Phương Hạ

Chương 6



Với tính cách của Cố Bạc Xuyên, anh ta chắc chắn đã điều tra rất kỹ trước khi đến tìm Phương Vân.

 

Giờ đây, hai chiếc xe lao ra cùng lúc, nhưng bọn vệ sĩ sẽ ưu tiên truy đuổi chiếc xe đăng ký dưới tên cô ấy.

 

Quả nhiên, tôi mới chạy chưa được bao xa, đã thấy xe của bọn họ xuất hiện trong gương chiếu hậu.

 

Nhưng đáng sợ nhất lại là chiếc mô tô đang lao đến với tiếng gầm rú inh tai.

 

Người điều khiển mặc mũ bảo hiểm, bám chặt lấy xe tôi, tốc độ nhanh đến mức dường như bánh xe sắp tóe lửa.

 

Cố Bạc Xuyên từ đâu thuê ra loại liều mạng này vậy?!

 

Cách lái xe kiểu này chẳng khác nào muốn tự sát!

 

Tim tôi như ngừng đập trong giây lát.

 

Bởi vì, theo những gì tôi biết về Cố Bạc Xuyên, anh ta không điên đến mức này.

 

Mà có một người điên như thế—Chỉ có một.

 

Trì Vọng.

 

Tôi nhìn lại bóng dáng trên mô tô, không còn gì nghi ngờ nữa.

 

Tôi điên cuồng đạp ga, nhưng tốc độ đã đạt đến cực hạn.

 

Mô tô của Trì Vọng vọt lên trước, xoay đuôi xe lại, như muốn chặn tôi, hoặc muốn cùng tôi đồng quy vu tận.

 

Tôi buộc phải đạp phanh hết cỡ.

 

Chiếc xe dừng lại, chỉ cách đầu xe của Trì Vọng vài milimet.

 

Cú phanh gấp khiến đầu tôi đập mạnh vào kính chắn gió, túi khí bật ra, tôi lập tức ngất lịm.

 

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất ý thức, là Trì Vọng mở cửa xe, bế tôi ra ngoài.

 

Giọng anh ta khẽ vang bên tai tôi, mang theo hơi thở nguy hiểm quen thuộc:

 

"Nhan Nhan, em quả nhiên không nỡ đ.â.m c.h.ế.t anh."

 

Tôi không kịp trả lời.

 

Chỉ có bóng tối, nhấn chìm tất cả.

 

13

 

Tôi mơ thấy một giấc mộng.

 

Trong mơ, đó là lần đầu tiên tôi gặp Trì Vọng.

 

Lúc ấy, tôi vừa xuyên vào thế giới này, chưa gặp lại Phương Vân, sống có chút chật vật, phải làm thêm ở cửa hàng tiện lợi để kiếm tiền học phí.

 

Trì Vọng bước vào mua thuốc lá, trên người toàn là máu.

 

Tất cả khách hàng trong cửa hàng đều sợ hãi bỏ chạy, chỉ còn tôi đứng sau quầy, ngây ngẩn nhìn anh ta.

 

Trì Vọng hờ hững nâng mí mắt:

 

"Đang nghĩ xem làm thế nào để báo cảnh sát à?"

 

Tôi đáp:

 

"Anh bị thương rồi."

 

Tôi giúp Trì Vọng băng bó vết thương.

 

Anh ta trông rất đáng sợ, nhưng khi ngồi im lặng, lại giống như một chú cún ngoan ngoãn.

 

Tôi vụng về quấn xong băng gạc, nói với anh ta:

Hồng Trần Vô Định

 

"Xong rồi."

 

Tôi vừa đứng dậy, Trì Vọng đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

 

Anh ta nhìn tôi, hỏi:

 

"Một tháng làm việc ở đây cô kiếm được bao nhiêu?"

 

Tôi nói ra một con số.

 

Trì Vọng lập tức ra giá gấp gần trăm lần.

 

Tôi ngẩn người:

 

"Nhiều tiền vậy… Anh cần tôi làm gì?"

 

Trì Vọng nhìn vẻ mặt ngây ngốc của tôi, đột nhiên cười một cách lém lỉnh:

 

"Làm bạn gái tôi, chịu không?"

