Phượng Ẩn Trùng Thiên

Chương 13



Trở lại Lệ Tĩnh cung, Cảnh Nguyệt tiếp tục cuộc sống giả điên của mình. Tuy nhiên, sâu bên trong, cô và Tề Vũ âm thầm chuẩn bị cho những bước đi tiếp theo. Danh sách những người mà Liễu mama cung cấp được Tề Vũ bí mật điều tra. Một vài người đã qua đời, một số khác đã rời khỏi kinh thành, nhưng vẫn còn một số người vẫn đang ẩn mình trong triều, sống cuộc sống bình thường.

Cảnh Nguyệt quyết định liên lạc với những người này, nhưng cô biết mình cần phải vô cùng thận trọng. Bất kỳ sai sót nào cũng có thể khiến cô và những người đồng chí của mình rơi vào nguy hiểm.

Trong lúc Cảnh Nguyệt đang lên kế hoạch, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra, khiến tình hình trở nên phức tạp hơn.

Một đêm mưa tầm tã, Cảnh Nguyệt đang ngủ trong phòng thì bất ngờ bị đánh thức bởi tiếng động lớn. Cô giật mình tỉnh giấc, và nhận ra rằng có một đám người đang xông vào Lệ Tĩnh cung.

Đám người này mặc trang phục thị vệ, mặt bịt kín, tay cầm đao kiếm sáng loáng. Họ xông vào phòng Cảnh Nguyệt, la hét và c.h.é.m g.i.ế.c một cách điên cuồng.

Cảnh Nguyệt hoảng sợ, vội vàng lẩn trốn vào một góc phòng. Cô biết rằng, đây là một vụ ám sát, và mục tiêu của đám người này chính là cô.

"Giết! Giết c.h.ế.t con tiện nhân đó!" Một tên thị vệ hét lớn, lao về phía Cảnh Nguyệt.

Cảnh Nguyệt vội vàng né tránh, nhưng cô không nhanh bằng tên thị vệ. Hắn vung đao c.h.é.m xuống, nhắm thẳng vào đầu cô.

Trong khoảnh khắc nguy hiểm, một bóng đen lao ra, chặn nhát đao cho Cảnh Nguyệt. Đó là Tề Vũ. Anh ta đã lao đến kịp thời, bảo vệ cô khỏi lưỡi đao tử thần.

"Trưởng công chúa, chạy mau!" Tề Vũ hét lớn, đẩy Cảnh Nguyệt ra xa.

Cảnh Nguyệt không chần chừ, vội vàng chạy trốn ra khỏi phòng. Cô chạy qua những hành lang tối tăm, cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi của đám thị vệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phía sau cô, Tề Vũ đang một mình chiến đấu với đám thị vệ. Anh ta dùng kiếm của mình chống trả, nhưng số lượng địch quá đông, và anh ta dần dần bị áp đảo.

Cảnh Nguyệt chạy đến cổng Lệ Tĩnh cung, nhưng cô phát hiện ra rằng cổng đã bị khóa chặt. Cô hoảng sợ, cố gắng phá cửa, nhưng không thành công.

"Nguyệt nhi, chạy mau! Đừng lo cho ta!" Tiếng hét của Tề Vũ vọng lại từ phía sau.

Cảnh Nguyệt cắn răng, quyết định không bỏ rơi Tề Vũ. Cô biết rằng, nếu cô bỏ chạy, Tề Vũ chắc chắn sẽ chết.

Cô quay lại, chạy về phía Tề Vũ. Cô nhặt một cây gậy gỗ trên đường, và dùng nó để tấn công đám thị vệ.

Mặc dù không có võ công cao cường, nhưng Cảnh Nguyệt chiến đấu một cách dũng cảm. Cô đánh vào đầu, vào tay, vào chân của đám thị vệ, cố gắng giúp Tề Vũ giải vây.

Nhưng số lượng địch quá đông, và Cảnh Nguyệt cũng dần dần bị thương. Cô bị một tên thị vệ đánh vào vai, và ngã xuống đất.

"Nguyệt nhi!" Tề Vũ hét lớn, cố gắng lao đến cứu Cảnh Nguyệt. Nhưng anh ta đã bị đám thị vệ chặn lại.

Tên thị vệ đã đánh Cảnh Nguyệt lao đến, giơ đao lên cao, chuẩn bị c.h.é.m xuống.

"Không!" Cảnh Nguyệt hét lên, nhắm mắt chờ đợi cái chết.

Bỗng, một bóng đen lao ra, đá văng tên thị vệ ra xa. Đó là Trình Nhược Khanh.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com