Phượng Ẩn Trùng Thiên

Chương 23



Sau chiến thắng trở về, Cảnh Nguyệt được tung hô như một vị anh hùng dân tộc. Uy tín của cô lên cao chưa từng có, và dường như không ai có thể ngăn cản cô tiến lên ngôi vị cao nhất. Tuy nhiên, vận mệnh trớ trêu thay, những ngày tháng yên bình không kéo dài được bao lâu.

Sức khỏe của nhà vua ngày càng suy yếu, và dù các thái y tận tâm cứu chữa, ông vẫn không thể qua khỏi. Một buổi sáng, tin dữ lan truyền khắp kinh thành: Nhà vua băng hà.

Sự ra đi của nhà vua khiến triều đình Đại Cảnh một lần nữa rơi vào hỗn loạn. Các phe phái bắt đầu tranh giành quyền lực, và tương lai của đất nước trở nên mờ mịt.

Thái hậu Chu thị, dù đã bị tước quyền lực trước đó, vẫn không từ bỏ ý định thao túng triều đình. Bà ta âm mưu với một số đại thần thân cận, tìm cách lập một hoàng tử khác lên ngôi, và gạt bỏ Cảnh Nguyệt.

"Không thể để con tiện nhân đó lên ngôi!" Thái hậu gầm gừ trong cung điện của mình. "Ta sẽ không bao giờ cho phép nó ngồi lên ngai vàng."

Trong khi đó, Cảnh Nguyệt cũng không hề ngồi yên. Cô biết rằng, nếu cô không hành động, triều đình sẽ rơi vào tay của Thái hậu, và tất cả những nỗ lực của cô trong thời gian qua sẽ trở nên vô nghĩa.

Cô triệu tập Tề Vũ và Trình Nhược Khanh đến để bàn bạc kế hoạch.

"Tình hình hiện tại rất nguy hiểm," Cảnh Nguyệt nói, giọng nói nghiêm trọng. "Thái hậu đang âm mưu lật đổ ta, và ta cần phải ngăn chặn bà ta."

"Chúng ta sẽ làm gì?" Tề Vũ hỏi, ánh mắt lo lắng.

"Chúng ta phải trở về kinh thành," Cảnh Nguyệt đáp. "Chúng ta phải tập hợp những người ủng hộ ta, và chúng ta phải bảo vệ ngai vàng."

Trình Nhược Khanh gật đầu đồng ý. "Ta sẽ giúp người. Ta sẽ liên lạc với những quan lại trung thành, và ta sẽ thuyết phục họ ủng hộ người."

Ngay lập tức, Cảnh Nguyệt ra lệnh cho quân đội chuẩn bị lên đường. Cô biết rằng, thời gian không còn nhiều, và cô cần phải nhanh chóng trở về kinh thành để đối phó với Thái hậu.

Khi đoàn quân của Cảnh Nguyệt tiến về kinh thành, tình hình trong triều đình ngày càng trở nên căng thẳng. Thái hậu Chu thị đã phong tỏa cung điện, và ra lệnh cho ngự lâm quân canh gác nghiêm ngặt. Bà ta cũng triệu tập những đại thần thân cận đến để bàn bạc kế hoạch lập một hoàng tử khác lên ngôi.

Tuy nhiên, không phải tất cả các quan lại đều ủng hộ Thái hậu. Nhiều người vẫn trung thành với Cảnh Nguyệt, và họ tin rằng cô là người duy nhất có thể lãnh đạo Đại Cảnh.

Họ bí mật liên lạc với nhau, và họ quyết định sẽ đứng lên chống lại Thái hậu, và bảo vệ ngai vàng cho Cảnh Nguyệt.

Khi đoàn quân của Cảnh Nguyệt đến gần kinh thành, họ bị ngự lâm quân chặn lại. Các binh sĩ ngự lâm quân được lệnh không cho phép bất kỳ ai vào thành, và họ sẵn sàng dùng vũ lực để thực hiện mệnh lệnh này.

Cảnh Nguyệt biết rằng, cô không thể tấn công vào kinh thành. Nếu cô làm như vậy, cuộc chiến sẽ gây ra nhiều thiệt hại cho người dân, và cô sẽ mất đi sự ủng hộ của họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô quyết định sử dụng một chiến thuật khác. Cô cử Tề Vũ đến đàm phán với ngự lâm quân, thuyết phục họ đầu hàng.

