Phùng Ly

Chương 7



Chương 7:

 

Ta lắc đầu:

 

“Nương nương chưa nói.”

 

Phụ thân và mẫu thân lại dặn dò đôi ba câu, rồi để ta lên đường.

 

Ngồi trong xe ngựa, nhìn cổng lớn Giang phủ dần lùi lại phía sau, ta chợt nhớ về những chuyện khi còn nhỏ.

 

Thuở ấy, trí nhớ ta cực tốt, chỉ cần để tâm ghi nhớ hai ba lượt, liền có thể thuộc lòng, không sai một chữ.

 

Phụ thân phát hiện ra nên mừng lắm, liền chuẩn bị cho ta rất nhiều kinh Phật, mà ta cũng đều học thuộc từng quyển

 

Về sau ta mới biết, khi ấy Thái hậu nương nương đang buông rèm nhiếp chính mà người lại hết mực sùng tín Phật pháp.

 

Phụ thân liền dâng ta vào cung diện kiến Thái hậu, quả nhiên ta được người ưu ái và yêu mến.

 

Từ đó, ta thường được ra vào cung, bằng hữu của phụ thân đều khen rằng ông có một nữ nhi giỏi giang, tuổi còn nhỏ đã được quý nhân nhìn trúng.

 

Khi ấy, phụ thân, mẫu thân và cả huynh trưởng đều vô cùng yêu thương ta.

 

Ai nấy đều nói rằng ta sau này ắt có đại phúc, phụ mẫu nghe vậy, cười đến nỗi mắt cũng cong lại.

 

Chỉ là phúc chẳng dài lâu.

 

Năm ta mười hai tuổi, Thái hậu trả lại quyền hành.

 

Từ đó, cung điện của người không còn nhộn nhịp như xưa nữa.

 

Khi ấy ta còn nhỏ, chẳng hiểu chuyện gì, chỉ nhớ rằng Thái hậu cho gọi ta đến, nhìn ta ôn hòa hỏi:

 

“Con có nguyện ý theo ta lên núi Kỳ Sơn, thay triều đình mà cầu phúc cho thiên hạ không?”

 

Thái hậu khi ấy nói rằng:

 

“Chuyến đi này, e rằng phải nhiều năm mới có thể trở về.”

 

Ta ngước nhìn phụ thân, thấy ông liên tục ra hiệu bằng ánh mắt, hẳn là muốn ta đồng ý.

 

Từ khi ta được Thái hậu nương nương để mắt tới, phụ thân thăng quan tiến chức, được trọng dụng hơn trước.

 

Ông mừng rỡ vô cùng, thường ôm ta lên cao mà cười lớn:

 

“Vận nhi con chính là phúc tinh của phụ thân!”

 

Vì thế ta nghĩ theo Thái hậu lên núi, vừa là vì nước cầu phúc, cũng là việc tốt cho cả nhà.

 

Mang theo niềm tin ấy, ta gật đầu chấp thuận.

 

Nhưng phụ thân lại chẳng vui mừng gì, từ ngày ấy cho đến lúc tiễn ta rời nhà, sắc mặt vẫn u ám.

 

Những năm đầu ở Kỳ Sơn, ta thường viết thư gửi về nhà viết suốt ba năm trời, thế mà vẫn không nhận được hồi âm

 

Ta tự nhủ với bản thân rằng nhất định là do núi cao đường xa, quan sai đưa thư vô ý làm mất thư của ta thôi.

 

Nhưng ta vẫn không ngừng viết, cứ kiên trì như thế suốt năm năm trời.

 

Ta nghĩ, luôn sẽ có một bức thư, có thể đến được tay phụ thân và mẫu thân.

 

Nửa năm trước, khi ta trở về nhà, phản ứng đầu tiên của phụ thân khi nhìn thấy ta vậy mà không phải vui mừng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hồi nhỏ ta chẳng hiểu gì, nhưng nay mọi chuyện đã rõ.

 

Khi ấy, Hoàng thượng mười sáu tuổi đã sớm thành hôn, liên thủ cùng các đại thần phụ chính, ép Thái hậu trả lại quyền hành, mối quan hệ mẫu tử từ đó rơi xuống mức thấp nhất Thái hậu mới vì thế mà lên núi Kỳ Sơn.

