Phượng Hoàng Trở Về Tổ

Chương 10



 

Giang Cẩm Vinh sợ đến rơi lệ như mưa, bị Cố Cửu Chiêu mạnh tay bóp lấy khuôn mặt đẫm nước của mình:

 

"Hạ độc hoàng tử, là tội tru di cửu tộc! Giang Cẩm Vinh, hôm nay bản vương che chở cho ngươi một lần, coi như trả hết đoạn tình si ngươi từng dành cho ta bấy lâu."

 

"Từ nay trở đi, giữa chúng ta không còn gì gọi là tình nghĩa nữa!"

 

"Đừng mơ tưởng đến vị trí Thần vương phi, cũng đừng vọng tưởng đụng tới Giang Cẩm Hòa nữa!"

 

"Giờ ngươi nhắm vào nàng ấy, tức là đang đối đầu với bản vương!"

 

"Vương gia, người nói những lời như vậy… là muốn đ.â.m nát tim thần nữ sao…?!"

Giọng nàng ta run rẩy, nghẹn ngào.

 

Cố Cửu Chiêu cười nhạt một tiếng:

 

"Chén xuân d.ư.ợ.c ta uống cùng Giang Cẩm Hòa hôm đó, chính là do ngươi tự tay đưa lên."

 

"Giang Cẩm Vinh, tất cả những gì xảy ra hôm nay, là do chính ngươi lựa chọn."

 

Chàng hất tay, gạt phăng khuôn mặt Giang Cẩm Vinh đang cố níu kéo.

 

Dẫm lên những mảnh sứ vỡ dưới chân, Cố Cửu Chiêu phất tay áo bỏ đi, không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.

 

Mặc cho Giang Cẩm Vinh phía sau gào khóc t.h.ả.m thiết đến điên dại, chàng vẫn lặng lẽ rời đi, không hề quay đầu.

 

Ta nấp sau thân cây lớn, ẩn mình trong bóng tối, không để Cố Cửu Chiêu phát hiện ra ta đang ở đó.

 

20.

 

Lúc chạng vạng, hậu viện phủ thừa tướng chuẩn bị hành quyết Đoạn Nguyên.

 

Việc này dù sao cũng không vẻ vang, Thừa tướng cầu xin Cố Cửu Chiêu cho phép, liền tại hậu viện bí mật diệt khẩu.

 

Người chịu trách nhiệm thi hành án là hai hộ vệ thân hình cường tráng, tay nghề lão luyện. Ta tiến lên hỏi:

 

“Tên này định hủy hoại danh tiết của ta, hai vị đại ca có thể cho ta giải bớt cơn giận không?”

 

Hộ vệ là người của vương phủ. Hôm nay Cố Cửu Chiêu công khai nói sẽ cưới ta, trong mắt bọn họ, ta chính là Thần vương phi tương lai.

 

“Đương nhiên được, chỉ sợ bẩn tay tiểu thư thôi.”

 

“Không sao.” Ta rút ra con d.a.o găm đã chuẩn bị sẵn từ trước.

“Ta chỉ đ.â.m hắn hai nhát, tuyệt không làm chậm trễ việc chính của các huynh.”

 

Hai hộ vệ cẩn thận kiểm tra dây trói tay chân Đoạn Nguyên, xác định đã buộc chặt mới để ta tiến lại gần.

 

Miệng lưỡi và răng Đoạn Nguyên đã bị đ.á.n.h nát, nhưng khi nhìn thấy ta, ánh mắt hắn vẫn tràn ra thứ dâm tàn ghê tởm.

 

Hắn thấy ta cầm d.a.o cũng không hề sợ hãi.

 

Kiếp trước, khi hắn đ.á.n.h đập ta trong phòng, ta cũng từng cầm d.a.o phản kháng. Hắn chẳng những không sợ, còn trêu cợt:

 

“Tiểu nương tử dù có cầm dao, cũng chỉ làm vài vết xước da mà thôi! Càng làm vi phu thêm hứng thú!”

 

Sai rồi.

 

Ta siết chặt chuôi dao, nhát đầu tiên, đoạn đứt gốc giống nòi của Đoạn Nguyên!

 

Máu b.ắ.n tung tóe, Đoạn Nguyên phát ra tiếng gào phi nhân tính, toàn thân co giật run rẩy.

 

Hai hộ vệ cũng bị cảnh này làm cho giật mình.

 

Ta mặt không đổi sắc, tay nâng d.a.o lần nữa, móc phăng đôi mắt từng nhìn ta bằng d.ụ.c niệm của hắn!

 

Tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang dội cả sân, nhưng ta chỉ cảm thấy sảng khoái.

 

Kiếp trước, hắn bẩn thỉu làm bẩn danh tiết của ta, sỉ nhục nhân cách của ta, hủy hoại thân thể ta.

 

Đôi mắt đó như bóng ma ám theo ta, nhốt ta suốt ba năm trong nội trạch Đoạn gia ở Tùng Dương.

 

Ba năm trời!

 

Ta đã muốn chặt đứt gốc rễ của hắn, đã muốn móc đôi mắt ấy từ lâu!

 

Gió đêm phả qua mặt, oán hận dồn nén nơi n.g.ự.c ta tiêu tán đi một nửa.

 

Ta quăng d.a.o xuống, bảo hai hộ vệ tiếp tục thi hành hình phạt, và nói rõ:

 

“Các huynh cứ thoải mái kể lại cảnh này cho Thần vương điện hạ nghe.”

