Phượng Hoàng Trở Về Tổ

Chương 2



Giờ đây cũng thế, tỷ vẫn là thái tử phi được muôn người nâng niu, còn ta thì nhếch nhác như kẻ ăn xin.

 

Chưa kịp thuộc hạ trả lời, tỷ đã mở miệng:

“Điện hạ, đây là muội muội gả xa ở Tùng Dương – Giang Cẩm Hoà.”

 

“Chính là nữ tử ba năm trước, tại lễ cập kê say rượu cùng thư sinh tư thông đó.”

 

Cố Cửu Chiêu lúc này mới hiểu.

 

“Điện hạ vào trong trước, thiếp an bài cho muội muội.”

 

Cố Cửu Chiêu không hỏi thêm, khẽ chỉnh lại áo lông cáo cho Giang Cẩm Vinh, ôn tồn dặn dò:

“Bên ngoài lạnh, đừng ở lâu.”

 

Giang Cẩm Vinh e thẹn đáp.

 

Đợi bóng Thái tử khuất hẳn sau vườn, Giang Cẩm Vinh mới dưới sự dìu đỡ của nha hoàn bước xuống bậc, tiến lại gần ta, mặt đầy vẻ quan tâm:

 

“Làm sao muội lại mắc thứ bệnh bẩn thỉu này?”

 

Ta rưng rưng giải thích:

“Tỷ, Đoạn Nguyên cưới muội xong, đêm đêm ra thanh lâu tìm hoa khôi, chưa đầy một năm đã xài sạch của hồi môn.”

 

“Hắn nói thi cử công danh, nhưng ngày ngày ăn chơi trác táng, say rượu thì đ.á.n.h muội, đôi chân này cũng bị hắn đ.á.n.h gãy! Hắn còn mang bệnh từ ngoài về truyền cho muội.”

 

“Tùng Dương ấy, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.”

 

Ta run rẩy chìa đôi tay, lòng bàn tay vẫn còn m.á.u đông bốc mùi:

“Muội chịu hết nổi, đập vỡ đầu Đoạn Nguyên, huyện Tùng Dương đang truy nã muội, muội liều c.h.ế.t chạy về kinh mà phụ mẫu lại đóng cửa không gặp.”

 

“Tỷ từng nói, nếu muội đường cùng có thể tìm tỷ cứu giúp.”

 

Ta quỳ xuống, nắm lấy áo lông cáo của Giang Cẩm Vinh, nhục nhã khóc cầu:

“Tỷ cứu muội với, Đoạn Nguyên đáng c.h.ế.t ngàn lần! Muội không muốn đền mạng cho hắn!”

 

“Khắp người muội hoa liễu loang lổ, vừa đau vừa dơ! Xin tỷ tìm cho muội một đại phu, giúp muội kêu oan, cho muội đường sống!”

 

Đoạn Nguyên vốn là tú tài ký túc trong phủ thừa tướng.

 

Năm đó, trong lễ cập kê ta say rượu, mơ mơ hồ hồ bị Đoạn Nguyên cưỡng đoạt giữa ban ngày ban mặt, ngay tại đình không che chắn, bị mọi người bắt gian tại chỗ.

 

Khi ấy ta mới được nhận về phủ thừa tướng chưa đầy nửa năm, chuyện xảy ra, phụ mẫu giận dữ vội vã gả ta đi.

 

Ngày xuất giá, chỉ có Giang Cẩm Vinh thêm của hồi môn, nắm tay ta nói:

 

“Cẩm Hoà, sau này nếu đường cùng có thể tìm tỷ cứu giúp.”

 

Ai nấy đều khen Giang Cẩm Vinh xinh đẹp nhân từ:

“Thiên kim giả thì sao? Phủ thừa tướng nuôi dạy mười sáu năm, sớm đã thành quý nữ thật sự!”

 

Ta cũng tưởng nàng ta cao quý hiền lương, nên mới liều c.h.ế.t trở về kinh, cầu nàng ta cho đường sống.

 

Khuôn mặt đầy phúc tướng của nàng ta như tượng Bồ Tát, bỗng nhiên khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt lạnh lẽo:

 

“Năm đó ta nói câu ấy, là vì đã sớm đoán được muội gả cho Đoạn Nguyên, nhất định sẽ sống không bằng chết.”

 

3.

 

Ta sững người:

“Tỷ… tỷ nói gì?”

 

“Muội còn chưa hoàn hồn à?”

 

Giang Cẩm Vinh ghé sát tai ta, giọng âm u:

“Năm xưa trong lễ cập kê, chén rượu tỷ đưa muội đã hạ xuân dược.”

 

“Cho nên muội mới nóng người, mất hết tự chủ, giữa ban ngày ban mặt tự lột sạch y phục trong đình.”

 

“Đoạn Nguyên là người mà ta đã sớm bố trí, ta cho hắn ẩn mình sau hòn giả sơn bên cạnh, đợi muội hoàn toàn mất lý trí, hắn sẽ thừa cơ xông vào.”

 

“Còn ta sẽ nắm chuẩn thời khắc, dẫn chư vị khách khứa tới ‘bắt gian’ đúng lúc.”

