17.
“Nương nương! Thần nữ không có, thật sự không có mà!”
Giang Cẩm Vinh quỳ rạp dưới đất, tay chân luống cuống, miệng không ngừng lặp đi lặp lại những lời vô nghĩa.
Mọi người nhìn nàng ta như thể đang xem một vai hề lố bịch trên sân khấu.
Ba vị thế gia thân thiết của nàng ta khi nãy cũng hoàn toàn im lặng, không ai đứng ra bênh vực.
Lúc đó, ta những tưởng Giang Cẩm Vinh chắc chắn sẽ bị xử tử.
Nào ngờ Cố Cửu Chiêu lại khẽ thở dài:
“Chuyện đã rõ như ban ngày, là tên thư sinh Đoạn Nguyên nảy sinh ý đồ xấu với tiểu thư phủ thừa tướng, lẻn vào nội viện bỏ t.h.u.ố.c vào rượu.”
Ta bất ngờ ngẩng đầu khỏi vòng tay chàng, còn chưa kịp lên tiếng, Cố Cửu Chiêu đã lạnh giọng ra lệnh:
“Lôi Đoạn Nguyên xuống, thi hành hình phạt thiến, sau đó giải đi xử giảo!”
Đoạn Nguyên nghe vậy lập tức c.h.ử.i rủa om sòm:
“Ta chỉ là kẻ làm theo lệnh! Chủ mưu là Giang—!”
Còn chưa kịp nói hết câu, đã bị thị vệ dùng gậy đập nát lưỡi và răng, không thể thốt ra bất kỳ âm thanh rõ ràng nào nữa.
Ta vội vàng lên tiếng:
“Chuyện này không đơn giản như vậy!”
Chủ mưu phía sau chính là Giang Cẩm Vinh!
Tại sao mọi tội lỗi lại đổ hết lên đầu Đoạn Nguyên?!
Bàn tay Cố Cửu Chiêu đang đặt trên vai ta chợt siết chặt lại, một lực đạo rõ ràng là ngăn cản và cảnh báo.
Ta khựng lại, đưa mắt nhìn về phía chàng.
Chàng đang chăm chú nhìn Giang Cẩm Vinh đang chật vật quỳ gối, mặt mày tái mét dưới đất:
“Từ hôm nay, Giang Cẩm Vinh bị cấm túc để kiểm điểm, không có lệnh của bản vương, không được rời khỏi các lầu nửa bước.”
Ta đã hiểu.
Cố Cửu Chiêu đổ hết tội lên đầu Đoạn Nguyên, chẳng qua là để giữ lại mạng sống cho Giang Cẩm Vinh.
Vì nàng ta, chàng không tiếc xóa sạch mọi chứng cứ ta dày công chuẩn bị.
Ngay sau đó, ta lại bị Cố Cửu Chiêu kéo đến trước mặt hoàng hậu, ép quỳ xuống:
“Mẫu hậu, Giang Cẩm Hòa vì sai lầm mà vô tình giải độc giúp nhi thần, nay đã chứng minh nàng vô tội, nhi thần nguyện chịu trách nhiệm với nàng.”
“Phụ hoàng vốn đã có ý muốn liên hôn giữa phủ Thần vương và phủ thừa tướng. Giang Cẩm Hòa mới là tiểu thư thật sự của phủ thừa tướng, vậy thì hôn ước này nên do nàng ấy thực hiện.”
Hoàng hậu cả kinh:
“Cửu Chiêu, con có ý gì vậy?!”
Cố Cửu Chiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, trước mặt bao người, dõng dạc tuyên bố:
“Bản vương sẽ lấy tiểu thư phủ thừa tướng, Giang Cẩm Hòa, làm Thần vương phi. Tam thư lục lễ, danh chính ngôn thuận, cưới hỏi đàng hoàng!”
18.
Cố Cửu Chiêu làm vậy, vừa giữ được danh tiết cho ta, vừa dập tắt hoàn toàn ý định muốn ta c.h.ế.t của Hoàng hậu.
Thần vương phủ cần đến thế lực văn thần từ phủ Thừa tướng, mà Hoàng hậu thì vốn đã có phần chán ghét Giang Cẩm Vinh sau chuyện lần này.
Cuối cùng, bà cũng miễn cưỡng đồng ý, bảo Cố Cửu Chiêu tự đi thỉnh thánh chỉ tứ hôn từ Hoàng thượng.
Một màn hỗn loạn ngay trong lễ cập kê của ta, đến đây mới xem như tạm khép lại.
Sau khi Hoàng hậu hồi cung, ta tình cờ bắt gặp Cố Cửu Chiêu và Giang Cẩm Vinh đang trò chuyện trong đình nghỉ.
Nước mắt Giang Cẩm Vinh như mưa, vẻ đáng thương:
“Vương gia, người đang giận thần nữ sao?