 

Sau khi Thái hậu hồi cung an hưởng tuổi già, ta cũng trở lại Giang gia.

 

Năm năm trôi qua, dẫu chuyện xưa đã qua, nhưng phụ thân, mẫu thân và huynh trưởng đều đã trở nên xa lạ với ta.

 

Họ lại thân thuộc với Giang Nguyên hơn.

 

Ta nghe nói, năm thứ hai sau khi ta rời nhà, phụ thân đã đưa Giang Nguyên vào phủ.

 

Nàng tính tình hiền hòa, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đừng nói là người Giang gia, ngay cả bọn hạ nhân cũng không ai chê được điều gì.

 

Thế nhưng, ta vừa về nhà chưa mấy ngày, nàng ta đã để lộ sự địch ý.

 

Khi ta chuẩn bị lễ vật cho người trong nhà, còn đặc biệt hỏi han sở thích của nàng, rồi tặng nàng một túi hương tinh xảo.

 

Giang Nguyên cuối cùng bị dị ứng với một loại phấn hoa trong túi hương.

 

Nàng ta nói rằng nàng ta đã cảnh báo trước với ta việc dị ứng với hoa ngọc lan, thế mà ta vẫn cố tình tặng, là muốn hại người.

 

Thế là danh tiếng độc ác, nhỏ nhen, không dung người khác liền bị đổ lên đầu

 

Sau đó, ta bị gia pháp xử phạt, lại phải quỳ trong từ đường chịu tội

 

Từ ấy trở đi, bất kể chuyện gì tốt trong phủ, cũng đều ưu tiên cho Giang Nguyên trước.

 

Phụ thân, mẫu thân và huynh trưởng sợ nàng mất cảm giác an toàn, đối đãi với nàng còn tốt hơn trước, còn với ta chỉ còn lạnh nhạt và xa cách

 

Ta cũng không phải chưa từng phản kháng, nhưng mỗi khi vạch trần bộ mặt của Giang Nguyên, người nhà lại bênh vực nàng, nói rằng nàng chỉ là sợ bị bỏ rơi, rồi quay sang trách ta lòng dạ hẹp hòi, không biết bao dung

 

Ta cũng từng cố gắng giảng hòa với họ.

 

Thái hậu nương nương trước đó đã ban cho ta không ít vật quý, ta đem d.ư.ợ.c liệu thượng hạng biếu cho phụ thân, tặng mẫu thân Ngọc nhan cao, lại mang đến cho huynh trưởng bút, mực, giấy, nghiên tốt nhất kinh thành.

 

Thế nhưng, chỉ cần Giang Nguyên khóc lóc nói rằng ta tặng quà cho người nhà toàn vật quý giá, còn nàng thì thứ gì cũng không bằng, nàng cảm thấy thật là mất mặt thì họ lập tức đổi thái độ.

 

Phụ thân, mẫu thân và huynh trưởng liền quay sang trách mắng ta, nói rằng ta cố tình khoe khoang, muốn phô trương ân sủng của Thái hậu, rằng ta chỉ biết mượn hoa hiến Phật, không hề có chút thành tâm nào cả.

 

Lúc ấy ta mới hiểu, dù có cố gắng đến đâu, cũng vô ích.

 

Trái tim họ, sớm đã nghiêng về phía Giang Nguyên.

 

Đã như vậy, thì ta chẳng cần ở lại Giang phủ để chướng mắt nữa.

 



 

Sau khi nhập cung, Thái hậu nương nương vừa nhìn thấy ta liền thốt lên câu đầu tiên:

 

“Gầy đi rồi.”

 

Người thương xót, đưa tay khẽ nắm lấy cánh tay ta:

 

“Dù khi còn ở trên núi, sắc mặt con cũng chưa từng tệ thế này. Chắc hẳn ở Giang phủ đã chịu nhiều ủy khuất rồi.”

 

Ta nghiêng người tựa vào bên người, khẽ đáp:

 

“Là Tri Uẩn ngu dại, chẳng hiểu được hiểm ác chốn nhân gian.”

 

Thái hậu nương nương thở dài:

 

“Cũng là lỗi của Ai gia, khi còn ở trên núi lại chẳng dạy con những điều này. Con tâm tính trong sạch, sao có thể hiểu nổi những quanh co nơi hậu viện.”