Chương 8:
Người đưa tay vuốt mái tóc ta, dịu giọng nói:
“Từ nay, con cứ ở bên cạnh Ai gia đi.”
Thế là ta ở lại trong cung của Thái hậu nương nương và chỉ một ở, đã là trọn một tháng.
Trong tẩm điện của Thái hậu, ta cùng người cắm hoa, tụng kinh, nghe kể chuyện.
Đôi khi, ta còn có thể gặp được Hoàng thượng.
Mỗi lần Hoàng thượng đến vấn an, ánh mắt người rơi trên ta và Thái hậu, luôn mang theo vẻ phức tạp khó lường.
Thái hậu không có con ruột, Hoàng thượng là được người bế nuôi từ chỗ của một phi tần địa vị thấp.
Ban đầu mẫu tử tình thâm, nhưng năm năm trước, khi Hoàng thượng mới mười sáu tuổi, nghe theo lời gièm pha, cho rằng Thái hậu hại c.h.ế.t mẫu thân ruột của mình.
Lại thêm việc phụ chính đại thần và Thái hậu có tranh chấp nên đã ra tay ấy ly gián, Hoàng thượng bèn thành hôn sớm, ép Thái hậu trả lại quyền chính sự.
Từ đó, mối quan hệ giữa hai người không còn như xưa, nay chỉ là bề ngoài hòa thuận, nhưng trong lòng đã chẳng còn gắn bó.
Nên bây giờ hoàng thượng thỉnh thoảng đến thỉnh an, nhưng chẳng ở lại được bao lâu liền rời đi.
Ngược lại, Hoàng hậu lại không ngồi yên nổi, cứ thường đến cung Thái hậu vừa công khai vừa ngấm ngầm hỏi thăm chuyện hôn sự của ta.
Sau khi Hoàng hậu rời đi, Thái hậu nương nương nói:
“Nàng ta là sợ con ở trong cung lâu ngày, sẽ bị Hoàng đế để mắt đến.”
Ta đáp khẽ:
“Tri Uẩn quê mùa thô kệch, Hoàng hậu nương nương e là đã lo xa rồi.”
Thái hậu nương nương thở dài:
“Chốn cung đình này, rốt cuộc vẫn chẳng được tự tại như trên núi.”
Người nhìn ta:
“Còn con thì sao? Con có muốn vào cung không?”
Ta quỳ xuống nói:
“Trì Uẩn chỉ muốn ở bên hầu hạ Thái hậu nương nương, ngoài ra chưa từng nghĩ đến chuyện khác.”
Thái hậu nương nương khẽ nói:
“Con cũng không thể cả đời đều ở bên cạnh ai gia được.”
Người trầm ngâm một lát, rồi nói tiếp:
“Con thấy nhi tử nhà họ Hạ thì sao? Ai gia sẽ bảo Hoài Thành mở tiệc, để hai người các con gặp nhau một lần.”
Ta khẽ sững lại, trong đầu bất chợt hiện lên gương mặt ôn nhu như ngọc trong cỗ xe ngựa ngày ấy.
Lại chợt nhớ, hôm ấy rời đi, ta từng nói sẽ chuẩn bị lễ vật đến tận cửa tạ ơn nhưng rồi lại quên bẵng đi mất.
Còn lấy cả áo choàng và chiếc ô của hắn nữa.
Chỉ e rằng lần gặp mặt này khó mà thành vì Hạ Nguy Chỉ chắc hẳn giờ đã có ấn tượng xấu về ta rồi.
Nhưng ta đã từng từ chối Thái hậu một lần, nếu lại từ chối thêm lần nữa, chỉ sợ không ổn.
Sau khi nhận lời việc ấy, ta sai Bội Lan đến Giang gia một chuyến, lấy về chiếc áo choàng cùng chiếc ô nọ.
Bội Lan trở lại, khẽ thưa: trong hậu viện Giang gia, Chu bà một hạ nhân có chút thế lực bỗng nhiên mất tích.
Chu bà ấy, chính là người năm ta vừa hồi phủ đã đem chuyện Giang Nguyên yêu nhất hoa ngọc lan nói cho ta biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Người đang yên ổn, sao lại đột nhiên biến mất?”
