Trì Vọng giam giữ tôi.
Phần lớn thời gian, anh ta tự mình ở bên cạnh tôi.
Nếu có việc bận rộn, thì sẽ có hơn hai mươi vệ sĩ canh giữ bên ngoài.
Trong căn hầm này không có đồng hồ, tôi không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày.
Chỉ biết rằng, tôi bắt đầu tuyệt thực.
Khi Trì Vọng trở về, tôi đã rất yếu.
Anh ta bóp cằm tôi, ép tôi uống dịch dinh dưỡng.
Nhưng chỉ vài phút sau, tôi lại nôn hết ra.
Trì Vọng phát điên.
Anh ta cởi trói cho tôi, ép tôi dựa sát vào tường.
"Em hận anh đến mức này sao?"
Tôi đã không còn sức chống cự, chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu:
Hồng Trần Vô Định
"Thả em đi, em phải cứu Phương Vân."
Trì Vọng buông tôi ra.
"Ngoan ngoãn ăn cơm đi, anh sẽ đưa em đi gặp cô ta."
Tôi đột ngột ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia hy vọng:
"Anh biết cô ấy ở đâu sao?"
Trì Vọng thờ ơ giúp tôi thay quần áo:
"Ừ, sắp c.h.ế.t rồi."
Phương Vân sắp chết.
Một câu nói khiến tôi òa khóc, nước mắt tràn xuống, thấm ướt áo anh ta.
Trì Vọng như bị bỏng, vội vàng ngồi thẳng dậy.
Anh ta ném tôi đang khóc lặng ở đó, xoay người rời đi.
Nửa tiếng sau, anh ta quay lại, bế tôi lên.
Tôi điên cuồng giãy giụa.
Anh ta ghì chặt tôi lại, trầm giọng:
"Đừng cử động.”
"Anh đưa em đi gặp Phương Vân."
14
Trên xe của Trì Vọng, tôi mới hiểu rõ mọi chuyện.
Hôm đó, nhờ tôi đánh lạc hướng, Phương Vân chạy thoát.
Nhưng đó không thể xem là một cuộc trốn thoát thành công.
Vì ngay sau đó, Cố Bạc Xuyên đã sai người bắt Hứa Văn.
Khi Trì Vọng đưa tôi đến bờ biển, Hứa Văn bị trói trên một cần cẩu, treo lơ lửng giữa biển trời.
Chỉ cần cần cẩu thả tay, cậu ta sẽ lập tức rơi xuống biển dữ, bị những con sóng trắng xóa nhấn chìm.
Cố Bạc Xuyên dùng cách này để ép Phương Vân xuất hiện.
Cô ấy đã đến.
Lúc này, cô ấy đứng trên một vách đá cao, chỉ cần lùi một bước là rơi xuống biển.
So với sự điên cuồng của Cố Bạc Xuyên, Phương Vân lại vô cùng bình tĩnh.
Cô ấy nói:
"Anh cứ thả cậu ấy xuống đi. Dù sao nếu cậu ấy rơi xuống, tôi cũng sẽ nhảy theo."
Cố Bạc Xuyên đứng cách cô ấy vài chục mét.
Anh ta muốn tiến lên, nhưng mỗi khi anh ta tiến một bước, Phương Vân lại lùi một bước.
Phía sau cô ấy là đại dương mênh mông.
Cố Bạc Xuyên không dám nhúc nhích nữa.
Anh ta đứng yên, im lặng rất lâu.
"Em nghiêm túc sao?”
"Em thực sự yêu cậu ta đến vậy?"
Anh ta đang nói về Hứa Văn.
Phương Vân không trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cố Bạc Xuyên lại im lặng một hồi, như thể có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng, chỉ thốt ra một câu:
"Thẩm Miên Miên c.h.ế.t rồi."
Ánh mắt Phương Vân không chút gợn sóng.
Thực ra, tôi và cô ấy đã biết chuyện này.
