Ngày ta cử hành lễ cập kê, vì say rượu mà bị tên thư sinh nghèo đang ký túc trong phủ làm nhục.
Phụ mẫu phẫn nộ, vội vã gả ta cho hắn.
Chỉ có trưởng tỷ là chuẩn bị thêm của hồi môn cho ta, rưng rưng nói:
“Sau này nếu gặp khó khăn thì đến tìm tỷ, tỷ sẽ giúp.”
Mọi người đều khen nàng ta hiền lành nhân hậu, nói rằng tuy nàng ta chỉ là thiên kim giả, nhưng lại là vị tiểu thư chân chính mà phủ Thừa tướng đã dốc công bồi dưỡng suốt bao năm.
Năm ấy, nàng ta được gả cao vào Vương phủ, còn ta – thiên kim thật sự – lại nhục nhã phải theo gã thư sinh về túp lều tranh.
Ba năm sau, ta bị hắn hành hạ đến bệnh tật đầy mình, đành bỏ trốn về kinh cầu cứu tỷ tỷ.
Lúc ấy, nàng ta ăn mặc xa hoa, dung nhan rạng rỡ, nép vào lòng tỷ phu nay đã là thái tử.
Thấy ta bệnh nặng gần chết, nàng ta lại mỉa mai:
“Ngươi còn không biết sao? Ngày muội cập kê, chén rượu ta đưa mới khiến muội nóng người, khó tự kiềm chế, để gã thư sinh kia dắt lên giường.”
“Ngươi là thiên kim thật, chờ đến lúc ngươi cập kê, hôn sự tốt gả cho Thái tử còn đến lượt ta sao? Ta chỉ đành dùng chút thủ đoạn thôi!”
Ta ôm hận mà chết. Khi mở mắt ra, ta lại trở về ngày lễ cập kê năm ấy.
Tỷ tỷ đang cười dịu dàng nâng chén kính ta.
Nàng ta chưa biết, chén rượu này sẽ trở thành chén rượu tình ấm giữa ta và tỷ phu.
1.
Trong rượu có hạ một loại xuân d.ư.ợ.c đặc biệt.
Loại độc này, một khi uống vào, nữ tử sẽ mềm nhũn như nước mùa xuân, nam tử thì thú tính trỗi dậy, nếu không được giải ngay lập tức sẽ tẩu hoả nhập ma, nghịch huyết mà chết.
Tỷ tỷ của ta rất thông minh, nàng ta bôi t.h.u.ố.c độc lên miệng chén rượu.
Kiếp trước, sau khi kính rượu xong, nàng ta liền đập vỡ chén, diệt trừ mọi chứng cứ, c.h.ế.t cũng không đối chứng được.
Vì vậy, việc đầu tiên ta làm sau khi sống lại chính là nhân lúc đông người, đ.á.n.h tráo chén rượu của nàng ta.
Sau đó khéo léo dẫn dắt để nàng ta đem chén rượu thứ hai đi kính Thần vương – Cố Cửu Chiêu.
Cố Cửu Chiêu chính là thái tử tương lai, là người trong lòng nàng ta, cũng là người mà lẽ ra ta phải gọi là tỷ phu.
Ta uống cạn chén rượu trước mặt nàng ta, mà thật ra, người thực sự uống phải xuân d.ư.ợ.c chính là Thần vương.
Nửa khắc sau, ở gian phòng phía sau hoa viên.
Đi một mình ra vườn để tỉnh rượu, Thần vương điện hạ đột nhiên loạng choạng, ngã sầm vào lòng ta.
Quả nhiên, hô hấp của chàng dồn dập, toàn thân nóng rực, hoàn toàn giống với triệu chứng kiếp trước của ta khi trúng độc.
Ta chủ động đón lấy, Thần vương như ôm được khối băng giữa mùa đông, chẳng những không chịu buông tay, còn lập tức cởi y phục, nới lỏng đai lưng, tìm cách áp sát làn da ta.
Đáng sợ nhất của xuân d.ư.ợ.c là ở chỗ, có thể khiến một hoàng tử tôn quý vứt bỏ mọi thể diện, cam tâm tình nguyện bị bản năng chi phối, chìm đắm trong d.ụ.c vọng nguyên sơ.
Còn ta vẫn giữ đầu óc tỉnh táo, dìu chàng vào gian phòng cạnh hoa viên, để tránh bị người khác bắt gặp.
