Phương Hạ

Chương 3



Cố Bạc Xuyên đưa Thẩm Miên Miên đến bệnh viện thành phố.

 

Bác sĩ kiểm tra xong, nói rằng ngoài vài vết thương ngoài da, cô ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng.

 

Nhưng tinh thần của cô ấy có vẻ đã chịu tổn thương rất lớn, vừa chợp mắt một chút đã hoảng loạn khóc lóc tỉnh dậy.

 

Thẩm Miên Miên vừa rơi nước mắt, vừa nói với Cố Bạc Xuyên:

 

"Cố tiên sinh, anh cứ đi lo việc của anh đi, không cần quan tâm đến em."

 

Lúc đầu, Cố Bạc Xuyên cũng d.a.o động, định xem xét có nên đi gặp Phương Vân hay không.

 

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương cùng cực của Thẩm Miên Miên, anh quyết định ở lại.

 

Trạng thái của Thẩm Miên Miên ổn định lại sau hai ngày.

 

Sau khi rời bệnh viện, cuối cùng Cố Bạc Xuyên cũng mở điện thoại cá nhân.

 

Anh nghĩ chắc chắn trong đó sẽ có hàng chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Phương Vân.

 

Nhưng lần này, không có gì cả.

 

Trống trơn.

 

Một cảm giác kỳ lạ nảy lên trong lòng anh.

 

Cảm giác này trước giờ chưa từng có.

 

Cố Bạc Xuyên muốn phớt lờ nó.

 

Nhưng ngồi trong văn phòng rất lâu, anh vẫn không thể dằn vặt được, cuối cùng gọi điện cho tôi.

 

Giọng anh ta lạnh băng:

 

"Phương Vân đâu? Bảo cô ta nghe điện thoại."

 

Tôi im lặng rất lâu.

 

Cố Bạc Xuyên mất kiên nhẫn:

 

"Tôi biết cô là bạn của Phương Vân. Gọi cô ta đến gặp tôi ngay lập tức…"

 

"Phương Vân mất rồi." Tôi nhẹ nhàng nói.

 

Đầu dây bên kia lặng thinh.

 

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của Cố Bạc Xuyên.

 

"Đừng đùa với tôi bằng mấy trò này."

 

Giọng anh ta lập tức trở nên nghiêm túc hơn:

Hồng Trần Vô Định

 

"Nói với cô ta, tôi đã dàn xếp xong với Miên Miên.”

 

"Miên Miên đồng ý không báo cảnh sát, cũng không nói chuyện này với bất kỳ ai.”

 

"Phương Vân không cần phải trốn nữa, bảo cô ta ngay lập tức đến gặp tôi!"

 

Tôi không nói gì thêm, chỉ chậm rãi đọc ra một địa chỉ.

 

"Nếu anh muốn gặp cô ấy đến vậy… thì đến đây mà tìm."

 

8

 

Lúc này là 11 giờ đêm.

 

Cố Bạc Xuyên tìm thấy tôi trong linh đường.

 

Tôi ngồi đó, ngây ngẩn.

 

Nghe thấy tiếng bước chân của anh ta, tôi máy móc quay đầu lại.

 

"Anh đến rồi."

 

Cố Bạc Xuyên không nói gì.

 

Ánh mắt anh ta rơi xuống thứ tôi đang ôm trong tay.

 

Một hũ tro cốt.

 

"Đây là…"

 

Tôi chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve hũ tro.

 

"Tôi đã nói với anh rồi mà, cô ấy bị tai nạn xe." Giọng tôi vô cảm, chỉ có hốc mắt sưng đỏ, "Nếu sau khi nhận được cuộc gọi, anh lập tức đến đây, hai người vẫn có thể gặp nhau lần cuối.”

 

"Nhưng bây giờ, mọi thứ đã quá muộn rồi."

 

Đôi tay Cố Bạc Xuyên bắt đầu run rẩy.

 

"Tôi chỉ là…"

 

Tôi cắt ngang lời anh ta:

 

"Tôi biết, anh chỉ là nghi ngờ cô ấy bắt cóc Thẩm Miên Miên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Không sao, cứ điều tra đi. Dù kết quả thế nào… cũng chẳng còn liên quan gì đến Phương Vân nữa."

