33.
Mùa đông năm thứ ba, trước cổng Đông cung, có một phụ nhân quỳ khóc đòi gặp Thái tử.
Khi ấy, Cố Cửu Chiêu đang sai Đại Lý Tự tra xét án oan cũ, cứ ngỡ là một người khổ sở tới cầu xin Thái tử tại phủ riêng, bèn dắt ta ra cửa gặp mặt.
Nhưng người trước mặt lại khom lưng còng lưng, làn da lộ ra ngoài đầy vết đỏ, trên trán còn in một đường sẹo dài.
Cố Cửu Chiêu nhìn một lúc còn chưa nhận ra là ai, mãi đến khi người ấy đôi mắt sáng rực, gào lên:
“Điện hạ, là thiếp đây! Thiếp là Cẩm Vinh đây!”
Cố Cửu Chiêu như nuốt phải ruồi, trong nháy mắt đã xác định người trước mặt không phải khổ chủ đến kêu oan. Chàng nắm tay ta, dịu giọng nói:
“Ngọc Nhi vừa khóc đòi phụ thân, ta vào trong dỗ con.”
“Vâng, chuyện này để thiếp xử lý.”
Ba năm phu thê, Cố Cửu Chiêu đã quá hiểu tính ta.
Chàng không hỏi nhiều, chỉ khẽ kéo thẳng lại tấm áo lông cáo trên vai ta:
“Đừng để nhiễm lạnh, cũng đừng phí tâm tư cho hạng người đó.”
Ta cũng ngón tay đan c.h.ặ.t t.a.y chàng:
“Thiếp biết.”
Cố Cửu Chiêu còn nán lại bên ta một chút, rồi thản nhiên quay vào phủ, hoàn toàn không nhìn Giang Cẩm Vinh lấy một cái.
“Điện hạ!! Thiếp là Cẩm Vinh, là Cẩm Vinh mà…”
“Đừng kêu nữa, Giang Cẩm Vinh. Dù ngươi có hóa thành tro, ta cũng nhận ra.”
Giang Cẩm Vinh trừng mắt nhìn ta, ánh hận oán còn nặng hơn tuyết mùa đông.
Rồi nàng ta lại thấp giọng xuống, cử chỉ mềm mỏng:
“Muội muội, cầu xin muội thương xót tỷ một lần, tỷ thật sự sống không nổi nữa.”
Tiếp đó, nàng ta bắt đầu kể lể chuyện Trương Văn Tuyên ăn chơi trác táng, bòn rút, hành hạ mình ra sao.
“Tỷ thực sự không còn cách nào. Tỷ chặn đoàn quân của ca ca, hắn coi tỷ như người xa lạ; tỷ tới phủ thừa tướng, cửa đóng im lìm. Tỷ chỉ còn cách đến Đông cung cầu muội thôi!”
“Muội muội, trước kia đều là lỗi của tỷ, xin muội cứu tỷ, tùy tiện ban cho tỷ chút gì để có thể bám trụ lại kinh thành cũng được!”
Ta bước lại gần, rút một cây trâm vàng từ búi tóc:
“Cây trâm này có đủ không?”
Giang Cẩm Vinh gật đầu lia lịa, tay vươn ra đón. Nhưng khi tay chạm vào trâm, nàng đột nhiên xoay ngược đầu trâm, định đ.â.m mũi nhọn vào tim ta!
Song trâm chưa kịp chạm vào người ta, nàng ta đã bị thị vệ Đông cung đạp ngã xuống đất.
Thân thể nàng ta mấy năm qua đã bị giày vò, đến mức bị đạp một cái cũng khó khăn bò dậy.
Ta đứng lên, cúi mắt nhìn xuống nàng ta:
“Tỷ tỷ à, mấy năm nay sống không được như ý lắm nhỉ?”
Giang Cẩm Vinh nắm chặt cây trâm, ngẩng đầu rít lên:
“Không đúng! Chuyện này vốn không đúng! Trong mộng, người làm Thái tử phi là ta, còn ngươi mới là kẻ bị ruồng bỏ, là kẻ thất bại!
“Là ngươi! Là ngươi đã cướp vận mệnh của ta! Tất cả vinh hoa phú quý vốn dĩ là của ta! Tiểu thư phủ thừa tướng là ta! Thần vương phi là ta! Thái tử cũng là của ta!”
Nhìn nàng phát cuồng như vậy, ta liền hiểu ra, nàng ta đã nhớ lại kiếp trước.
34.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Ngươi nhớ lại từ bao giờ ?”
Giang Cẩm Vinh đưa tay sờ lên vết sẹo trên trán, chạm đúng ánh mắt ta:
“Ba năm trước, ngày ta xuất giá, khi ngã vỡ đầu… ta liền nhớ lại tất cả!”
“Vậy sao.” Ta mỉm cười, giọng nhẹ như gió:
“Ta còn sợ ngươi chẳng nhớ nổi. Ba năm nay, hẳn ngươi vẫn nghĩ, tất cả những gì ta có vốn nên là của ngươi, ta dựa vào đâu mà cướp đi của ngươi.”
“Ngươi nhất định khổ sở lắm, đêm đêm không cam tâm mà không ngủ nổi; ban ngày chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ tức đến ói máu.”
“Người tuy còn sống, nhưng đã rơi xuống địa ngục rồi, có phải không?”
Giang Cẩm Vinh nhìn ta kinh hoảng, ta gần như nói trúng tim gan nàng, từng giai đoạn nàng đã trải qua.
Còn vì sao ta lại hiểu rõ đến vậy?