Vừa vào phòng, Thần vương lập tức mất khống chế, đè ta xuống, môi miệng thốt ra một tiếng gọi khàn khàn mơ hồ:
"Cẩm Vinh..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Cẩm Vinh là tên của tỷ tỷ.
Trước khi ta được nhận lại vào phủ, Giang Cẩm Vinh chính là nữ nhi duy nhất của Thừa tướng, từng được vào cung làm bạn học của hoàng tử.
Nàng ta đã tính toán đủ đường, mới khiến Thần vương nảy sinh tình ý.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Nàng ta yêu Thần vương đến c.h.ế.t đi sống lại, mà Thần vương cũng thật lòng thích nàng ta.
Kiếp trước, ta luôn xem Thần vương là vị hôn phu của nàng ta, chưa từng nghĩ sẽ dùng thân phận thiên kim thật để tranh giành một nam nhân nàng ta.
Nhưng giờ đây, ta dịu dàng đáp lại sự khao khát như dã thú của tỷ phu tương lai, không hề né tránh.
Kiếp này, ta không chỉ muốn giành lại những gì thuộc về mình, mà còn phải đoạt lấy nam nhân mà nàng ta yêu nhất!
Nàng ta vĩnh viễn không thể ngờ, chén rượu nàng ta đưa ta uống, cuối cùng lại trở thành chén rượu tình nóng bỏng giữa ta và tỷ phu.
2.
Sau một canh giờ giao hoan kịch liệt, Cố Cửu Chiêu trong men rượu rốt cuộc chìm vào thoả mãn ngắn ngủi và hôn mê.
Lúc này, trên thân chàng phủ một tầng đỏ ửng, n.g.ự.c và cổ đều in đầy dấu răng mờ ám của ta.
Ta ngắm nhìn kiệt tác mình lưu lại trên người vị tỷ phu tương lai, khóe môi khẽ nhếch.
Lần cuối cùng ta nhìn ngắm nam nhân này tỉ mỉ đến vậy, còn là ở kiếp trước, mùa đông lạnh cắt da cắt thịt…
Khi đó, ta lê tấm thân lở loét, lết về kinh thành, gõ cửa phủ Thái tử.
Ba năm trước, ta bị ép gả cho tên thư sinh nghèo Đoạn Nguyên, còn tỷ tỷ thì được gả cao vào phủ Thần vương.
Ba năm sau, ta thoát khỏi tay Đoạn Nguyên, lê đôi chân què, mang đầy hoa liễu khắp người, thê t.h.ả.m quay về kinh cầu cứu.
Lúc ấy, tỷ tỷ đã theo Thần vương thăng chức, trở thành Thái tử phi cao quý vô song.
Vừa nhìn thấy ta, nàng ta liền rụt mũi vào tấm lông cáo trắng muốt:
“Muội mắc thứ bệnh dơ bẩn gì thế?”
Nàng ta sợ hãi lùi lại, Cố Cửu Chiêu lập tức bước lên, một tay ôm chặt nàng ta vào lòng, cảnh giác nhìn ta, hỏi thuộc hạ:
“Ở đâu ra ăn mày dám xông vào Thái tử phi?”
Ta đờ đẫn nhìn nam nhân ấy.
Cố Cửu Chiêu mặc cẩm bào huyền kim, kim quan buộc tóc đen, ngọc đới thắt eo, cao quý đến chói mắt.
Tại sao tỷ tỷ lại có thể gả cho một lang quân tôn quý ôn nhu như thế,
Còn ta thì phải nhận mệnh, gả cho một tên thư sinh nghèo mê cờ bạc, háo sắc?
Rõ ràng ta mới là thiên kim thật của phủ thừa tướng, còn nàng ta mới là thiên kim giả bị nhũ mẫu cố ý đ.á.n.h tráo!
Khi ta được đón về phủ, Giang Cẩm Vinh đã làm “đích nữ” của Thừa tướng suốt mười tám năm.
Ngày ta nhập phủ, nàng ta cầm một xiên kẹo hồ lô, dè dặt lấy lòng ta:
“Muội muội, có thể đừng đuổi tỷ đi không?”
Nói xong nước mắt đã lưng tròng, ánh mắt phụ mẫu nhìn ta cũng thoáng chút trách móc.
Chim khách trở về tổ, còn chim tu hú chiếm chỗ thì lại được mọi người thương xót, sợ nó bị hắt hủi.