Ta thở dài, xoay người cất kỹ áo choàng cùng cây dù.
Vài ngày nữa, sẽ phải đến gặp Hạ Nguy Chỉ.
Lễ gặp mặt, nên chọn vật gì cho xứng?
Hạ Nguy Chỉ sinh ra trong thế gia vọng tộc, phụ thân là Ngự sử đại phu, thanh liêm chính trực, mẫu thân là tiểu thư Định Quốc công phủ, xuất thân cao quý.
Nghĩ đến vậy, ta hiểu những vật tầm thường hẳn chẳng lọt được vào mắt hắn.
Ta trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng chọn được lễ vật vừa ý.
…
Trong lời Thái hậu nhắc đến, Hoài Thành quận chúa là nữ nhi của Khác Thân vương, người nổi danh trong kinh thành vì yêu thích thơ văn. Nàng thường mở thi hội, mời các công tử, tiểu thư có tài danh trong kinh đến cùng xướng họa nghe nói mỗi lần đổi mùa đều có một buổi như vậy.
“Ngươi cứ yên tâm…” nàng cười nói:
“Thái hậu nương nương đã dặn ta rồi, ta nhất định sẽ thu xếp chu toàn cho ngươi.”
Ta khom người hành lễ:
“Đa tạ quận chúa.”
Tại thi hội hôm ấy, ta im lặng đảo mắt khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng Hạ Nguy Chỉ, nhưng người đầu tiên ta trông thấy lại là Giang Nguyên.
“Lại là cái thứ nghèo nàn từ Thanh Châu kia sao.”
Hoài Thành quận chúa khẽ nhếch môi, quay sang hạ nhân nói:
“Bổn quận chúa nhớ rõ, hình như chưa từng sai người gửi thiếp mời cho nàng ta.”
Hạ nhân cúi đầu đáp, giọng run run:
“Thưa quận chúa là Trường Bình quận chúa dẫn nàng ấy đến.”
Hoài Thành quận chúa hừ khẽ một tiếng, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Nàng và Trường Bình quận chúa vốn không đội trời chung, danh tiếng bất hòa đã lan khắp giới quyền quý.
Hừ xong, nàng như sực nhớ điều gì, quay sang nhìn ta, giọng chậm rãi:
“Bổn quận chúa chỉ là không ưa nàng ta, chứ không phải nhằm vào Giang gia các ngươi.”
Ta khẽ cúi đầu, đáp bằng giọng điềm tĩnh:
“Quận chúa yêu ghét phân minh, thần nữ tự nhiên hiểu rõ.”
Đang nói, Hạ Nguy Chỉ đã đến.
Hắn ung dung bước vào, ngồi xuống hàng ghế dành cho nam khách.
Ta cũng theo lễ mà an vị nơi hàng nữ khách, qua tấm bình phong mỏng, khẽ liếc nhìn dáng người tuấn nhã, lưng thẳng như tùng của hắn.
Sau khi hồi kinh, ta mới biết Hạ Nguy Chỉ tuổi còn trẻ mà đã đảm nhiệm chức Ngũ phẩm Lại bộ lang trung, xuất thân hiển hách, dung mạo lại đoan chính hiếm thấy.
Huống chi, Hạ gia từ xưa đã có gia quy không nạp thiếp, nếu không, tiểu thư nhà Định Quốc công năm ấy đã chẳng chịu gả vào.
Người Thái hậu nương nương chọn cho ta, quả nhiên là bậc lang quân hiếm có.
Chỉ là… e rằng mối nhân duyên này, khó mà thành được.
Thi hội bắt đầu chưa bao lâu, ta và Hạ Nguy Chỉ đều lặng lẽ rời chỗ ngồi, cùng bước đến rừng trúc sau thi xã.
“Lần trước được Hạ công tử ra tay tương trợ, vốn định tự mình mang lễ đến tạ, không ngờ sự vụ rối ren, thành ra chậm trễ. Quả là thất lễ.”
Ta nói rồi lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp gấm tinh xảo, dâng hai tay lên trước hắn:
“Chút quà mọn, mong công tử đừng chê.”