 

Ta muốn xóa sạch nghi ngờ của Cố Cửu Chiêu về quan hệ giữa ta và Đoạn Nguyên, chỉ cần ta đủ tàn nhẫn, tâm kế thâm độc của Giang Cẩm Vinh cũng dễ phá thôi.

 

Hai hộ vệ sinh ra mấy phần kính sợ đối với ta, dứt khoát treo Đoạn Nguyên lên giàn giáo thi hành án.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta lạnh lùng nhìn hắn bị treo cổ đến chết.

 

Nếu không có sự mềm lòng của Cố Cửu Chiêu, hôm nay bị lôi lên giàn giáo này, vốn dĩ còn phải có Giang Cẩm Vinh.

 

Hạ độc hoàng tử, mười mạng cũng không đủ đền!

 

Nhưng chính hoàng tử lại tự tay tha cho nàng ta.

 

Cảnh trong đình hôm đó, nhìn thì như chàng đã dứt tuyệt với Giang Cẩm Vinh, nhưng ánh mắt kia, rõ ràng là vừa yêu vừa hận.

 

Kiếp trước, sau khi thành hôn, Cố Cửu Chiêu và Giang Cẩm Vinh ân ái vô song.

 

Cố Cửu Chiêu là người có tình, cho nên ta mới có thể lợi dụng chàng.

 

Nhưng cũng chính tình ấy, sẽ cản trở con đường báo thù của ta.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

 

Ta phải nghĩ cách để Cố Cửu Chiêu và cả Giang gia, hoàn toàn chán ghét, đoạn tuyệt với Giang Cẩm Vinh!

 

Ta phải đuổi con tu hú cướp tổ ấy ra khỏi nơi này, bắt nó quay về đúng chỗ của nó!

 

21.

 

Ba ngày sau, trong cung liền hạ xuống thánh chỉ tứ hôn.

 

Không lâu sau, phủ Thần vương cũng đưa sính lễ đến phủ thừa tướng.

 

Ngày hạ sính, ta cùng Cố Cửu Chiêu gặp mặt một lần.

Chàng nói ta cứ yên tâm chờ gả vào vương phủ.

 

Trong sính lễ có một cây trâm vàng do Hoàng thượng đích thân ban, chế tác tinh xảo vô cùng.

 

“Vương gia có thể giúp thần nữ cài lên không?”

 

Cố Cửu Chiêu vừa mới cầm lấy trâm vàng, thì một nha hoàn bỗng hốt hoảng chạy vào:

 

“Không xong rồi! Tiểu thư Cẩm Vinh thắt cổ rồi!!”

 

Thần sắc Cố Cửu Chiêu lập tức biến đổi, vội vã vứt trâm xuống, cất bước chạy thẳng về Vụ Phương Các của Giang Cẩm Vinh.

 

Phụ thân, mẫu thân, ngay cả ca ca của ta cũng đều nối gót mà đi.

 

Ta cúi người nhặt lại cây trâm vàng trong khay,  rõ ràng hôm nay là ngày vui của ta, thế mà tất cả đều chạy đi quan tâm Giang Cẩm Vinh.

 

Khi ta đến nơi, Giang Cẩm Vinh đã nằm trong n.g.ự.c Cố Cửu Chiêu mà khóc nức nở, nắm tay đ.ấ.m n.g.ự.c hắn, nức nở nói mình không còn mặt mũi sống tiếp, muốn dùng cái c.h.ế.t để tạ tội.

 

Bên cạnh vương vãi một đoạn bạch lăng.

Cổ nàng ta, một vết hằn cũng chẳng có.

 

Giả c.h.ế.t mà ngay cả một vở tuồng cũng không chịu diễn cho giống.

 

Ấy thế mà màn kịch vụng về ấy, vẫn khiến tất cả mọi người xót thương.

 

Phụ thân thở dài:

 

“Con hà tất phải nghĩ quẩn thế này!”

 

Mẫu thân thì nghẹn ngào:

 

“Cẩm Vinh, con còn có phụ mẫu, chúng ta vẫn coi con như con gái ruột. Con có lỗi, chúng ta sẽ cùng con sửa chữa.”

 

Ngay cả Giang Hạo Vũ cũng vội vàng tiếp lời:

 

“Đúng thế! Cho dù trời có sập xuống, còn có ca ca này chống cho muội!”

 

Thì ra… đời này có người đỡ lưng thì sẽ là như vậy.

 

Kiếp trước, khi ta thân bại danh liệt, đám thân nhân này chỉ hận không thể ném ta ra ngoài thật xa, chưa từng nói với ta một câu an ủi nào.

 

Giờ đây, lời dịu dàng che chở, bọn họ lại hết lời dành cho một kẻ giả vờ treo cổ.

 

Giang Cẩm Vinh rơi lệ lưng tròng, ngước mắt nhìn Cố Cửu Chiêu.

Còn chàng, bất đắc dĩ thở dài:

 

“Tội của nàng không đến mức chết, không cần phải vậy.”

 

“Nếu không có Vương gia, Cẩm Vinh sống chẳng bằng chết.”

 

“Vương gia… Cẩm Vinh… thở… không nổi nữa rồi…”

 

Nói đoạn, nàng ta yếu ớt nép vào lòng chàng.

 

Cố Cửu Chiêu không hề đẩy nàng ta ra, chỉ bảo người mau đi mời Thái y.

 

Ánh mắt chàng nhìn ta, vĩnh viễn là cái nhìn thương hại dành cho kẻ yếu đáng thương.

 

Còn khi chàng nhìn Giang Cẩm Vinh lại mang theo sự trìu mến không nỡ dứt bỏ.