Phượng Hoàng Trở Về Tổ

Chương 12



Kết quả, Giang Hạo Vũ đúng là bị hạ dược, nhưng Giang Cẩm Vinh thì hoàn toàn không.

 

Ai dụ dỗ ai, ai sai trái, rõ rành rành.

 

Vừa thấy ta xuất hiện, Giang Cẩm Vinh lập tức lao đến, chỉ tay mắng:

“Là ngươi! Giang Cẩm Hòa, ngươi thật độc ác! Ngươi quá ác độc! Ngươi dám để ta… để ta…”

 

Nói đến đây, nàng ta òa khóc tủi hờn, hoàn toàn quên rằng nếu ta không phản kháng, thì hôm nay tội danh huynh muội l.o.ạ.n l.u.â.n sẽ đổ hết lên đầu ta.

 

“Muội chẳng hiểu tỷ đang nói gì cả. Ca ca rõ ràng trúng thuốc, mà thứ t.h.u.ố.c đó chỉ có tỷ mới có. Hơn nữa, tỷ từng có tiền án như vậy, giờ lại còn giả nhân giả nghĩa kêu oan à?”

 

Ta hất tay Giang Cẩm Vinh ra, lạnh giọng nói:

“Nếu muội đoán không sai, thì tỷ biết mình không thể gả vào phủ Thần vương, lại sợ bị phủ thừa tướng ghét bỏ, nên mới bất chấp liêm sỉ, liều mạng tranh một vị trí con dâu phủ thừa tướng, có đúng không?”

 

“Ngươi——!”

 

Giang Cẩm Vinh tức đến mức đỉnh đầu như bốc khói.

 

Giang Hạo Vũ bỗng bật dậy khỏi đất, hung hăng đẩy mạnh ta:

“Đồ tiện nhân, từ khi ngươi trở về, nhà ta liền loạn thành một mớ, rõ ràng là ngươi đang hãm hại chúng ta!!”

 

Ta bị hắn xô loạng choạng, nhưng nhanh chóng đứng vững, chỉ điềm tĩnh nhìn về phía phụ thân và mẫu thân:

 

“Phụ thân, mẫu thân , hai người cũng thấy rồi đấy, huynh trưởng thật lòng sốt sắng vì Cẩm Vinh tỷ tỷ. Dù sao bọn họ cũng không có quan hệ m.á.u mủ, chi bằng hãy tác thành, để tỷ ấy làm dâu trưởng của phủ ta đi!”

 

Sắc mặt phụ thân càng thêm u ám, đáng sợ.

 

Giang Hạo Vũ là nam đinh duy nhất của phủ thừa tướng, lại là đích tử.

 

Hôn sự của hắn, phụ thân sớm đã chọn sẵn: hoặc là tiểu thư phủ Định An Hầu, nếu không thì cũng phải là đích nữ phủ Quốc công. Chỉ có môn đăng hộ đối, mạnh mạnh kết hợp, mới có thể củng cố địa vị của Giang gia trên triều đình.

 

Hôn nhân của đệ tử thế gia, xưa nay luôn là ván cờ lợi ích.

 

Phụ thân chìm nổi quan trường bao năm, đến tuổi này càng phải dựa vào hôn sự của con cái để tiến thêm một bước.

 

Vậy mà giờ đây, tất cả lại bị một đứa con nuôi phá hỏng, ông ta đau lòng, giận đến cực điểm!

 

Giang Cẩm Vinh, nhờ ta nhắc nhở, cũng hiểu ra rằng, gả cho Giang Hạo Vũ đã là con đường duy nhất.

 

Nàng ta vốn còn mơ tưởng chiếm chỗ của ta, hoặc cùng lắm được làm một sủng thiếp trong vương phủ cũng cam tâm.

 

Nhưng hôm nay, trước mặt Thần vương đã xảy ra chuyện nhục nhã kia, chắc chắn Thần vương đã chán ghét nàng ta.

 

Lại thêm màn ầm ĩ trong lễ cập kê, danh tiếng nàng ta sớm đã bết bát, chẳng còn gia đình thế gia nào chịu rước nữa.

 

“Phuj thân, mẫu thân, sự tình đã đến mức này, con nguyện gả cho Hạo Vũ ca ca.”

 

Nàng ta vừa khóc vừa làm nũng.

 

Toàn không hay biết, phu thê thừa tướng đã sớm đứng bên bờ vực cơn giận dữ và tuyệt vọng.

 

25.

 

Nghe Giang Cẩm Vinh nói vậy, Giang Hạo Vũ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng lên tiếng:

 

“Phụ thân, mẫu thân, chi bằng để con cưới Cẩm Vinh đi! Dù sao nàng vốn là dưỡng nữ, từ nhỏ lớn lên ngay trong mắt các người, gốc gác rõ ràng, như vậy làm con dâu các người cũng yên tâm!”

 

“Vô phép! Các ngươi thật vô phép!!!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phụ thân giận dữ quát lớn.