 

“Vậy nên hôm đó, toàn bộ khách dự lễ cập kê đều tham gia chứng kiến cảnh muội bị bắt quả tang, từ đó Giang Cẩm Hoà muội thân bại danh liệt, đừng mơ tới hôn sự tốt!”

 

“Vì… vì sao?”

 

“Vì sao à!?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Cẩm Vinh đột ngột nắm tóc ta, gằn từng chữ:

“Từ khi muội trở về, ta đã thành trò cười! Vốn dĩ ta là minh châu trong tay phụ mẫu, muội xuất hiện biến ta thành hòn đá vụn!”

 

“Lễ cập kê phụ mẫu tổ chức cho muội thật rình rang! Quan quý khắp hoàng thành đều tới chúc mừng!”

 

“Muội cướp đi hào quang vốn thuộc về ta! Con gái tới tuổi cập kê liền có thể nghị hôn, phụ mẫu tất nhiên thiên vị đứa con ruột!”

 

“Nếu ta không ra tay, mối hôn sự với phủ Thần vương đã thành của muội rồi!”

 

“Thần vương tiền đồ vô lượng, ta tốn bao tâm huyết mới khiến chàng liếc nhìn mình thêm đôi lần. Muội vừa xuất hiện, mọi thứ đều tiêu tan! Ta tuyệt không cho phép!”

 

“Đừng trách ta, người không vì mình, trời tru đất diệt!”

 

“Năm đó nếu ta không dùng chút thủ đoạn hạ đẳng, hôm nay người thê t.h.ả.m chính là ta!”

 

Giang Cẩm Vinh bật cười:

 

“May thay, giờ ta là Thái tử phi, còn muội chỉ là kẻ ăn mày.”

 

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Ta kinh hãi trừng mắt, tiếng kêu nghẹn nơi cổ, phun ra một ngụm m.á.u tanh ngọt.

 

Máu đen vấy bẩn áo lông cáo của Giang Cẩm Vinh, nàng ta nhấc chân đá ta ngã xuống tuyết.

 

Lập tức quan binh vây kín, tri phủ hoàng thành cũng tới nơi.

 

“Giang Cẩm Hoà mưu sát phu quân ở Tùng Dương rồi bỏ trốn vào kinh, xưa nay g.i.ế.c người phải đền mạng. Trương tri phủ, ngài chớ thiên vị.”

 

Trương tri phủ đáp:

“Xin Thái tử phi chỉ rõ.”

 

“Vậy cứ để nàng ta đền mạng, chôn cùng người chồng đáng thương kia!”

 

“Giang Cẩm Vinh!!!”

 

Ta khóc m.á.u gào lên, răng bị quan binh dùng trúc đ.á.n.h gãy.

 

Giang Cẩm Vinh cởi bỏ áo lông cáo dính máu, chỉnh lại phượng quan trên đầu:

 

“Muội muội à, hai mươi năm trước, ta thay muội làm thiên kim của phủ thừa tướng.

 

Hai mươi năm sau, ta thay muội làm Thái tử phi.

 

Cả đời muội, vận mệnh đều bị ta cướp trong tay, muội hãy cam phận đi!”

 

Tiếng cười nàng thanh nhưng chói tai.

 

Ta phẫn nộ tột cùng, bệnh lở loét phát tác, trong cơn đau đớn ngút trời mà hận thấu xương mà chết.

 

Trước khi nhắm mắt, chỉ thấy tuyết rơi mịt mù trên những đài các nguy nga của Phủ thái tử.

 

Nếu có kiếp sau, ta nhất định phải trở thành nữ chủ nhân nơi này, giẫm kẻ hại ta dưới chân!

 

4.

 

Khi ta hoàn hồn từ ký ức kiếp trước, Cố Cửu Chiêu đã tỉnh lại, ánh mắt dần trở nên sáng rõ.

 

Chàng nhìn thấy người nằm bên gối là ta, gần như ngay lập tức bóp chặt lấy cổ ta:

 

“Ngươi dám tính kế bản vương?!”

 

Ta yếu ớt giãy giụa hai cái, để lộ vai đầy vết bầm đỏ do chính chàng để lại, nhìn thế nào cũng là ta bị chiếm tiện nghi.

 

Cố Cửu Chiêu trong cơn chột dạ bèn buông tay, ta ho khan dữ dội hai tiếng, phản bác:

 

“Thần nữ đang nghỉ trong gian phòng nhỏ, là vương gia uống say, xông vào trong… đối với thần nữ… đối với thần nữ!”

 

Vai ta khẽ run, nước mắt rơi như mưa, khóc đến thê lương.

 

Cố Cửu Chiêu bị ta khóc đến áy náy, đưa tay xoa trán, đầy nghi hoặc:

 

“Sao có thể, tửu lượng của bản vương cực tốt, hôm nay căn bản chưa uống bao nhiêu.”

 

“Nhưng vương gia rõ ràng đỏ mặt như say, lý trí mất sạch, mặc cho thần nữ khóc lóc cầu xin cũng vô dụng!”