 

Tôi ôm lấy hũ tro, quay người lướt qua vai Cố Bạc Xuyên.

 

Anh ta gọi tôi lại:

 

"Đợi đã. Cô ấy là vợ tôi, cô ấy…"

 

Tôi dừng bước.

 

"Anh muốn tôi giao tro cốt của cô ấy cho anh, đúng không?"

 

Tôi bật cười, nước mắt từng giọt lớn lăn dài trên má.

 

"Không đời nào.”

 

"Cố Bạc Xuyên, khi còn sống, chính tình yêu dành cho anh đã giam cầm Phương Vân trong nhà họ Cố.”

 

"Bây giờ cô ấy c.h.ế.t rồi, cuối cùng cũng có thể rời xa anh.”

 

"Tôi sẽ đưa cô ấy đi, trả lại tự do cho cô ấy."

 

Tôi nhìn thẳng vào gương mặt Cố Bạc Xuyên.

 

Cuối cùng, tôi không kìm được cơn giận trong lòng.

 

"Đừng bao giờ gọi cô ấy là vợ anh nữa.”

 

"Bởi vì anh, vốn không xứng đáng làm chồng cô ấy."

 

9

 

Tôi mang theo hũ tro rời đi.

 

Không đời nào tôi giao nó cho Cố Bạc Xuyên.

 

Bởi vì bên trong… chỉ toàn là phấn phủ mà Phương Vân tiện tay lấy từ bàn trang điểm.

 

Vẫn là tôi lên mạng tra gấp rồi nhắc cô ấy rằng tro cốt không phải dạng bột mịn, cô ấy mới vội vàng nhặt ít xương thừa trong bữa ăn bỏ vào.

 

Tôi đi đến bờ sông, rải số "tro cốt" cùng mấy mảnh xương sườn xuống dòng nước.

 

"Phương Vân, cậu tự do rồi."

 

Giọng tôi nghẹn ngào.

 

Tôi biết, phía sau tôi, Cố Bạc Xuyên vẫn đang nhìn theo.

 

Sau khi rải xong, tôi lên xe rời đi.

 

Từ đầu đến cuối, tôi không hề nhìn lại anh ta lấy một lần.

 

Tính theo thời gian, hẳn là bây giờ Trì Vọng đã đến tìm tôi.

 

Anh ta đã trừng phạt tôi ba ngày, lúc này chắc vừa khớp thời hạn.

 

Nhưng Trì Vọng không đến.

 

Tôi hiểu, là vì Thẩm Miên Miên đã tìm đến anh ta.

 

Cố Bạc Xuyên vì cái c.h.ế.t của Phương Vân mà tạm thời không để ý đến cô ta nữa.

 

Với phong cách của Thẩm Miên Miên, cô ta chắc chắn sẽ lập tức chuyển sang mục tiêu tiếp theo.

 

Cô ta sẽ đến bên Trì Vọng, nhận lại mối nhân duyên năm xưa.

 

Cô bé lạc trong vườn hồng năm đó, cuối cùng cũng đã trở về.

 

Còn tôi – một kẻ thế thân giả mạo – thì còn có ý nghĩa gì với anh ta nữa?

 

Tôi lái xe lên cầu vượt sông.

 

Ở Giang Thành, các thế lực lớn đều có ranh giới của riêng mình.

 

Chỗ tôi vừa rải "tro cốt" là địa bàn của Trì Vọng.

 

Còn bây giờ, tôi đang đặt chân lên lãnh thổ của Cố Bạc Xuyên.

 

Ngồi trên thành cầu, tôi rà soát lại những thứ mình để lại trong biệt thự.

 

Trâm bạc hình hoa hồng – Món quà cuối cùng tôi tặng Trì Vọng.

 

Bức thư tuyệt mệnh – Trong đó viết rằng tôi yêu anh ta.

 

Chẩn đoán trầm cảm (giả mạo) – Lý do cái c.h.ế.t của tôi.

 

Xác nhận mọi thứ đã ổn thỏa, tôi gọi cho Trì Vọng.

 

Anh ta bắt máy, giọng hơi men say:

 

"Alo?"

 

Bên cạnh vang lên giọng nói ngọt ngào của một cô gái:

 

"A Vọng, ai thế?"

 

Là Thẩm Miên Miên.