 

Mẫu thân nhẫn nhịn đã lâu, cuối cùng không kìm được, bật dậy khỏi chỗ ngồi, giáng thẳng một cái tát nảy lửa vào mặt Giang Cẩm Vinh!

 

Giang Cẩm Vinh bị đ.á.n.h đến ngẩn người, sững sờ tại chỗ.

 

“Bao nhiêu năm nay, ta chưa từng nỡ đ.á.n.h ngươi một cái! Dù hôm đó biết được ngươi chẳng phải con ruột, ta cũng không đành lòng trách phạt!

 

“Giang Cẩm Vinh, ngươi vốn do kỹ nữ sinh ra, nhưng trong phủ thừa tướng này, ngươi đã hưởng mười tám năm phú quý vinh hoa, ta và phu quân còn dốc lòng bồi dưỡng, nuôi nấng ngươi thành tiểu thư khuê các, thay ngươi vạch sẵn tiền đồ, thậm chí xem ngươi còn nặng hơn cả con gái ruột!

 

“Vậy mà ngươi báo đáp thế nào? Trong lễ cập kê, ngươi dám toan tính Thái tử, đem cửu tộc của Giang gia ra làm trò đùa! Nay ngươi lại muốn hãm hại dưỡng huynh, ngươi là muốn hủy cả tiền đồ của con ta, hủy cả trăm năm cơ nghiệp Giang gia sao!

 

“Đồ vong ân bội nghĩa, hại người không biết xấu hổ! Lúc trước ta không nên mềm lòng, đáng lẽ phải đuổi ngươi ra khỏi nhà từ sớm!!!”

 

Ta lạnh mắt nhìn cảnh mẹ con họ tuyệt tình, chỉ thấy nực cười.

 

Ngày ta được nhận trở về, bọn họ không nỡ đuổi Giang Cẩm Vinh đi.

 

Trong lễ cập kê, bọn họ cũng không nỡ truy cứu sai lầm tày đình của nàng ta.

 

Đến giờ, khi Giang Cẩm Vinh đụng đến bảo bối đích tử, chạm vào gốc rễ Giang gia, phụ mẫu mới thực sự hoảng sợ.

 

Cho nên, đòn chỉ có thể giáng xuống chỗ chí mạng, thì họ mới biết đau, mới thật sự thấu được.

 

Vừa nghe mẫu thân nói muốn đuổi Giang Cẩm Vinh, Giang Hạo Vũ lập tức bảo vệ:

 

“Nếu muốn đuổi Cẩm Vinh, vậy thì đuổi luôn cả con ra khỏi phủ đi!”

 

Phụ thân giận đến lồng n.g.ự.c phập phồng, liền vung chân đá mạnh một cái, Giang Hạo Vũ lập tức hộc ra một ngụm m.á.u tươi, ngã ngửa ra phía sau.

 

Lại thêm một kẻ ngã gục vì tức giận.

 

26.

 

Giang phủ rối loạn thành một mớ. Canh ba về sáng, gió đêm lạnh buốt, Giang Hạo Vũ và Giang Cẩm Vinh bị phạt quỳ ngoài sân.

 

Trong phòng, ngọn đèn leo lét như hạt đậu. Ta bưng bát t.h.u.ố.c nóng hổi đến bên giường thừa tướng, khẽ nói:

 

“Phụ thân, uống t.h.u.ố.c đi ạ. Thái y nói cha chỉ vì nóng giận công tâm, giống hệt triệu chứng của Thần vương điện hạ. Uống vào rồi sẽ mau khỏi.”

 

Gương mặt vốn cứng cỏi kiêu hùng của phụ thân lúc này đã lộ rõ mệt mỏi, già nua. Ta cẩn thận đỡ ông uống từng ngụm, lại khẽ lau sạch vệt t.h.u.ố.c bên khóe miệng.

 

Cảnh này, mẫu thân đều nhìn thấy hết.

 

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Bất chợt, phụ thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, mắt hoe đỏ:

“Hòa nhi, là phụ thân sai rồi. Phụ thân không nên thiên vị một người ngoài, để mặc lạnh nhạt với con, đứa con gái ruột ngoan ngoãn thế này.”

 

Mẫu thân cũng bước lên, rơi lệ nói:

“Tất cả đều do phụ mẫu hồ đồ, lầm lạc mà đi bênh vực một kẻ vô ơn.”

 

Họ nắm tay ta, vừa khóc vừa hối lỗi, tha thiết cầu xin sự tha thứ.

 

Thì ra bọn họ vẫn biết rõ, trước đây đã thiên vị, đã lạnh nhạt, đã khắt khe với ta.

 

Chỉ là, sự hối hận này không phải thật lòng. Bọn họ thấy Giang Hạo Vũ sắp bị nuôi thành phế vật, Giang Cẩm Vinh lại chẳng ra gì, nên tất cả hy vọng đành đặt lên người con gái ruột, mà nay đã là vương phi tương lai như ta.

 

“Phụ thân, mẫu thân, xin đừng nói vậy mà tổn thọ. Nữ nhi hiểu nỗi khổ tâm cùng khó xử của phụ mẫu, xưa nay chưa từng dám trách hờn.”