 

Dưới ánh đèn, gương mặt anh ta dính máu, nhưng vẫn đẹp đến mức không thật.

 

Tôi nghĩ: "Cái này thì có gì mà không chịu chứ."

 



 

Ba năm sau đó, tính khí của Trì Vọng thất thường như một con ch.ó điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Chỉ có tôi biết cách xoa dịu anh ta.

 

Anh ta nhớ tất cả những sở thích của tôi.

 

Tôi không thích mùi thuốc lá, anh ta không bao giờ hút trước mặt tôi nữa.

 

Tôi sợ lạnh, đến mùa đông anh ta sẽ hủy hết lịch trình, đưa tôi đi tắm suối nước nóng.

 

Tôi thích khoe mẽ, nên vào sinh nhật năm 21 tuổi của tôi, anh ta b.ắ.n pháo hoa suốt cả đêm, khiến cả Giang Thành đều biết hôm nay là ngày của Hạ Nhan.

 

Dưới bầu trời rực sáng ấy, anh ta ôm tôi vào lòng:

 

"Nhan Nhan, em phải hứa với anh, sẽ mãi mãi bên anh."

 

Tôi cảm động đến bật khóc:

 

"Em hứa! Nếu anh cầu hôn em ngay bây giờ, em sẽ đồng ý luôn!"

 



 

Những chùm pháo hoa trên bầu trời lụi tàn.

 

Tôi tỉnh lại.

 

Không khí ẩm lạnh khiến tôi nhận ra đây là một căn hầm.

 

Tay tôi bị trói.

 

Tôi theo bản năng giãy giụa.

 

Nhưng vừa động một chút, bả vai đã bị một bàn tay siết chặt từ phía sau.

 

"Nhan Nhan, em không trốn được đâu."

 

Trì Vọng dùng cà vạt buộc tay tôi lại, thành thạo thắt một nút chặt chẽ.

 

Anh ta mặc sơ mi đen, trên n.g.ự.c cài một bông hồng bạc.

 

Một món trang sức rẻ tiền, hoàn toàn không hợp với bộ đồ cao cấp mà anh ta đang mặc.

 

Nhưng tôi nhận ra ngay.

 

Đây là món quà cuối cùng tôi tặng anh ta.

 

Trì Vọng chỉnh lại dây trói, cầm lấy một lọ thuốc từ bên cạnh.

 

"Em bị thương rồi, phải bôi thuốc." Anh ta nói.

 

Tôi điên cuồng giãy giụa, nhưng Trì Vọng đè chặt tôi xuống.

 

Anh ta trói tôi lại, ngón tay thon dài lướt trên da tôi.

 

Ba năm bên nhau, anh ta hiểu rõ từng điểm nhạy cảm trên người tôi.

 

Cả người tôi run rẩy, mồ hôi thấm ướt tóc mai, nước mắt không kiểm soát được mà rơi xuống.

 

Trì Vọng dịu dàng chạm trán tôi, giống như vô số lần trước, hôn đi nước mắt của tôi.

 

"Khóc gì thế?"

 

Tôi nói:

 

"Trì Vọng, anh có thể thả em đi trước không? Em phải cứu Phương Vân…"

 

Tôi không biết Phương Vân có thoát được không.

 

Tình huống tệ nhất là cô ấy cũng đã rơi vào tay Cố Bạc Xuyên.

 

Giọng Trì Vọng rất nhẹ:

 

"Em nói gì? Anh không nghe rõ."

 

Tôi lặp lại:

 

"Anh có thể thả em đi không…"

 

Chưa kịp nói xong, môi tôi đã bị anh ta chặn lại.

 

Tôi liều mạng cắn anh ta.

 

Hương vị tanh nồng của m.á.u lan ra trong khoang miệng.

 

Nhưng Trì Vọng dường như chẳng hề cảm thấy đau.

 

Rất lâu sau, anh ta mới buông tôi ra, ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết m.á.u bên môi mình.

 

"Nhan Nhan, em thay đổi rồi.”

 

"Trước kia em rất ngoan, chưa bao giờ cắn anh."

 

Anh ta cười, bàn tay luồn vào tóc tôi, xoa nhẹ:

 

"Nhưng không sao.”

 

"Em thế nào anh cũng thích."