Chương 3:
Ta từng đặt nhiều kỳ vọng nơi mẫu thân.
Nhị thúc mất sớm, phụ thân đưa Giang Nguyên về phủ, từ đó đã một lòng thiên vị nàng ta.
Huynh trưởng Giang Dật Niên cùng Giang Nguyên lớn lên bên nhau, đối với ta vốn không thân thiết.
Thế nên từ khi ta trở về, Giang Nguyên hết lần này đến lần khác bày trò lấy lòng, tranh sự sủng ái.
Phụ thân cùng huynh trưởng đều hướng về phía nàng ta, ta dù ấm ức, vẫn chỉ nghĩ ấy là bởi ta xa nhà quá lâu, tình thân phai nhạt.
Mẫu thân vậy mà cũng đứng về phía Giang Nguyên, nói rằng ta không hiểu chuyện, lại đi ức h.i.ế.p một cô gái mồ côi phụ mẫu, bảo ta phải rộng lòng hơn, biết nghĩ đại cục hơn.
Những khi nói xong, người lại tìm đến tìm ta nói vài lời an ủi, giọng điệu ôn hòa như muốn xoa dịu, giống hệt dáng vẻ hiện giờ.
Ta chỉ khẽ mỉm cười, đáp một câu:
“Mẫu thân, nữ nhi đã hiểu.”
Những ngày sau đó, ta yên lòng tĩnh dưỡng, gần như không rời khỏi phòng.
Một ngày, giữa cơn bệnh nặng, nghe thấy tiếng kêu thất thanh từ sân ngoài…
“Chân ta! Chân của ta đau quá!”
Giang Nguyên sáng sớm đã dậy, ôm lấy chân kêu khóc.
Đại phu vội vã đến xem, nói rằng vết thương vẫn như cũ, chỉ là trẹo chân nhẹ, nghỉ ngơi là sẽ khỏi.
Thế nhưng nàng ta lại khóc nức nở, kêu đau không dứt.
Chẳng bao lâu sau, huynh trưởng Giang Dật Niên tức giận xông vào căn phòng ngập mùi t.h.u.ố.c đắng của ta.
“Tiểu thư, đại công tử đến rồi.”
Ta ho khẽ, mở mắt ra, giọng khàn đặc:
“Ca ca… huynh đến thăm ta sao?”
“Đừng gọi ta là ca ca! Ta không có muội muội nào lại độc ác như ngươi!”
Giang Dật Niên ánh mắt lạnh băng:
“Ngươi hại Giang Nguyên thành ra bộ dạng ấy, giờ chính mình cũng ngã bệnh đó chẳng phải là báo ứng sao? Đến cả trời cao cũng nhìn không nổi ngươi nữa!”
Qua lớp màn giường mỏng, ta yếu ớt chống người ngồi dậy:
“Ca ca lại vì chuyện của Giang Nguyên mà đến trách ta sao? Phụ thân đã dạy dỗ ta rồi, ta cũng đã nhận lỗi, ca ca còn chưa nguôi giận ư?”
Giọng nói dần nhỏ đi, chỉ còn hơi thở mỏng manh:
“Nếu nhất định muốn mắng, muốn phạt, đợi khi ta khỏi bệnh, ca muốn làm gì cũng được.”
Nói dứt, cơn ho lại kéo đến, thân thể run rẩy.
“Được, vậy nhớ lấy lời ngươi, đợi ngươi khỏi bệnh, ta sẽ tìm ngươi tính sổ!”
Giang Dật Niên để lại lời lạnh lẽo, phất tay áo bỏ đi.
Sắc mặt ta không chút biểu cảm.
“Tiểu thư…”
Liên Kiều dâng chén t.h.u.ố.c lên, nhẹ giọng khuyên:
“Xin tiểu thư đừng vì những kẻ không đáng mà hao tổn tinh thần.”
Ta đón lấy, ngửa đầu uống cạn chén t.h.u.ố.c đắng nghét.
Yếu đuối, chỉ có tác dụng với người thật lòng thương xót ngươi.
Còn với kẻ chẳng hề để tâm dù ngươi có cúi đầu, có cầu xin, cũng đều vô ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bật cười nhạt, cười chính sự ngây thơ của bản thân.
