Phượng Hoàng Trở Về Tổ

Chương 15



Trương Văn Tuyên gãi gãi tay, ngượng nghịu cười:

“Chẳng lẽ nương tử chưa biết? Hôm nay người nàng phải gả chính là ta.”

 

“Thừa tướng đại nhân đã sớm gả nàng cho ta. Đêm nay, chính là đêm động phòng của chúng ta.”

 

Giang Cẩm Vinh trừng lớn mắt, khó tin đến nghẹn thở:

“Không thể nào! Phụ mẫu tuyệt đối không bỏ rơi ta, Giang Hạo Vũ càng không dám phụ ta!”

 

“Nương tử đã thân bại danh liệt, Giang phủ nào còn ai muốn bảo vệ? Nơi duy nhất nàng có thể về… chính là làm thê tử Trương Văn Tuyên ta.”

 

“Không… không!! Ta muốn gặp phụ thân, ta muốn gặp mẫu thân!!”

 

Nàng lao về phía tiền sảnh, lại bị đội ngũ đưa dâu cản lại.

 

Bà tử đi đầu lạnh lùng quát:

“Tiền sảnh đang cử hành đại hôn của Thần vương và Thần vương phi. Một người ngoài như ngươi, đừng mong đến phá cảnh tượng long trọng ấy!”

 

“Người ngoài? Ta là đích nữ của thừa phủ thừa tướng!!”

 

Bà tử khẩy môi cười nhạt:

“Thừa phủ thừa tướng chỉ có một vị tiểu thư thật sự – chính là Giang Cẩm Hòa.”

 

“Ngươi chẳng qua là kẻ bị tráo đổi, là đồ giả. Thừa tướng đã không còn dung nạp ngươi, ngươi với người ngoài có khác gì đâu.”

 

“Biết điều thì ngoan ngoãn ngồi kiệu, còn không… đừng trách chúng ta mạnh tay, để ngươi mất hết mặt mũi!”

 

Đến lúc này Giang Cẩm Vinh mới bàng hoàng nhận ra, phụ mẫu đã thật sự vứt bỏ nàng ta.

 

Nàng ta đoán được vì đã liên lụy tới Giang Hạo Vũ mà chuốc họa, nhưng nghĩ lại, từ trước tới nay mình từng gây họa không ít lần, phụ mẫu cùng lắm lạnh mặt một ngày, rồi lại đến dỗ dành… Vậy cớ sao lần này lại khác? Tại sao lại khác!?

 

Bà tử kia thẳng thừng châm chọc:

“Chiếm ghế tiểu thư bao năm, ngươi đã quên bản thân chỉ là tu hú chiếm ổ hay sao?”

 

“Lôi nàng ta lên kiệu, đừng để lỡ giờ lành!”

 

Đám gia đinh nửa kéo nửa đẩy, trói chặt rồi nhét Giang Cẩm Vinh vào trong kiệu hoa. Nàng ta vùng vẫy điên cuồng, làm rối tung cả phượng quan trên đầu, trong tiếng nhạc rộn rã từ tiền sảnh vọng lại, nàng ta gào thét như dã thú:

 

“Không thể nào! Ta là tiểu thư của thừa phủ thừa tướng! Ta là người trong lòng Thần vương! Cùng lắm ta cũng xứng gả cho đích tử của thừa tướng! Các ngươi sao dám đối xử với ta như thế!!

 

“Phụ thân, mẫu thân!! Con gái ủy khuất lắm! Sao hai người có thể nhẫn tâm như vậy, sao có thể!!”

 

Bà tử nhíu mày quát:

“Bịt miệng nàng ta lại!”

 

Trương Văn Tuyên tự tay nhấc khăn, bóp cằm nàng ta nhét vào, cười hềnh hệch:

“Đừng vọng tưởng gì Thần vương phi hay tiểu thư Giang phủ nữa, tất cả đều là của người khác rồi.

 

“Ngươi đó, hợp với ta nhất.”

 

Hắn vỗ vỗ lên má nàng ta, ánh mắt lấp lánh tham lam.

 

Cuối cùng, Giang Cẩm Vinh bị trói chặt, nhét vào chiếc kiệu chật hẹp tăm tối.

 

Đoàn đưa dâu lèo tèo chưa đến hai mươi người, chiêng trống gõ lấy lệ, khi đi ngang cổng lớn Giang phủ, nàng ta ra sức thò đầu ra ngoài.

 

Chỉ thấy trước cửa phủ đèn hoa rực rỡ, khách khứa nườm nượp, tiếng cười tiếng nói rộn ràng.

 

Trong tiếng hò reo, Thần vương cẩn trọng bế Giang Cẩm Hòa, toàn thân châu ngọc rực rỡ, một bước cũng chẳng nỡ để Giang Cẩm Hòa đi, trực tiếp bế lên cỗ xa hoa sáu ngựa kéo.

 

Mười dặm hồng trang, hương lành ngập phố.

 

Nước mắt Giang Cẩm Vinh trào ra vì ghen tỵ, đây chính là hôn lễ nàng ta đã mơ cả đời.

 

Mà nay, nàng ta chỉ có thể ngồi trong kiệu hẹp tồi tàn, gả cho một gã thư sinh nghèo, tương lai mịt mờ.

 

Nàng ta không cam tâm, liều mạng lao khỏi kiệu hoa, toan gây náo loạn để Thần vương chú ý. Nhưng đầu nàng ta đập mạnh xuống đất, m.á.u loang đỏ trán.

 

Vậy mà Thần vương chưa từng liếc nhìn nàng ta lấy một cái.

 

31.

 

Năm đầu tiên gả vào phủ Thần vương, ta thuận lợi sinh hạ tiểu thế tử.

