng: "Tiểu Noãn, chuyện này là..."

 

Chưa đợi y nói xong, Tiểu Noãn đã nhanh chóng bước lên, không thèm quan tâm đất đen bùn đất có bẩn hay không, nàng kích động nhặt một thứ tròn tròn lên, dùng khăn tay lau sạch, để lộ ra hình dáng ban đầu của nó.

 

Quả nhiên ta không nhìn lầm! Đây chính là một củ khoai tây!!

 

Tiểu Noãn chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười vang ba tiếng!

 

Tiểu Noãn lại nhặt mấy củ khác lên lau sạch, phát hiện ngoài khoai tây còn có khoai lang. Thế là nàng chạy đến trước rương, cúi đầu đào bới một lượt.

 

Đợi đến khi Tiểu Noãn ngẩng đầu lên, trên người nàng đã dính đầy bùn đất, nhưng nụ cười của nàng lại càng rạng rỡ hơn. Cả một chiếc rương lớn, bên trong toàn là khoai lang và khoai tây!

 

Bởi vì lúc này là mùa đông, thời tiết khá lạnh, khoai lang và khoai tây đều được bảo quản rất tốt, cũng chưa hề nảy mầm.

 

"Vương gia, đây là vật tốt đấy, ngàn vạn lần không được vứt đi~" Tiểu Noãn nháy mắt với y.