Bởi ta cũng từng đích thân trải qua, rõ ràng là tiểu thư thật sự, lại phải sống kiếp thấp hèn suốt mười tám năm.
Ta muốn Giang Cẩm Vinh phải nhận thức thật rõ những gì nàng ta từng có, rồi từng thứ từng thứ bị ta đoạt lại. Chỉ như thế, mới là đòn “đâm vào tim” tuyệt nhất.
“Ngươi có đủ dũng khí, như ta kiếp trước, dứt khoát g.i.ế.c phu quân trốn chạy không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn vẻ hốt hoảng trên gương mặt Giang Cẩm Vinh, ta đã biết nàng ta không dám.
“Cũng tức là… Trương Văn Tuyên vẫn còn sống. Vậy thì tốt, ta sẽ cho người đưa ngươi về bên hắn.”
“Dù sao, hôn sự ấy cũng là ta đích thân se duyên cho các người.”
Giang Cẩm Vinh ngẩng phắt đầu lên, mắt đỏ ngầu:
“Là ngươi? Là ngươi đẩy ta xuống hố lửa này!!”
35.
Nghĩ đến điều gì đó, Giang Cẩm Vinh co rúm cả người, run rẩy cầu xin:
“Đừng… đừng đưa ta trở lại bên Trương Văn Tuyên! Ta sống còn khổ hơn chết, ta sống không bằng chết!!”
Đột nhiên, nàng ta chộp lấy cây trâm vàng trong tay. Trên đó khắc một đóa mẫu đơn phú quý sống động như thật.
Nàng ta dõi mắt nhìn đóa mẫu đơn, rồi bật cười, đóa hoa này, là kiểu trâm chế tác dành riêng cho Thái tử phi, là thứ mà nàng ta từng mơ tới ngày đêm để được cài lên tóc!
Ánh mắt nàng chợt lóe lên, rồi nắm chặt cây trâm, nhằm thẳng vào n.g.ự.c mình đ.â.m xuống!
Đám thị vệ nhất thời bối rối.
Nhưng ta nhìn rất rõ, Giang Cẩm Vinh nhớ lại kiếp trước từng có tình nghĩa phu thê với Cố Cửu Chiêu, liền tự ngộ nhận rằng kiếp này chàng cũng còn vương vấn, chắc chắn sẽ chẳng nỡ khoanh tay đứng nhìn nàng ta chết.
Nhát đ.â.m ấy, thật ra không sâu, chỉ rỉ ra chút m.á.u đỏ, nàng ta đã vội ngã xuống tuyết, thều thào vô cùng đáng thương:
“Điện hạ… điện hạ… Cẩm Vinh đau quá… Điện hạ…”
Ta ra hiệu cho thị vệ lui hết:
“Không cần để ý đến nàng ta.”
36.
Khi ta trở lại phòng, Cố Cửu Chiêu đang nâng Ngọc Nhi ba tuổi lên vai, để con cưỡi ngựa gỗ trên cổ phụ thân.
Ngọc Nhi nhỏ xíu, nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng, cười khanh khách không dứt.
Thấy ta vào, hai cha con cùng dừng trò đùa, cùng cười nhìn ta.
Ta nói:
“Giang Cẩm Vinh tự đ.â.m mình một nhát, đang nằm ngoài tuyết gọi tên chàng, chờ chàng ra cứu đấy.”
Cố Cửu Chiêu bình thản đáp:
“Nàng nói cho ta những chuyện đó làm gì. Lại đây xem này, hôm nay ta đích thân dạy Ngọc Nhi viết chữ.”
“Viết chữ gì thế?”
Được cha con dẫn tới bàn, ta nhìn thấy ngay chính giữa tờ tuyên thành chỉ là một chữ “Hòa” non nớt, xiêu vẹo.
“Là tên của mẫu thân Ngọc Nhi đó.”
“Mẫu thân! Mẫu thân!”
Ngọc Nhi vỗ tay đòi ta bế, ta vội ôm con vào lòng, hôn liên tiếp:
“Ngọc Nhi giỏi quá.”
Cố Cửu Chiêu ở bên cạnh giành phần:
“Còn ta thì sao? Phụ thân Ngọc Nhi có giỏi không?”
“Giỏi, giỏi lắm.” Ta cũng tùy tiện khen thưởng Cố Cửu Chiêu một câu. Chàng liền ôm chặt lấy ta, chẳng chịu buông.
Trong thư phòng, tiếng cười đùa của một nhà ba người vang lên ấm áp.
Rạng sáng hôm sau, ngoài cổng Đông cung có một phụ nhân c.h.ế.t cóng, được thị vệ vội vàng thu dọn thi thể.
Ta nhớ khi mình mười tuổi, dưỡng mẫu từng nói: nếu ta không chịu học nghệ để hầu hạ khách, sau này sẽ c.h.ế.t cóng ngoài trời tuyết.
Bà ta dặn ta đừng so với tiểu thư nhà quyền quý, ngày tháng của người ta sẽ là châu ngọc đầy nhà, phu thê hòa hợp.
Bà ta nói đúng cả.
Tiểu thư là ta. Thái tử phi là ta.
Châu ngọc đầy nhà là của ta. Phu thê hòa hợp cũng là của ta.
Kẻ c.h.ế.t cóng ngoài tuyết, chỉ còn chính là đứa con ruột của bà ta, là con chim tu hú từng chiếm ổ, giả làm chim phượng.
Kiếp này, quỹ đạo sai lệch đã trở về đúng chỗ.
Minh châu lại sáng, phượng hoàng trở về tổ.
__Hết__