 

Trong tiệc đầy tháng của thế tử, ba người bạn cũ từng thân thiết với Giang Cẩm Vinh cũng lần lượt mang lễ vật đến chúc mừng.

 

Vị quận chúa từng châm chọc ta, giờ lại hết lời khen ta biết giữ gìn dung nhan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hạ Thế tử từng nh.ụ.c m.ạ ta, nay khom lưng cầu ta vài lời đẹp đẽ trước mặt Thần vương.

 

Tiểu công tử của Chương gia năm xưa từng bày mưu hãm hại ta ở Ngọc Lâu, giờ cũng lén lút dâng trà tạ tội.

 

Chúng ta ngồi chung một bàn, ta ngồi ở vị trí chủ tọa, bọn họ xếp hàng ở ghế thứ, từng người đều nặn nụ cười, chẳng dám để không khí lặng xuống.

 

Ta tùy ý hỏi một câu:

“Gần đây các vị có nghe tin tức gì về Giang Cẩm Vinh không?”

 

Quận chúa vội giả vờ hồ đồ:

“Giang Cẩm Vinh? Ta thậm chí đã quên từng có người như vậy rồi.”

 

Thế tử gia cười gượng nói:

“Phải nói thật, đồ giả thì vẫn là giả, cá mắt tráo ngọc, thế nhân chỉ nhớ tới minh châu chân chính, ai lại bận tâm một viên giả ngọc kia chứ?”

 

Trương công tử thì chột dạ, nhỏ giọng:

“Năm đó chính nàng ta xúi giục chúng ta làm không ít chuyện hồ đồ. Mong Thần vương phi đừng để bụng.”

 

Ta nhấp một ngụm trà, giọng nhàn nhạt:

“Ta còn tưởng, các vị là bằng hữu thân thiết của nàng ta, hẳn sẽ còn nhớ đến nàng ta chứ?”

 

“Đâu… đâu có! Vương phi xin đừng đùa chúng ta nữa, ha ha…”

 

Ta ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn ba kẻ từng bắt nạt ta ngày nào nay ngồi dưới, rụt rè bồi cười hơn nửa buổi.

 

So với diễn hí kịch, màn này lại càng thú vị gấp bội.

 

32.

 

Năm thứ hai sau đại hôn, Cố Cửu Chiêu được phong làm Thái tử, ta theo đó trở thành nữ chủ nhân của Đông cung.

 

Đường đi ấy, so với kiếp trước, hoàn toàn trùng hợp.

 

Từ khi ta trở thành Thái tử phi, phụ mẫu đối xử với ta càng thêm thân thiết.

 

Phụ thân mỗi lần vào triều đều không quên ở trước mặt Thái tử ân cần nhắc tới ta vài câu.

 

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Mẫu thân thì thường xuyên sai người hầm canh, sắc thuốc, bắt ta sau khi sinh phải dưỡng sức cho tốt, cầu cho đông con nhiều phúc.

 

Lúc này, Giang Hạo Vũ cũng khải hoàn từ biên cương trở về.

 

Sau hai năm rèn luyện nơi chiến trường khốc liệt, huynh trưởng của ta đã trưởng thành, trầm ổn hơn rất nhiều. Trong quân, hắn còn lập được không ít chiến công, được phong tước Phiêu kỵ tướng quân.

 

Khi công thành danh toại, Giang Hạo Vũ đến Đông cung gặp ta, chủ động nói lời xin lỗi vì tổn thương năm xưa.

 

Ta rộng lượng đáp:

“Chúng ta là huyết mạch ruột rà, chuyện đã qua ta sẽ không để trong lòng. Huynh cũng nên nhìn về phía trước, sớm lập thêm công lao hiển hách.”

 

Giang Hạo Vũ càng thêm hổ thẹn, trầm giọng nói:

“Trên đường khải hoàn, ta đi ngang qua huyện Tùng Dương, có gặp Giang Cẩm Vinh.”

 

“Ồ?”

 

“Nàng ta cầu ta đưa về kinh, nhưng ta không đáp ứng. Nàng ta nay bộ dạng tàn tạ, sống chẳng hề tốt đẹp.”

 

“Huynh đã thương xót nàng ta, sao không mang về?” Ta cười nhạt hỏi.

 

“Thái tử phi… nói đùa rồi. Nàng ta tuy không muốn bỏ họ Giang, nhưng sớm đã không còn là người Giang gia. Huống hồ, nàng ta đã gả cho người khác.”

 

“Hơn nữa, chuyện hoang đường năm xưa, vốn là nàng ta hạ d.ư.ợ.c ta, nay ta đã thấu suốt.”

 

“Vậy hôm nay huynh nói điều này với ta là có ý gì?”

 

Giang Hạo Vũ lặng lẽ nhìn ta, rồi hạ giọng:

“Thái tử phi… muội muội, có thể giúp ta tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối để thành thân chăng?”

 

Quả nhiên, một khi đã nếm trải hương vị quyền thế, con người sẽ không còn bị trói buộc bởi thứ gọi là ái tình.

 

Nay Giang Hạo Vũ tiền đồ rực rỡ, tự nhiên cũng khởi tâm muốn mượn hôn sự để tiến thêm một bước.

 

Đáng tiếc, bởi những năm tháng hoang đường trước kia, trong vòng danh môn khuê các ở kinh thành, danh tiếng của hắn chẳng mấy tốt đẹp.

 

Phủ thừa tướng phải vắt óc tính toán hơn một năm, mới tìm được cho hắn một vị đích nữ của văn thần tam phẩm để phối hôn.

 

Ngày đại hôn, phủ thừa tướng cũng hạ mình thể hiện thành ý, khiêm cung hết mực, mới rước được hiền thê vào cửa cho Giang Hạo Vũ.