Tôi phớt lờ cô ta, bắt đầu màn diễn của mình, giọng bình tĩnh:
"Trì Vọng, anh yên tâm, tôi gọi cuộc điện thoại này không phải để níu kéo anh.”
"Tôi chỉ muốn nói… cảm ơn."
"Khi tôi mới đến thành phố này, tôi chẳng có gì cả. Là anh đã cho tôi một mái ấm, cho tôi chỗ dựa, còn cho tôi… một ảo giác rằng mình được yêu."
Giọng Trì Vọng thay đổi.
Anh ta nói:
"Hạ Nhan, em đang ở đâu?"
Tôi nhẹ nhàng tiếp tục:
"Tôi cũng rất vui, vì từ giờ sẽ có người thay tôi yêu anh.”
"Anh nhớ uống ít rượu thôi, đầu gối bị thương phải đi kiểm tra định kỳ…"
"Nhan Nhan! Em ở đâu? Anh đến tìm em ngay…"
Lần đầu tiên, tôi nghe thấy Trì Vọng mất kiểm soát như vậy.
Tôi mỉm cười, gió ùa qua bên tai.
"Trì Vọng.”
"Tạm biệt nhé."
Tôi ném điện thoại xuống dòng nước.
Rồi nhảy xuống theo.
10
Nước sông tràn vào cổ họng tôi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, lớp phao ẩn trong quần áo bắt đầu phát huy tác dụng.
Lưng tôi nổi lên mặt nước, miệng cắn chặt ống dưỡng khí siêu nhỏ được thiết kế đặc biệt, cứ thế men theo dòng nước trôi đi.
Trôi khoảng một tiếng, tôi va vào một chiếc thuyền kayak.
Ngẩng đầu lên, thấy Phương Vân đang ngồi trên đó, cầm mái chèo.
"Mẹ nó, cuối cùng cậu cũng đến!" Cô ấy thở hổn hển, "Mau leo lên, định để tớ chèo c.h.ế.t luôn à?"
Tôi vội vàng trèo lên thuyền.
Thế là, tôi và Phương Vân—một người chèo bên trái, một người chèo bên phải—cùng nhau chèo con thuyền nhỏ của tình bạn, rời khỏi Giang Thành.
11
Mãi lâu sau, chúng tôi mới biết, vào đêm mà hai đứa gắng sức chèo thuyền đó, cả Giang Thành đã đảo lộn.
Sau khi hoàn hồn, Cố Bạc Xuyên như điên cuồng lùng sục tôi khắp nơi.
Tôi là người duy nhất ở bên cạnh Phương Vân lúc cô ấy "chết", anh ta muốn biết, trước khi rời đi, cô ấy có nhắn lại gì không?
Cô ấy có oán hận anh ta không?
Ở bên bờ sông, Cố Bạc Xuyên đã chạm mặt một người cũng đang phát điên đi tìm tôi—Trì Vọng.
Suốt bao năm qua, hai người bọn họ gặp nhau không ít lần trong các sự kiện lớn nhỏ.
Nhưng chưa từng có lần nào như thế này.
Trì Vọng ngồi trên bờ, sắc mặt bình thản, lại giống như đã hoàn toàn mất trí.
Từng chiếc thuyền cứu hộ qua lại trên mặt sông.
Một người bước đến, đứng trước mặt Trì Vọng, thấp thỏm nói:
"Trì thiếu gia…"
Giọng Trì Vọng khàn đặc, gần như không thành tiếng: "Tìm thấy xác rồi sao?"
"Không, vẫn chưa thấy gì cả…"
Bốp!
Trì Vọng tung một cú đá, đạp thẳng người kia xuống sông.
"Vậy thì tiếp tục tìm cho tao!"
Cố Bạc Xuyên gọi anh ta:
"Trì Vọng."
Trì Vọng không thèm ngước mắt lên, như thể hoàn toàn không nghe thấy.
Cố Bạc Xuyên hít sâu một hơi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tôi hiểu tâm trạng của cậu bây giờ.”
"Nhưng nơi này cách cửa biển quá gần, đã bảy tiếng rồi, có thể sẽ không tìm thấy t.h.i t.h.ể nữa…"
Lúc này, ánh mắt Trì Vọng mới dời đến Cố Bạc Xuyên.