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Rõ ràng người và thần nữ mới là tâm đầu ý hợp, sao hôm nay có thể nói sẽ cưới Giang Cẩm Hòa làm vương phi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Người có biết khi Giang Cẩm Hòa lưu lạc bên ngoài, được ai nuôi dạy không? Nàng ta thủ đoạn bẩn thỉu, hôm nay mọi người đều bị nàng ta lừa gạt rồi!”
“Cẩm Vinh, đến giờ phút này, nàng vẫn còn dám nói dối trước mặt bản vương sao?”
Cố Cửu Chiêu lạnh giọng.
Chàng đưa một chiếc ly sứ trắng ra trước mặt Giang Cẩm Vinh, khiến khuôn mặt đang khóc lóc kia lập tức cứng đờ.
“Miệng và đáy ly đều bị tẩm độc.
Thái y nói, bất kỳ chất lỏng nào đổ vào cũng lập tức hóa thành xuân d.ư.ợ.c cực mạnh.”
“Hạ độc trong rượu quá dễ bị phát hiện, nên nàng lựa chọn ra tay từ chiếc ly.”
“Nếu bản vương đoán không sai, Đoạn Nguyên cũng là do nàng sắp xếp vào nội viện.”
“Nàng định bỏ t.h.u.ố.c Giang Cẩm Hòa, sau đó cho Đoạn Nguyên phá hủy thanh danh nàng ấy.”
“Để rồi cuối cùng, tiểu thư phủ Thừa tướng chỉ còn lại mỗi nàng, nàng sẽ trở thành ứng cử viên duy nhất cho vị trí Vương phi, đúng không?”
Chứng cứ rành rành.
Cố Cửu Chiêu vốn là người thông minh, tất nhiên nhanh chóng vạch trần mọi âm mưu của Giang Cẩm Vinh.
“Vương gia…”
Mọi ý nghĩ đen tối trong lòng bị lôi ra ánh sáng, Giang Cẩm Vinh bị ánh mắt của chàng nhìn đến mức toát mồ hôi lạnh khắp người.
“Nàng đã đ.á.n.h dấu đỏ ở đáy chén rượu.
Nhưng ký hiệu ấy quá kín đáo, khiến nàng lẫn lộn ly, nên cả bản vương cũng uống phải thuốc.
Mới dẫn đến màn kịch hỗn loạn hôm nay.”
“Cẩm Vinh, nàng thậm chí còn muốn mượn tay mẫu hậu, lấy mạng Giang Cẩm Hòa.”
“Thủ đoạn mượn d.a.o g.i.ế.c người này… Giang Cẩm Vinh, lá gan nàng lớn thật, dám lợi dụng hoàng tộc để sát hại người khác!”
“Không phải! Không phải mà Vương gia!!”
Giang Cẩm Vinh hoảng loạn quỳ rạp xuống, giọng run rẩy:
“Thần nữ… thần nữ đúng là có ý định bỏ t.h.u.ố.c Giang Cẩm Hòa, nhưng đó là vì nàng ta vốn đã tư thông với Đoạn Nguyên!”
“Thần nữ chỉ muốn tác thành cho bọn họ, chính nàng ta từng nói muốn tư tình bỏ trốn với Đoạn Nguyên, thần nữ chẳng qua là muốn giúp nàng ta toại nguyện đúng vào ngày cập kê này!”
Dù sự thật bị phơi bày, nàng ta vẫn không quên bôi nhọ thanh danh ta đến cùng.
Những lời này nửa thật nửa giả, người ngoài dù không tin hoàn toàn, cũng sẽ sinh nghi ngờ.
“Thần nữ chưa từng tính kế Vương gia! Sao thần nữ dám chứ!
Là Giang Cẩm Hòa!
Là nàng ta đã lợi dụng hỗn loạn để đổi ly rượu, hại người uống nhầm lại là Vương gia!”
Nàng ta bấu chặt lấy vạt áo Cố Cửu Chiêu, nước mắt tuôn trào:
“Vương gia, thần nữ đã ngưỡng mộ người bao năm, trong mộng cũng luôn khao khát được làm chính thất của người…
Sao thần nữ nỡ hại người được!
Mọi chuyện đều là do Giang Cẩm Hòa cả, chính nàng ta mới là kẻ hãm hại Vương gia!”
19.
"Đến nước này rồi, ngươi vẫn không biết hối cải?!"
"Choang!" Cố Cửu Chiêu ném mạnh chiếc chén sứ trắng trong tay xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh!
"Thị vệ đã điều tra rõ ràng: bộ ly rượu hôm đó, từ đầu đến cuối chỉ có mình ngươi chạm qua!"
"Còn Đoạn Nguyên, trong phòng hắn phát hiện một tờ ngân phiếu mang họ Giang, trên đó còn dính mùi 'Kỳ Lan Hương' trên người ngươi!
Hương này là từ nhỏ ngươi đã dùng, bản vương tuyệt đối không nhận lầm!"
"Ta không để những chứng cứ đó trình thẳng lên mẫu hậu, lại còn sai người phá nát lưỡi Đoạn Nguyên, nếu không, hôm nay người bị mẫu hậu ban chết, đáng lẽ phải là ngươi!"