Phúc Tinh Nhà Nông: Ba Vị Ca Ca Cưng Chiều Không Ngớt

Chương 179



 

Phạm Vãn Tình đến nhà họ Hoắc

 

Hoắc Hương ở bên cạnh quở trách: "Tẩu t.ử sao lại hỏi thẳng thừng như thế, cô nương người ta ngại ngùng c.h.ế.t mất."

 

Bích Yên quả thực đỏ mặt, cúi đầu khẽ "Dạ" một tiếng: "Hoắc đại ca là người rất tốt."

 

Lý Thị còn gì không hiểu nữa, cười không khép được miệng: "Ta thấy nhà chúng ta gần đây thật là song hỷ lâm môn rồi!"

 

"Đợi qua Tết Nguyên Đán, chúng ta sẽ định chuyện của con và Mãn Giang." Lý Thị nói.

 

Bích Yên gật đầu: "Mọi việc đều nghe theo Thẩm thẩm."

 

Hoắc Hương vội nói: "Tẩu t.ử nói gì thế, phải hỏi ý kiến gia đình của Bích Yên chứ."

 

Bích Yên nghe xong cười khổ: "Cô cô, gia đình ta, e là không thể trông cậy được nữa, ta đã sớm không còn nhà rồi."

 

Lý Thị và Hoắc Hương nghe xong đều im lặng. Lý Thị vội vã vỗ vai Bích Yên: "Con ngoan, ta biết lòng dạ con tốt, chuyện này đều do con làm chủ, nhà ta tuyệt đối sẽ không để con phải chịu thiệt thòi."

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Sắp đến Tết, Hoắc Diễn Thắng cũng đã đưa Phạm Vãn Tình và Tiểu Tước cùng trở về.

 

Người nhà họ Hoắc biết hôm nay Phạm Vãn Tình sẽ đến, nên đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn. Hai bên gặp mặt, ai nấy đều vô cùng vui vẻ.

 

Phạm Vãn Tình nắm lấy tay Trương Thị mà rơi lệ: "Tẩu tử, đa tạ cả nhà các người, nếu không thì tính mạng của Diễn Thắng e là đã không giữ được."

 

"Đại ân đại đức của nhà họ Hoắc, ta Phạm Vãn Tình suốt đời không bao giờ quên!" Nói rồi Phạm Vãn Tình toan quỳ xuống trước mặt Trương Thị.

 

Trương Thị giật mình, vội vàng kéo tay Phạm Vãn Tình đỡ nàng ta dậy.

 

"Phạm muội t.ử à, muội đừng khách sáo với chúng ta như vậy. Phàm là người có lương tâm gặp phải chuyện này đều sẽ mang đứa trẻ về."

 

"Chỉ trách những kẻ xấu xa của Chu gia. Nhưng may mắn muội đã thoát ra khỏi vũng lầy rồi."

 

"Chuyện cũ muội đừng nghĩ nữa, sau này sống tốt mới là điều quan trọng." Nói rồi Trương Thị vỗ tay Phạm Vãn Tình, cười nói: "Chúng ta còn phải chờ xem Diễn Thắng lập thê nữa chứ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Ai!" Phạm Vãn Tình nghe câu này cuối cùng cũng bật cười.

 

Bữa cơm diễn ra vô cùng vui vẻ, chủ khách đều tận hưởng.

 

Trương Thị còn sắp xếp phòng khách có hỏa kháng cho chủ tớ Phạm Vãn Tình.

 

"Nhà vừa mới xây xong, hỏa kháng cũng vừa mới lát xong, có gì không thoải mái cứ nói với ta." Trương Thị cười nói: "Người nhà nông chúng ta ruột thẳng như ruột ngựa, không có lòng dạ hiểm độc gì đâu, có gì cứ nói thẳng."

 

"Dạ, tỷ tỷ cứ yên tâm, có gì cần ta sẽ nói."

 

Thế là Phạm Vãn Tình đưa Tiểu Tước đến ở. Tiểu Tước ở nhà họ Hoắc có thể xem như được thả lỏng rồi.

 

Nàng vốn là con nhà nông, việc gì cũng làm được, lại còn có sức lực, ở nhà họ Hoắc nàng cũng là người thật thà, không có việc gì liền giúp đỡ làm việc, không chịu ngồi yên, nhận được sự khen ngợi nhất trí của gia đình họ Hoắc.

 

Ngày Tết cuối cùng cũng sắp đến.

 

Người lớn trong nhà họ Hoắc đã sớm chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho năm mới: hương nến, pháo tép, giấy tiền vàng bạc dùng để lên mộ phần, vân vân.

 

Đương nhiên, đồ ăn thức uống cho ngày Tết càng chuẩn bị không ít.

 

Hôm nay là ngày nhà Tiểu Noãn g.i.ế.c heo Tết. Tiểu Noãn vẫn luôn nhớ câu đồng dao: “Trẻ con trẻ con chớ khóc, vào tháng Chạp thì g.i.ế.c heo, trẻ con trẻ con chớ tham, qua tháng Chạp là Tết đến”.

 

Vì vậy, hôm nay nhà họ Hoắc g.i.ế.c heo Tết, mọi người trong nhà đều vô cùng hưng phấn.

 

Nhờ thức ăn trong nhà họ Hoắc tốt, heo cũng được cho ăn tốt theo, nên heo lớn hơn và mập hơn heo nhà người khác.

 

Hôm nay nhà họ Hoắc mời Vương đồ tể đến g.i.ế.c heo. Vương đồ tể đến nơi liền liên tục giơ ngón cái: "Hoắc lão ca, heo nhà các vị thật là tốt, đúng là một con heo béo ú!"

 

Việc g.i.ế.c heo ở thôn Uông Gia được coi là một sự kiện lớn, gần như là một lễ hội.

 

Vương đồ tể hàng năm đến mấy thôn để g.i.ế.c heo. Do ông ta cầm dao, không chỉ mổ sạch sẽ gọn gàng, mà còn sắp xếp mọi bộ phận của heo đâu ra đó, nên mọi người đều thích mời ông ta.