Hai tròng mắt đỏ rực như nhuốm máu.
Bảo vệ của Cố Bạc Xuyên lập tức cảnh giác, nhanh chóng vây quanh anh ta.
Bọn họ đều cảm nhận được sự nguy hiểm.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, họ tin rằng Trì Vọng đã phát điên, và có lẽ hắn thực sự dám đá bay cả Cố Bạc Xuyên xuống sông.
Nhưng Trì Vọng không làm vậy.
Hắn chỉ nhìn Cố Bạc Xuyên chằm chằm, từng chữ đều lạnh lẽo như d.a.o cắt:
"Cố Bạc Xuyên, cậu nói cậu hiểu cảm giác của tôi?”
"Vợ của cậu c.h.ế.t thật rồi.”
"Còn Nhan Nhan của tôi—cô ấy chưa chết."
Hồng Trần Vô Định
Câu nói như một nhát d.a.o sắc bén, đ.â.m thẳng vào tim Cố Bạc Xuyên, khiến mặt anh ta trắng bệch.
"Nhan Nhan nhảy xuống sông trên địa bàn của cậu." Trì Vọng nói, "Tìm không thấy cô ấy, tôi sẽ tính sổ cả với cậu."
Những người bên cạnh Cố Bạc Xuyên sắc mặt đều thay đổi.
Trì Vọng không giống anh ta.
Nhà họ Cố là dòng dõi chính trị, Cố Bạc Xuyên luôn đặt danh tiếng và thể diện lên hàng đầu.
Nhưng Trì Vọng không vậy.
Hắn là một con ch.ó điên, điên đến mức ai cũng sợ.
Hắn đã nói "tính sổ", tức là dám thật.
Cố Bạc Xuyên day trán, gọi trợ lý đến:
"Điều động đội tàu của chúng ta, xuống nước tìm người."
Đêm đó, bờ sông sáng rực ánh đèn.
Thuyền của nhà họ Cố và nhà họ Trì lùng sục khắp mặt nước.
Nhưng rốt cuộc, vẫn không tìm được người sống, cũng không thấy thi thể.
Cố Bạc Xuyên là người rời đi trước.
Anh ta nói rằng nhà họ Phương vẫn đang đợi anh ta đưa ra một câu trả lời.
Trì Vọng vẫn ngồi lặng trên bờ sông.
Anh ta lẩm bẩm:
"Nhan Nhan, em chắc chắn chưa chết… đúng không?"
12
Phản ứng của Trì Vọng và Cố Bạc Xuyên rốt cuộc thế nào, đã chẳng còn liên quan gì đến tôi và Phương Vân nữa.
Ở tận nghìn dặm xa xôi, Cẩm Thành có thêm hai nữ đại gia xinh đẹp và hạnh phúc.
Những ngày vui vẻ trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã ba năm kể từ khi chúng tôi rời khỏi Giang Thành.
Lúc này, tôi và Phương Vân đang tận hưởng cuộc sống trong phòng VIP của một hộp đêm.
Xung quanh chúng tôi là một dàn người mẫu nam, ai nấy đều đẹp trai, cao ráo, biết hát, biết nhảy. Nếu không biết, có khi còn tưởng ở đây đang tổ chức một buổi tuyển chọn idol.
Phương Vân đột nhiên nói:
"Cậu nhìn tên kia đi, có phải trông hơi giống Trì Vọng không?"
Tôi giật b.ắ.n cả người, sau đó lập tức trợn mắt:
"Giống cái rắm, tớ thấy cái tên bên kia lại còn giống Cố Bạc Xuyên hơn ấy!"
Nói đùa xong, một đám mây u ám chợt lướt qua lòng tôi.
Ba năm rồi, Trì Vọng hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Ngược lại, tin tức về Cố Bạc Xuyên lại thỉnh thoảng vẫn truyền đến.
Anh ta từng quỳ gối trước gia đình Phương Vân trong đám tang của cô ấy để nhận lỗi.
Anh ta lập một quỹ từ thiện mang tên Phương Vân.
Sau khi cô ấy rời đi, một người trước nay chưa từng đụng đến rượu như anh ta lại bắt đầu nghiện rượu, nhiều lần bị đưa vào bệnh viện cấp cứu.
…