Ta đã học được cách nói những lời “hiểu chuyện”, “biết đại cục” như thế, càng khiến hai người thêm xấu hổ.
Mẫu thân bàng hoàng lẩm bẩm:
“Việc này ngay cả Thần vương cũng chứng kiến, chẳng biết rồi sẽ kết thúc thế nào…”
Phụ thân ôm trán, trầm giọng:
“Dù thế nào đi nữa, Giang Cẩm Vinh tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại phủ thừa tướng!”
“Hay là… để nữ nhi hiến một kế?”
Đúng lúc ta lên tiếng:
“Ca ca si mê Giang Cẩm Vinh chẳng qua vì hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm quá gần gũi. Chỉ cần chia rẽ họ, thì sẽ dứt được thôi.”
“Con nói rõ xem nào.”
“Ý con là, chi bằng xin Thần vương điện hạ đưa ca ca ra biên cương rèn luyện hai năm. Một mặt để suy ngẫm lỗi lầm, một mặt lập công danh. Nếu chỉ ở trong chốn phồn hoa này mà an dưỡng, e là tiền đồ của ca ca sẽ hỏng mất.”
“Có lý! Thế còn Giang Cẩm Vinh…”
Phụ thân do dự, dứt khoát không còn muốn cho nàng ta mang họ Giang nữa, bèn đổi giọng:
“Con tính xử trí nàng ta thế nào?”
“Cẩm Vinh tỷ tỷ đã sống ở kinh thành nhiều năm, cũng coi như có chút tiếng tăm. Nếu phủ thừa tướng thẳng tay đuổi đi, e rằng sẽ bị dèm pha, còn có kẻ dâng tấu hạch tội.”
Ta khẽ cười:
“Không bằng, chọn cho tỷ ấy một mối hôn sự, gả ra thật xa. Như vậy xem như phủ thừa tướng đã nhân nghĩa trọn vẹn.”
Ánh mắt phụ thân nhìn ta chan chứa tán thưởng:
“Hòa nhi quả nhiên là con gái ruột của ta, mưu lược dứt khoát, phong thái hệt như ta thuở trẻ!”
Mẫu thân cũng đầy kiêu hãnh:
“Đứa con gái ta dứt ruột sinh ra, sao có thể kém cỏi được!”
Trong thoáng chốc, họ bỗng tỏ ra gần gũi, trìu mến với ta như chưa từng xa cách.
“Chỉ là gấp rút thế này, tìm đâu ra mối hôn sự thích hợp?”
Ta mỉm cười:
“Hôm ấy kẻ tố giác Đoạn Nguyên – thư sinh Trương Văn Tuyên, tuy nghèo khó nhưng được cái chính trực hiền lành.”
“Nhưng Trương Văn Tuyên ngay cả công danh cũng chưa đỗ lấy một lần…”
Mẫu thân thoáng lo, sợ Giang Cẩm Vinh gả đi sẽ chịu khổ. Nhưng rất nhanh bà lại cứng lòng:
“Thôi, nàng ta vốn xuất thân hèn mọn, gả cho Trương Văn Tuyên cũng đã là trèo cao. Ta hà tất còn tính toán cho nàng ta nữa!”
Mọi việc quyết định xong, ta dìu phụ mẫu an giấc.
Sáng hôm sau, Giang Hạo Vũ và Giang Cẩm Vinh bị tách riêng, đều bị giam lỏng.
Trương Văn Tuyên nhận tin được hôn ước, mừng rỡ chạy đến bái tạ:
"Tiểu thư quả nhiên giữ lời hứa.”
Hôm ta vừa sống lại, thời gian gấp gáp, chỉ kịp mua chuộc được Trương Văn Tuyên, kẻ thường quanh quẩn trong nội viện.
“Hôm đó ta sai ngươi ở hòn giả sơn tập kích Đoạn Nguyên, ngươi đã làm rất tốt. Ta từng hứa, sau đó sẽ cho ngươi một mối hôn sự tốt để đáp tạ.”
“Nay đem Giang Cẩm Vinh gả cho ngươi, ngươi có vừa ý không?”
Trương Văn Tuyên vội cúi người:
“Quá vừa ý! Dù chỉ là tiểu thư giả, nhưng dẫu sao cũng do phủ thừa tướng nuôi dạy, với tiểu sinh mà nói đã là cao không với tới rồi!”
Trương Văn Tuyên nhiều năm đi thi chẳng đỗ, được vào phủ thừa tướng đọc sách chỉ nhờ khéo nịnh nọt.
Hắn khôn khéo hơn Đoạn Nguyên đôi chút, nhưng về gia thế, tài học hay phẩm hạnh, cũng chẳng qua là một Đoạn Nguyên thứ hai mà thôi.
Kiếp trước, Giang Cẩm Vinh từng cố tình chọn một gã “phượng hoàng nam” để bôi nhọ ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiếp này, ta trả lại nguyên vẹn cho nàng ta!
27.
Sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong nhà xong, ta mang theo chút điểm tâm tự tay làm, đến phủ Thần vương.
Cố Cửu Chiêu quả thực đã bị tổn thương đến cùng cực, đang nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy ta tới, chàng khẽ gượng dậy, yên lặng nhìn ta múc bát canh ngân nhĩ.
Ta đút chàng một thìa, chàng hỏi lại:
“Không bỏ đường sao?”
Ta vội nếm thử một miếng:
“Xin lỗi vương gia, thần nữ lại quên bỏ đường rồi.”
Chàng cười khẽ trêu:
“Các cô nương chẳng phải ai cũng thích ăn ngọt ư? Vậy mà còn quên bỏ đường.”
“Thuở nhỏ theo bên dưỡng mẫu, bà không cho thần nữ chạm đến đường, nói đường rất đắt, thần nữ không xứng được ăn.”
Ta như vô tình nhắc lại chuyện cũ, bất giác để lộ cổ tay. Quả nhiên Cố Cửu Chiêu nhìn thấy vết sẹo cũ nơi cánh tay, lập tức nắm lấy tay ta, truy hỏi:
“Hôm đó ta mê loạn tâm trí, lại không nhận ra trên người nàng có vết thương cũ này. Ai làm?”
Ta ấp úng:
“Vương gia đừng hỏi, nói ra chỉ bẩn tai người.”
“Nói.”
Giọng chàng như mệnh lệnh, ta mới thở dài mà kể:
“Hôm đó tỷ tỷ trước mặt mọi người nói thần nữ là do kỹ nữ nuôi nấng. Tỷ ấy không hề vu khống. Dưỡng mẫu của ta, cũng là sinh mẫu của Giang Cẩm Vinh, quả thật từng là kỹ nữ trong thanh lâu.
Năm xưa bà m.a.n.g t.h.a.i với khách, không tìm được cha đứa trẻ, bà dựa vào nhân mạch hoa khôi, dò biết hôm ấy thừa tướng phu nhân sẽ lên núi, liền bỏ tiền thuê một nhóm người giả làm cường đạo, ép phu nhân đang bụng vượt mặt vào ngôi miếu đổ nát.
Trong miếu, hai người cùng sinh nở. Bà tráo đổi hai đứa bé, đem con ruột gửi cho thừa tướng phu nhân, còn ta thì chỉ có thể theo bà lưu lạc.”
Ta khẽ vuốt vết sẹo nơi cánh tay:
“Năm ta tám tuổi, bà bị khách bạo hành, ta xông vào bảo vệ, mảnh bình vỡ b.ắ.n lên cứa vào tay ta.
Vết thương ấy sâu lắm. Sau đó bà còn mắng ta, nói tay ta đã xấu, sau này không múa đẹp được.
Về sau, bà chê ta nhút nhát, bắt ta ra đường múa kiếm sống. Ta vẫn còn nhớ hôm ấy, ta vụng về múa giữa phố, đúng lúc gặp tiểu thư phủ thừa tướng xuất hành. Cỗ xe ngựa thật xa hoa, treo chuông lông vũ, khi đi ngang còn phảng phất mùi lan.
Ta lén nhìn nàng một cái: nàng đội hoa lưu ly, mặc váy lụa vàng hồng, tay cầm con thỏ nhung xinh xắn. Ta ngây người nhìn.
Dưỡng mẫu liền che mắt ta, nghiêm giọng cảnh cáo: người ta là tiểu thư nhà quyền quý, ta không được phép nhìn, không được phép mơ, vì ta vĩnh viễn không xứng có cuộc sống đó.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Vậy mà ít hôm sau, bà lại chỉ vào phủ thừa tướng hùng vĩ, bảo ta rằng: nếu ta múa đẹp, có thể vào đó múa cho tiểu thư xem, kiếm chút thưởng tiền.
Sau này ta mới hiểu, bà chỉ nhớ thương con ruột, muốn ép ta múa thật giỏi để đưa bà vào phủ nhìn con mình.”
“Và điều kiện để được vào phủ thừa tướng, là bà bắt ta tự rạch mặt mình.”
Ta dừng lại, mỉm cười hỏi:
“Vương gia, ngài vẫn chưa từng thấy ta múa phải không?”
Ta đứng lên, hai tay uyển chuyển, lộ ra cánh tay chằng chịt sẹo cũ, xoay mình bắt đầu múa. Nhưng chưa kịp múa được mấy vòng, đã bị Cố Cửu Chiêu từ phía sau ôm chặt lấy.
“Xin lỗi, Cẩm Hòa.”
Chàng dựa vào vai ta, khẽ khàng:
“Hôm ấy ta không nên để bọn họ lấy quá khứ của nàng ra mà nhục nhã nàng.
Giang Cẩm Vinh đã cướp đi cuộc đời nàng, ta không nên để nàng ta tiếp tục làm tổn thương nàng.”
Ta nghẹn ngào, nhẹ giọng đáp:
“Ta không sao, chàng xem, giờ khổ tận cam lai rồi.”