Thái giám già nhếch mép khinh bỉ: "Đây là ý chỉ của Thái hậu nương nương. Nếu Trưởng công chúa không ăn, nô tài khó ăn nói." Hắn vẫy tay, hai cung nữ tiến lên, tay bưng khay thức ăn đạm bạc: một bát cháo loãng, vài cọng rau luộc, không một chút dầu mỡ.
Cảnh Nguyệt nhìn bữa ăn trước mặt, cảm thấy buồn nôn. Đây không phải là thức ăn cho người, mà là cho súc vật. Nhưng cô biết, nếu không ăn, cô sẽ c.h.ế.t đói. Và cô không được phép chết. Cô phải sống, phải mạnh mẽ, để thực hiện lời thề của mình.
Cô cúi đầu, lặng lẽ ăn từng muỗng cháo. Vị cháo nhạt nhẽo, rau luộc không chút gia vị, nhưng cô vẫn cố nuốt trôi. Mỗi miếng ăn là một lời nhắc nhở về sự nhẫn nhục, về sự tàn khốc của cuộc sống.
Sau khi ăn xong, Cảnh Nguyệt ngồi trở lại góc tường, co ro như một con thú nhỏ bị thương. Thái giám già và hai cung nữ lặng lẽ rời đi, để lại cô một mình trong căn phòng lạnh lẽo.
Lệ Tĩnh cung, nơi giam giữ những phi tần thất sủng hoặc phạm tội, giờ đây trở thành nhà của Cảnh Nguyệt. Cô biết, cuộc sống của cô từ nay về sau sẽ gắn liền với nơi này. Cô sẽ bị lãng quên, bị coi thường, bị giam cầm trong bóng tối.
Nhưng cô không cam tâm.
Cảnh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa vẫn không ngừng rơi. Bóng tối bao trùm lấy khu biệt cung, nuốt chửng mọi âm thanh, ánh sáng. Nhưng trong lòng cô, một ngọn lửa nhỏ vẫn âm ỉ cháy. Ngọn lửa của sự căm hờn, của khát vọng, của ý chí báo thù.
Cô sẽ không để ai dập tắt ngọn lửa này. Cô sẽ ẩn nhẫn, chờ đợi, và đến một ngày, cô sẽ vùng lên, lật đổ tất cả những kẻ đã chà đạp lên cô và mẹ cô.
Thời gian trôi qua chậm chạp trong Lệ Tĩnh cung. Ngày nối ngày, Cảnh Nguyệt sống trong sự cô đơn, thiếu thốn và tủi nhục. Cô đọc sách, viết chữ, luyện tập võ nghệ một cách bí mật. Cô học cách che giấu cảm xúc, cách quan sát, cách suy tính. Cô biến mình thành một con sói ẩn mình trong lốt cừu non.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái giám già và hai cung nữ vẫn thường xuyên đến cung cấp đồ ăn và nhu yếu phẩm. Họ không nói gì, chỉ làm theo mệnh lệnh. Cảnh Nguyệt biết, họ là tai mắt của Thái hậu, luôn theo dõi mọi hành động của cô.
Nhưng cô không sợ. Cô đã học được cách sống chung với sự giám sát, cách lừa dối và đánh lạc hướng. Cô biết, để sống sót, cô phải thông minh và kiên nhẫn.
Một đêm nọ, khi trăng khuất sau những đám mây đen, Cảnh Nguyệt ngồi bên bàn, đọc một cuốn sách cổ. Bỗng, cô nghe thấy một tiếng động nhỏ ngoài cửa. Cô giật mình, vội vàng tắt đèn, nấp vào một góc tối.
Cánh cửa khẽ mở ra, một bóng người lén lút bước vào. Cảnh Nguyệt nín thở, căng mắt nhìn. Đó là một người đàn ông, mặc trang phục hộ vệ, khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối.
Ai đây? Người của Thái hậu đến g.i.ế.c mình? Hay là...
Người đàn ông dừng lại giữa phòng, cất giọng nói trầm thấp: "Trưởng công chúa, đừng sợ. Ta không có ý làm hại người."
Cảnh Nguyệt vẫn im lặng, cảnh giác nhìn người đàn ông. Cô không tin bất cứ ai.
"Ta là Tề Vũ," người đàn ông nói tiếp. "Ta được phái đến để bảo vệ người."
Bảo vệ? Cảnh Nguyệt nhếch mép cười khẩy. Bảo vệ hay giám sát? Cô không quan tâm. Cô chỉ biết, từ nay về sau, cuộc sống của cô sẽ có thêm một biến số. Một biến số mà cô phải tìm hiểu và kiểm soát.