Tề Vũ là một người có tài ăn nói, và anh ta đã thành công trong việc thuyết phục một số binh sĩ ngự lâm quân. Họ nhận ra rằng, việc chống lại Cảnh Nguyệt là vô nghĩa, và họ quyết định sẽ mở cửa thành cho cô.

Khi cửa thành mở ra, đoàn quân của Cảnh Nguyệt tiến vào kinh thành một cách nhanh chóng. Cô cho quân đội chiếm giữ những vị trí quan trọng trong thành, và cô ra lệnh bắt giữ Thái hậu Chu thị và những đại thần thân cận của bà ta.

Thái hậu Chu thị bị bắt giữ và đưa đến ngục tối. Bà ta biết rằng, mọi chuyện đã kết thúc, và bà ta không còn cơ hội để lật ngược tình thế.

Sau khi bắt giữ Thái hậu, Cảnh Nguyệt triệu tập các quan lại đến Kim Loan điện để bàn bạc về việc chọn người kế vị.

Các quan lại tranh cãi nhau gay gắt. Một số người ủng hộ Cảnh Nguyệt lên ngôi, trong khi những người khác lại muốn chọn một hoàng tử khác.

Cảnh Nguyệt lắng nghe ý kiến của mọi người, và cuối cùng cô đưa ra một quyết định khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Cô nói rằng, cô sẽ không lên ngôi hoàng đế.

"Ta biết rằng, nhiều người trong các vị muốn ta lên ngôi," Cảnh Nguyệt nói. "Nhưng ta tin rằng, có một người khác xứng đáng hơn ta để lãnh đạo Đại Cảnh."

Cô chỉ tay về phía một vị quan trẻ tuổi, tên là Lý Minh. Lý Minh là một người tài giỏi, đức độ, và được nhiều người yêu mến. Anh ta cũng là một người trung thành với Cảnh Nguyệt, và anh ta luôn ủng hộ những chính sách của cô.

"Ta tin rằng, Lý Minh có đủ tài năng và phẩm chất để trở thành một vị hoàng đế tốt," Cảnh Nguyệt nói. "Ta đề cử anh ta lên ngôi, và ta sẽ tiếp tục giúp đỡ anh ta để xây dựng một Đại Cảnh thịnh vượng và hùng cường."

Các quan lại kinh ngạc trước quyết định của Cảnh Nguyệt. Họ không ngờ rằng, cô lại từ bỏ cơ hội ngàn năm có một để lên ngôi hoàng đế.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, họ nhận ra rằng, quyết định của Cảnh Nguyệt là đúng đắn. Cô không muốn trở thành một hoàng đế độc tài, và cô muốn tạo ra một triều đại mới, nơi mọi người đều có cơ hội để phát triển và cống hiến cho đất nước.

Các quan lại đồng lòng ủng hộ Lý Minh lên ngôi hoàng đế. Anh ta trở thành vị hoàng đế mới của Đại Cảnh, và anh ta hứa sẽ tiếp tục những chính sách của Cảnh Nguyệt, và xây dựng một Đại Cảnh thịnh vượng và hùng cường.

Cảnh Nguyệt không lên ngôi hoàng đế, nhưng cô vẫn là người có quyền lực nhất ở Đại Cảnh. Cô tiếp tục giữ chức Bình Nam Vương, và cô vẫn có ảnh hưởng lớn đến triều đình.

Cô dùng quyền lực của mình để bảo vệ người dân, để củng cố quân đội, và để phát triển kinh tế. Cô cũng tiếp tục xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với các nước láng giềng, để tạo ra một môi trường hòa bình và ổn định cho khu vực.

Cảnh Nguyệt đã chứng minh cho mọi người thấy rằng, cô không cần phải lên ngôi hoàng đế để có thể lãnh đạo Đại Cảnh. Cô đã tạo ra một triều đại mới, nơi sự công bằng, sự thịnh vượng, và sự hòa bình được đặt lên hàng đầu.

Và cô sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ, để Đại Cảnh trở thành một quốc gia vĩ đại, được cả thế giới kính trọng và ngưỡng mộ.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com