Sau khi chúng tôi rời khỏi Giang Thành, Thẩm Miên Miên cũng mất tích.
Là Trì Vọng đã giam cô ta lại.
Người của nhà họ Trì đã sử dụng những biện pháp thẩm vấn quen thuộc trong giới xã hội đen, khiến cô ta hoàn toàn sụp đổ.
Chưa đầy nửa tiếng, cô ta đã khóc lóc khai nhận.
Vụ bắt cóc kia vốn do chính cô ta tự biên tự diễn.
"Anh ấy là nam phụ, anh ấy phải mãi mãi trung thành bảo vệ tôi!”
"Dù có cưới ai khác, trái tim anh ấy cũng chỉ có thể dành cho tôi!"
Có lẽ là vì đến phút cuối cùng đã mất đi lý trí, Thẩm Miên Miên hét lên như vậy.
Trì Vọng chẳng buồn nghe tiếp.
Anh ta sai người thu thập chứng cứ xung quanh, cùng với lời khai của Thẩm Miên Miên, sao chép thành hai bản.
Một bản gửi đến Cố Bạc Xuyên.
Một bản gửi đến nhà họ Phương.
Hành động này trực tiếp cắt đứt quan hệ giữa hai gia tộc.
Nhà họ Phương biết rằng, chỉ vì một người phụ nữ không đáng nhắc đến như vậy, Cố Bạc Xuyên đã hại c.h.ế.t Phương Vân.
Họ lập tức chấm dứt mọi hợp tác với nhà họ Cố.
Nhưng lúc đó, Cố Bạc Xuyên thậm chí không còn tâm trí để bận tâm đến điều này.
Anh ta còn hận bản thân mình hơn cả nhà họ Phương hận anh ta.
Trong tất cả những cảm xúc của con người, hối hận là đáng sợ nhất.
Nó có thể biến thành bất cứ thứ gì—giận dữ, thù hận, điên cuồng.
Ngay tại thời điểm đó, Trì Vọng đưa Thẩm Miên Miên đến cho Cố Bạc Xuyên.
"Tôi lười bẩn tay g.i.ế.c cô ta, giao cho cậu đấy."
Thẩm Miên Miên bị Cố Bạc Xuyên hành hạ suốt ba tháng, cuối cùng tìm cơ hội trốn thoát.
Cô ta chạy về nhà họ Thẩm, định tìm nam chính của mình.
Nhưng thật trớ trêu.
Lần này, nhà họ Trì và nhà họ Cố—vốn luôn đối đầu—lại hiếm khi đứng chung một chiến tuyến.
Nam phụ và phản diện kết thành đồng minh.
Cùng nhau nghiền nát nam chính và nữ chính.
15
Mọi chuyện, Trì Vọng đều kể lại cho tôi trong căn hầm tối.
Phản ứng của tôi và Phương Vân gần như giống hệt nhau—
Không có phản ứng gì cả.
…
Cố Bạc Xuyên nhìn Phương Vân im lặng, anh ta khẽ nói, giọng đầy vẻ mong chờ:
"Thẩm Miên Miên c.h.ế.t rồi, sẽ không còn ai chen giữa chúng ta nữa.”
"Vậy nên… em về với anh đi, được không?"
Phương Vân bật cười.
Cô ấy ngồi xuống bên rìa vách đá.
Làn gió biển thổi tung chiếc váy đỏ của cô ấy, như một đóa hoa kiêu hãnh nở rộ giữa vực sâu.
Không một chút do dự, cô ấy đáp:
"Không được."
Gió biển gào thét giữa hai người, khoảng cách mười mấy mét bỗng trở nên xa xôi như chân trời góc bể.
Có lẽ vì gió quá lớn, đôi mắt Cố Bạc Xuyên ửng đỏ.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta hạ mình.
Anh ta nói:
"Vân Vân, anh biết anh có lỗi với em.”
"Em thà c.h.ế.t cũng không chịu tha thứ cho anh sao?"
Phương Vân ngước mắt lên.