Liên Kiều khẽ nói:
“Nô tỳ đã hạ t.h.u.ố.c rồi, tiểu thư cứ yên tâm. Dù chân nàng ta có khỏi, cũng sẽ để lại tật, sau này khó mà đi lại như trước.”
“Thực ra chân cẳng nàng ta vốn chẳng hề gì, chỉ là mua chuộc đại phu mà thôi. Thật nực cười, cả một Giang phủ to lớn lại bị nàng ta dắt mũi xoay vòng vòng.”
Nàng ta hạ giọng thấp hơn:
“Chuyện này, nương nương đã biết.”
Bội Lan và Liên Kiều đều là người Thái hậu ban cho ta.
Bội Lan lanh trí, còn Liên Kiều lại tinh thông võ nghệ.
Đêm qua, ta bảo Liên Kiều trong bóng tối lặng lẽ ra tay.
Ta chưa bao giờ xin lỗi vì chuyện mình không làm.
Nếu Giang Nguyên đã nhận lời xin lỗi của ta thì cũng phải chịu lấy hậu quả tương xứng.
Tâm trí dần trống rỗng, ký ức chợt đưa ta trở lại đêm trước khi xuống núi nửa năm về trước.
Khi ấy, Thái hậu muốn ta ở lại cung để hầu cận bên người.
Ta gom hết can đảm, dập đầu nói rằng mình nhớ phụ mẫu, muốn trở về Giang phủ.
Ta từ chối việc ở lại trong cung cùng Thái hậu.
Cũng từ chối mối hôn sự mà người định ban cho.
Tuy Thái hậu không nói gì nhưng ta hiểu, trong lòng người đã mang giận.
Từ lúc về phủ, Giang Nguyên hết lần này đến lần khác khiêu khích, ta cũng chẳng phải kẻ nhẫn nhịn, luôn đáp trả thẳng thừng.
Thế nhưng lần này, ta đã nhường nhịn hết mức có thể.
Yếu đuối, chỉ hữu dụng với người thật lòng thương ta.
Mà đáng tiếc, người ta chọn để tỏ ra yếu đuối lại không phải người Giang gia, mà là Thái hậu nương nương.
Ngày hôm sau, Thái hậu nương nương sai ma ma thân cận mang theo ngự y đến thăm ta.
Ta chống người ngồi dậy hành lễ:
“Ma ma…”
Bà vội đè vai ta xuống, giọng hòa nhã:
“Giang tiểu thư, khổ cho người rồi.”
Phụ thân và mẫu thân đứng bên cạnh, trên mặt chẳng rõ là cảm xúc gì không vui, không giận, chỉ là cứng nhắc và gượng gạo.
Huynh trưởng cũng giữ vẻ lạnh nhạt như thường.
Nếu không phải ma ma bên Thái hậu đích thân đến, bọn họ e rằng sẽ chẳng bao giờ cùng đứng trong phòng ta một cách ngay ngắn như vậy.
E rằng trong phủ này, lại có kẻ sắp thấy khó chịu rồi.
Ngự y kê cho ta vài loại d.ư.ợ.c hoàn bổ thân, còn ma ma thì mang đến vô số lễ thưởng do Thái hậu ban: trâm cài, lụa Lưu Quang, ngọc nhan cao, cùng những loại d.ư.ợ.c liệu quý hiếm, từng món từng món được đặt lên đầu giường, ánh sáng ngọc châu phản chiếu lấp lánh, khiến cả căn phòng, trong thoáng chốc, đều ngập trong hương vị của hoàng ân.
Ma ma khẽ thở dài:
“Giang tiểu thư một trận bệnh này khiến nương nương vô cùng lo lắng, ngay cả chứng đau đầu lâu ngày của người cũng lại tái phát.”
Ta cúi đầu, giọng run nhẹ:
“Nương nương vẫn khỏe chứ? Đều là lỗi của Tri Uẩn, Tri Uẩn tội đáng muôn c.h.ế.t, khiến phượng thể của người bị tổn hại…”
Ma ma liền an ủi:
“Sao có thể trách tiểu thư được? Nương nương đã biết rõ mọi chuyện, trong việc này ai đúng ai sai, người sớm đã có phán định.”
Phụ thân, mẫu thân và huynh trưởng đứng một bên, nghe thế dĩ nhiên hiểu rõ ma ma tới đây là thay mặt Thái hậu bênh vực ta.