Phượng Ẩn Trùng Thiên

Chương 1: 1



Mưa rả rích trút xuống mái ngói thâm u của Lệ Tĩnh cung, từng giọt lạnh lẽo thấm vào da thịt Cảnh Nguyệt. Cô bé mười hai tuổi, gầy gò, run rẩy nép mình vào góc tường ẩm thấp. Tiếng mưa hòa lẫn tiếng khóc nghẹn ngào, tạo thành một bản nhạc bi ai thấu tận tâm can.

Hôm nay, mẹ cô, Du phi, bị xử trảm vì tội mưu nghịch.

Từ nhỏ, Cảnh Nguyệt đã quen với những lời đồn đại ác ý về mẹ mình. Người ta nói Du phi xuất thân hèn kém, dùng yêu thuật quyến rũ hoàng đế, ôm dã tâm soán vị. Cảnh Nguyệt không tin. Mẹ nàng, trong ký ức của cô, là một người phụ nữ dịu dàng, thông minh, luôn dạy cô đọc sách, viết chữ, kể những câu chuyện về những anh hùng hào kiệt.

Giờ đây, tất cả đã tan thành mây khói.

Cảnh Nguyệt nhắm mắt, hình ảnh cuối cùng về mẹ hiện lên rõ mồn một: khuôn mặt thanh tú tái nhợt, đôi mắt ráo hoảnh nhìn về phía cô, miệng mấp máy điều gì đó mà cô không thể nghe rõ giữa tiếng la hét của đám đông. Rồi lưỡi đao sắc lạnh c.h.é.m xuống, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, nhuộm đỏ cả một vùng sân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô bé bật khóc nức nở. Sự đau đớn, sợ hãi, và căm phẫn hòa quyện thành một mớ hỗn độn trong lòng.

"Mẹ..." Cảnh Nguyệt thều thào, giọng lạc đi vì nghẹn ngào. "Con sẽ trả thù. Con thề, con sẽ khiến những kẻ đã hãm hại mẹ phải trả giá!"

Lời thề vang vọng trong căn phòng trống trải, chìm nghỉm giữa tiếng mưa.

Cánh cửa gỗ ọp ẹp mở ra, một thái giám già bước vào, khuôn mặt nhăn nheo, ánh mắt lạnh lùng. Hắn liếc nhìn Cảnh Nguyệt, giọng nói the thé: "Trưởng công chúa, xin mời dùng bữa."

"Ta không muốn ăn!" Cảnh Nguyệt gắt lên, giọng nói yếu ớt nhưng kiên quyết.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com