Chương 2:
Phụ thân cũng nghiêm giọng quát:
“Theo bên Thái hậu lâu ngày, con liền coi trời bằng vung rồi sao? Nếu Giang Nguyên ở ngoài xảy ra chuyện, cho dù Thái hậu cũng chẳng che chở nổi con đâu!”
Ta chỉ khẽ ho vài tiếng, siết chặt tấm hồ cừu trên người.
Phụ thân thấy dáng vẻ ta thản nhiên, liền tức giận quát lớn:
“Còn không mau nói!”
Ta cúi đầu, giọng điềm đạm:
“Phụ thân bớt giận, muội muội không sao. Khi Đạp Thanh, nàng ấy bị trật chân, Lục công tử đã đưa nàng về thành trước để tìm đại phu. Giờ đây, hẳn muội muội đang cùng Lục công tử ở một chỗ.”
“Lục Minh Phong?”
Giọng phụ thân thoáng run, còn huynh trưởng cùng mẫu thân đồng thời biến sắc.
Mẫu thân cau mày:
“Nguyên Nguyên trật chân, con là tỷ tỷ, vì sao không tự mình đưa muội muội mình đi y quán, mà lại để Minh Phong đi?”
Ta cụp mắt xuống, không đáp.
Nha hoàn Bội Lan đứng bên rốt cuộc không kìm được, lên tiếng:
“Phu nhân, nhị tiểu thư cùng Lục công tử tình ý sâu nặng, tiểu thư vốn chẳng chen được lời nào.”
“Khi nhị tiểu thư bị trật chân, Lục công tử lo lắng hơn ai hết, nhưng lại sợ điều tai tiếng, nên dứt khoát mang luôn cỗ xe mà khi nãy tiểu thư và nhị tiểu thư ngồi, chỉ nói để tiểu thư đợi người đến đón. Nếu phải nói ai bị bỏ lại, thì chính tiểu thư mới là người bị bỏ lại đó!”
Huynh trưởng ta giận dữ quát:
“Chủ tử nói chuyện, đâu đến lượt một nô tỳ chen miệng!”
Ta cất giọng lạnh nhạt:
“Ca ca.”
Ánh mắt ta lạnh như băng:
“Bội Lan là người Thái hậu ban cho, nay hầu hạ bên cạnh ta, thay ta nói vài lời, có gì không được?”
Huynh trưởng ta giận đến run người, nhưng rốt cuộc vẫn không nói thêm.
Bội Lan lại tiếp:
“Tiểu thư đứng trong mưa chờ suốt hai canh giờ, chờ đến nỗi chân tay đều tê cóng, người cũng phát sốt, may mà gặp người tốt thuận đường, mới đưa được về phủ.”
“Còn về phần Nhị tiểu thư cùng Lục công tử trong hai canh giờ ấy đã đi đâu, làm gì ai mà biết được, có khi là việc chẳng tiện để người ngoài nghe thấy cũng nên!”
“Ngươi!” - mẫu thân giận đến mắt trừng đỏ:
“Câm miệng cho ta!”
Phụ thân nhìn sang ta, ánh mắt trầm lại:
“Bội Lan là người của con, lời nàng nói tức là ý của con sao? Ăn nói hồ đồ, bôi nhọ danh tiết người khác đây là cách con được dạy dỗ à?”
Dẫu đã quen với sự trách mắng, lòng vẫn khẽ nhói.
Thân đang mang bệnh, cả người nóng bừng, vậy mà chẳng ai đoái hoài mà lại vì Giang Nguyên mà đối ta quát tháo như kẻ có tội.
Đây… chính là người thân của ta.
Ngay khi ấy, rèm cửa khẽ lay, Lục Minh Phong bế Giang Nguyên trong ngực, sải bước bước vào sảnh.
Ta bật cười khẽ, quay đầu nhìn phụ thân:
“Miệng nói không bằng chứng? Bôi nhọ danh tiết? Nhị muội cùng Lục công tử ôm ấp giữa ban ngày thế kia, sợ rằng chẳng cần ta nói, ai nhìn cũng hiểu cả rồi.”
Lục Minh Phong ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc:
“Tri Uẩn… nàng về rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu nghi vấn ấy, lập tức khiến lời Bội Lan vừa nói như được chứng thực.
