Phúc Tinh Nhà Nông: Ba Vị Ca Ca Cưng Chiều Không Ngớt

Chương 164



 

"Thứ này... có tác dụng gì chứ?" Tưởng Hãn Dung nhìn đống vật đen nhẻm bẩn thỉu, mặt mày nhăn lại.

 

"Công dụng lớn lắm chứ, thứ này có thể ăn được!" Tiểu Noãn thấy dáng vẻ Tưởng Hãn Dung có chút không phục, tên này có gì mà khinh thường khoai tây với khoai lang chứ, chẳng lẽ y không biết đồ ăn đều mọc ra từ đất à.

 

"Thứ này nhất định phải giữ lại." Tiểu Noãn trở nên nghiêm túc. Người khác không rõ, nhưng nàng thì biết rõ mười mươi. Khoai tây và khoai lang làm món ăn ngon là một chuyện.

 

Quan trọng hơn là, năng suất của thứ này lớn hơn rất nhiều so với các loại cây lương thực phổ biến hiện nay của Đại Ân triều, ví dụ như lúa, lúa mì, cao lương, kê v.v.!

 

Món đồ này, trong năm đói kém hay thiên tai chính là khẩu phần cứu mạng đó!

 

Chỉ là xung quanh có quá nhiều người tạp nham, Tiểu Noãn cũng không tiện nói quá nhiều, đành hết sức nháy mắt ám thị với Tưởng Hãn Dung.

 

"..."

 

Tưởng Hãn Dung tưởng đó là món ăn kỳ lạ gì đó, y cũng biết Tiểu Noãn thích bày vẽ ra những món ngon, nên đành phải đồng ý.

 

"Vậy thì mỗi thị vệ cõng một người đi thôi."

 

Cố Tiêu Tiêu là nữ tử, đương nhiên không tiện cưỡi chung một con ngựa với nam nhân, thế nên Tiểu Noãn mời nàng lên xe ngựa.

 

Sắc mặt Tưởng Hãn Dung đen như than.

 

Thật tình, sớm biết đã không cứu đám người này rồi!

 

Khóe mắt Cố Tiêu Tiêu vẫn còn đỏ hoe. Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, Tiểu Noãn pha một chén trà nóng cho Cố Tiêu Tiêu, đưa cho nàng một miếng bánh hạt dẻ, ôn tồn nói: "Ở trong rương chắc hẳn rất khó chịu nhỉ, mau uống chút trà ăn chút đồ đi."

 

Hơi nóng của trà lượn lờ làm mắt Cố Tiêu Tiêu thêm mờ đi. Nàng khẽ nói: "Ít nhất ta còn có thể ăn có thể uống, những người đã c.h.ế.t thì chẳng còn gì nữa rồi..."

 

"Người c.h.ế.t không thể sống lại, muội nên nghĩ thoáng ra." Tiểu Noãn an ủi nàng: "Không biết nơi này còn sơn phỉ hay không. Vương gia về kinh nhất định sẽ phái người cùng Sầm đại nhân đến tiễu phỉ, cũng coi như an ủi linh hồn những người đã khuất nơi chín suối."

 

Cố Tiêu Tiêu gật đầu: "Vậy thì tốt quá rồi, đa tạ Vương gia và Sầm đại nhân. Nếu thật sự đi tiễu phỉ, người nhà họ Cố chúng ta đều nguyện ý ra trận hỗ trợ!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu Noãn thấy nàng nói năng đanh thép, không khỏi có thêm thiện cảm với Cố Tiêu Tiêu.

 

Ban đầu ta còn tưởng nàng là một tiểu thư khuê các chỉ biết ham vui, chẳng hiểu sự đời.

 

"Nhưng khi về ta còn phải nói với cha, người nhà họ Cố chúng ta cần tiếp tục tăng cường rèn luyện võ nghệ..." Cố Tiêu Tiêu thở dài nói.

 

Nàng cứ tưởng quyền cước nhà họ Cố lợi hại lắm, giờ xem ra vẫn không thể tự mãn.

 

"Cố cô nương có vẻ rất có tâm đắc với việc luyện võ?" Tiểu Noãn hỏi.

 

Cố Tiêu Tiêu kiêu ngạo gật đầu: "Ta theo cha và hai ca ca ta luyện võ từ nhỏ, đừng thấy ta là thân nữ nhi, nhưng ta có thể đ.á.n.h thắng nhiều nam hài đồng trang lứa lắm đó!"

 

"Khu vực ba con phố gần nhà ta, hừm, ngoài ca ca ta ra, chẳng có ai đ.á.n.h thắng được ta đâu!"

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Cố Tiêu Tiêu vừa nói vừa bóp bóp ngón tay, ngón tay kêu "khắc khắc khắc" không ngừng.

 

Tiểu Noãn: "..."

 

Tiểu Noãn lại im lặng pha một chén trà khác đưa cho Cố Tiêu Tiêu.

 

Cố Tiêu Tiêu đa tạ Tiểu Noãn, uống cạn chén trà. Tiểu Noãn nhìn nàng, bỗng trong lòng nảy ra một ý, nói: "À phải rồi, nhà ta có một ca ca cũng là một kẻ mê võ, ngày ngày nghiên cứu làm sao để giao đấu với người khác. Chàng còn bái sư học nghệ nữa."

 

Mắt Cố Tiêu Tiêu sáng lên. Nàng thích nhất là tỉ thí võ nghệ rồi, nhưng người khác luôn thấy ta là tiểu cô nương nên chẳng muốn để ý đến ta.

 

Nàng và những cô nương khác cũng chẳng có gì để nói, người ta chỉ bàn luận tiểu thư nhà nào có váy áo rực rỡ, trang điểm xinh đẹp, nơi nào bán trang sức tinh xảo đẹp mắt.

 

Mấy thứ đó nhàm chán quá, nàng thật sự không phân biệt được lớp trang điểm này với lớp trang điểm kia có gì khác nhau. Có thời gian nghiên cứu mấy thứ đó sao không đi đ.á.n.h hai bộ quyền có hơn không?

 

Hơn nữa, đám nữ nhi ở cùng nhau, nói năng đều nhỏ nhẹ, đi lại còn cần nha hoàn đỡ, cứ như không có nha hoàn đỡ thì không đi được vậy. Nàng không ưa đám người này, cũng chẳng thiết chen vào đám người này.

 

Nhưng cha nương nàng luôn nghĩ nàng giống như một tiểu tử, sau này sẽ không lấy được chồng, ngày nào cũng ép nàng học những cái gọi là "phong thái thục nữ", nàng chịu không nổi mới lén lút trốn đi theo Dương Tục và mọi người làm tiêu sư.