Những tháng ngày giả điên của Cảnh Nguyệt trôi qua trong sự cô đơn và nhẫn nhục. Mặc dù đã đánh lừa được Thái hậu và Trình Nhược Khanh, nhưng cái giá phải trả là rất lớn. Cô phải chịu đựng sự khinh miệt của những người xung quanh, phải sống trong sự cô lập và buồn tủi.
Nhưng cô không cho phép mình gục ngã. Cô biết rằng, đây chỉ là một giai đoạn tạm thời, và cô cần phải giữ vững tinh thần để vượt qua nó.
Trong thời gian này, Tề Vũ vẫn tiếp tục bí mật liên lạc với cô, mang đến những thông tin quan trọng về phe nổi dậy và tình hình trong triều đình. Anh ta cũng giúp cô liên lạc với một số người thân cận của mẹ cô năm xưa, những người vẫn còn tin tưởng vào lý tưởng của bà.
Một ngày nọ, Tề Vũ mang đến một tin tức đặc biệt: "Trưởng công chúa, ta đã tìm được một người quen cũ của Du phi nương nương. Bà ấy là một cung nữ đã từng phục vụ bên cạnh nương nương, và bà ấy có thể biết nhiều điều về vụ án năm xưa."
Cảnh Nguyệt giật mình. "Ai vậy?"
"Bà ấy tên là Liễu mama," Tề Vũ đáp. "Bà ấy hiện đang sống trong một ngôi chùa nhỏ ở ngoại thành. Ta đã gặp bà ấy, và bà ấy đồng ý gặp Trưởng công chúa."
Cảnh Nguyệt mừng rỡ. Đây là một cơ hội tốt để cô tìm hiểu thêm về vụ án của mẹ cô, và để liên lạc với những người đồng chí còn lại của phe nổi dậy.
"Chúng ta phải gặp bà ấy," Cảnh Nguyệt nói. "Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Thái hậu có thể đã cài người theo dõi chúng ta."
Tề Vũ gật đầu. "Ta sẽ lo liệu mọi việc. Ta sẽ tìm cách đưa Trưởng công chúa ra khỏi cung mà không ai phát hiện ra."
Vào một đêm trăng mờ, Tề Vũ bí mật đưa Cảnh Nguyệt ra khỏi Lệ Tĩnh cung. Anh ta cải trang cho cô thành một thái giám nhỏ tuổi, che mặt kín mít, và dẫn cô đi qua những con đường vắng vẻ trong cung.
Sau một hồi đi bộ, họ đến được cổng sau của cung, nơi Tề Vũ đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa. Họ lên xe, và chiếc xe ngựa nhanh chóng lăn bánh, rời khỏi hoàng cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên đường đi, Cảnh Nguyệt cảm thấy hồi hộp và lo lắng. Cô không biết Liễu mama là người như thế nào, và bà ấy có thể giúp cô được gì. Nhưng cô tin rằng, đây là một bước đi đúng đắn, và cô sẽ không hối hận về nó.
Sau một thời gian dài di chuyển, chiếc xe ngựa dừng lại trước một ngôi chùa nhỏ nằm ẩn mình trong một khu rừng yên tĩnh. Tề Vũ đỡ Cảnh Nguyệt xuống xe, và dẫn cô vào chùa.
Trong chùa, một bà lão đang ngồi tụng kinh trước tượng Phật. Bà lão có khuôn mặt hiền từ, đôi mắt sáng ngời, và mái tóc bạc phơ.
Tề Vũ tiến lên, khẽ gọi: "Liễu mama, Trưởng công chúa đã đến."
Bà lão ngước mắt nhìn Cảnh Nguyệt, ánh mắt ngạc nhiên. Bà đứng dậy, tiến đến gần Cảnh Nguyệt, và cẩn thận quan sát cô.
"Ngươi... ngươi là Nguyệt nhi?" Liễu mama hỏi, giọng nói run rẩy.
Cảnh Nguyệt gật đầu, nước mắt trào ra. "Con là Nguyệt nhi. Con đến để tìm hiểu về mẹ con."
Liễu mama ôm chặt Cảnh Nguyệt vào lòng, khóc nức nở. "Nguyệt nhi, ta xin lỗi. Ta đã không thể bảo vệ mẹ con. Ta đã không thể giúp gì cho con."
Cảnh Nguyệt vỗ về Liễu mama, an ủi bà: "Đừng lo lắng, Liễu mama. Con không trách bà. Con biết bà đã làm hết sức mình."
Sau một hồi trò chuyện, Cảnh Nguyệt và Liễu mama ngồi xuống, và bắt đầu kể cho nhau nghe về những gì đã xảy ra trong những năm qua.
Liễu mama kể cho Cảnh Nguyệt nghe về những ngày tháng tươi đẹp khi bà còn phục vụ bên cạnh Du phi. Bà kể về sự thông minh, tốt bụng, và tài năng của Du phi. Bà cũng kể về những khó khăn và nguy hiểm mà Du phi phải đối mặt khi tham gia vào phe nổi dậy.