Lục Minh Phong đặt Giang Nguyên xuống ghế, phụ mẫu cùng huynh trưởng những người khi nãy còn giận dữ quát mắng ta giờ lại vội vã chạy tới, vây quanh nàng ta mà hỏi han ân cần.
“Phụ thân, mẫu thân, con không sao đâu.”
Giang Nguyên nở nụ cười dịu dàng, giọng nói mềm mỏng, dáng vẻ thấu hiểu lòng người:
“Chân con chỉ đau nhẹ thôi, hai người đừng trách tỷ tỷ, tỷ cũng chẳng phải cố ý đẩy con đâu.”
“Chân con bị thương… là do Tri Uẩn làm?”
Giang Nguyên khẽ liếc ta, rồi cụp hàng mi xuống, giọng nhỏ nhẹ:
“Tỷ tỷ cũng là vô ý thôi.”
“Không nghiêm trọng? Vô ý à?”
Lục Minh Phong cười lạnh một tiếng, giận đến run vai:
“Đại phu nói chỉ suýt nữa là tổn thương đến xương, vậy mà nàng vẫn còn bênh vực cho nàng ta, thật không biết trên đời sao lại có người ngốc như nàng!”
Hắn liếc ta một cái, ánh mắt tràn đầy bất mãn, chỉ là nể mặt phụ mẫu ta đang có mặt, nên vẫn cố nhẫn nhịn, chưa nói ra những lời tệ hại hơn.
Cơn giận của phụ thân nặng nề như sấm dội.
Ông hít sâu mấy hơi, rồi bất ngờ quay người, một cái tát giáng thẳng lên má ta.
“Mau xin lỗi muội muội con!”
Làn da bỏng rát, đau đến tê dại. Ta khẽ lùi một bước, ánh mắt lướt qua từng gương mặt trước mặt…
Phụ thân, huynh trưởng, Lục Minh Phong đều là vẻ chán ghét, khinh miệt.
Chỉ có mẫu thân, muốn nói lại thôi, mày nhíu chặt, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thốt lời nào.
Bội Lan vội chạy đến đỡ ta:
“Tiểu thư…”
Trong miệng thoáng vị tanh của máu, tầm mắt ta thoáng dừng nơi Giang Nguyên, người đang che giấu nụ cười đắc ý nơi khóe môi.
Ta mím môi, khẽ nói:
“Được, ta xin lỗi.”
Quay sang Giang Nguyên, giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo:
“Muội muội Giang Nguyên, là ta không nên làm muội bị thương ở chân. Thật có lỗi.”
Nàng quay mặt về phía ta, lưng hướng về mọi người, trên môi là nụ cười hả hê đến nỗi chẳng giấu nổi:
“Tỷ tỷ, muội… muội tha thứ cho tỷ.”
Phụ thân vuốt râu, gật đầu:
“Thôi được rồi, việc này coi như xong. Con về phòng nghỉ đi, nhớ mời đại phu đến xem bệnh.”
Ta khẽ sững lại, rồi bất giác bật cười.
Thì ra, bọn họ không phải quên mất thân thể ta đang bệnh, mà là muốn đợi đến khi ta cúi đầu, chịu khuất phục, mới bằng lòng buông tay.
Sau khi đại phu tới, kê cho ta mấy thang t.h.u.ố.c đắng để trị phong hàn.
Thế nhưng bệnh vẫn phát, càng lúc càng nặng, đến cả xuống giường cũng không nổi.
Mẫu thân chỉ ghé qua một lần, khẽ thở dài:
“Con cũng đừng oán trách phụ thân con. Ông ấy và nhị thúc con vốn là huynh đệ thâm tình, nay phụ mẫu của Giang Nguyên đều đã mất, ông ấy sao có thể không quan tâm thêm chút ít?”
“Về sau, con cũng đừng hồ đồ nữa, đừng vì mấy chuyện ghen tỵ mà tranh chấp với muội muội con nữa.”
Mẫu thân à…
Ta là con ruột của người.
Vậy mà người cũng chẳng hề đứng về phía ta, lại theo họ, cùng nhau trách móc ta.