Thế mà hắn lại ngu xuẩn đến mức chọn đúng cách có thể chọc giận ta nhất.
Trong tiệc thưởng cúc, ta cùng Mộ Dung Tiên đi về phía chỗ ngồi của nữ quyến, tách riêng với Hứa Quan Lan và tam hoàng tử.
Chỉ một khắc sau, thủ hạ ta phái âm thầm bảo vệ Hứa Quan Lan đã lập tức truyền tin khẩn cấp.
Ta lần theo dấu vết tới nơi, liền thấy thiếu niên vừa ngoan ngoãn nói chuyện cùng ta khi nãy, giờ bị trói chặt trên xe lăn, không thể cử động. Mà tam hoàng tử thì mặt mày dữ tợn, đang vung roi đánh thẳng vào người chàng.
Ta tung người nhảy lên, một cước đá bay tam hoàng tử.
Chỉ trong một hơi thở, ta đã đoạt lấy roi trong tay hắn.
Thứ bỏ đi này sao có thể là đối thủ của ta được?
“Tam điện hạ, yến tiệc còn chưa bắt đầu, ngài đã say đến thế rồi sao?”
Lửa giận trong lòng khó nguôi, ta vung tay quật một roi, đánh cho hắn kêu la thảm thiết, lăn lộn dưới đất.
“Trưởng công chúa mở yến chiêu đãi khách quý. Điện hạ đường đường là cháu ruột, coi như nửa chủ nhân, mà lại đãi khách thế này ư?”
Công phu của ta rèn luyện nhờ bao năm chinh chiến, đều mang sát khí trí mạng.
Khác hẳn tam hoàng tử chỉ biết múa may hoa mỹ, ta rõ nhất cách khiến kẻ khác đau đớn tột cùng.
Lại một roi giáng xuống, tam hoàng tử phun ngay một ngụm máu, nói chẳng thành lời.
“Ngươi… ngươi thật to gan.”
“Câu này, lẽ ra phải để ta nói mới đúng.” Sau lưng ta, thị vệ đã chế ngự sạch đám tay chân yếu ớt của hắn. Vị tam hoàng tử khi nãy còn vênh váo vung roi với Hứa Quan Lan, giờ chỉ còn thoi thóp dưới chân ta.
“Tam điện hạ quen ngồi trong triều, e là chưa nghe tai tiếng bên ngoài của bổn tướng quân.”
“Ngài cho rằng ta dựa vào đâu mà đứng vững giữa ba quân? Ta chỉ có một điều: quyết không để bất kỳ thuộc hạ nào chịu oan ức, chịu hy sinh vô ích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phàm kẻ nào dám động đến người của ta, ta tất sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần.”
Ta cuộn roi, nâng cằm hắn lên. Nhìn gương mặt sưng vù như đầu heo, ánh mắt vừa căm phẫn vừa sợ hãi, thật khiến người ta thấy thú vị vô cùng.
“Dám động vào phu quân chưa cưới của ta… Tam điện hạ, ngài coi Lạc Trường An này là kẻ dễ bị ức h.i.ế.p sao?”
“Ôi chao, màn anh hùng cứu mỹ nhân quả nhiên muôn đời chẳng lỗi thời Nhất là anh hùng vừa oai phong vừa xinh đẹp thế này!”
Chẳng biết Mộ Dung Tiên lần theo dấu đến đây từ lúc nào, chưa thấy người đã nghe tiếng.
“Ta còn có chút ghen tị với Hứa Quan Lan kia kìa. Mỹ nhân tỷ tỷ tốt thế này, ai mà chẳng muốn gần gũi chứ! Haizz, lại thêm một ngày mắng cẩu Thái tử cho đã miệng!”
“Lạc Trường An! Bổn vương đường đường là hoàng tử, ngươi chẳng qua chỉ là thần tử!”
“Thì sao nào? Nếu không phục, đường đường chính chính mà g.i.ế.c ta. Đừng có lén lút giở trò ám sát. Đã muốn hành thích thì cũng nên chuẩn bị cho chu toàn, bằng không để thất bại hai lần liền trên đường ta hồi kinh, nói ra chỉ khiến thiên hạ chê cười.”
Ngày ta trở về bẩm tấu, tin tức ta sắp được phong thưởng sớm đã truyền khắp kinh thành.
Thái tử bận gửi thư tình, dâng lễ vật, tam hoàng tử biết mình mất cơ hội, liền phái người âm thầm ám sát ta.
Chiêu trò tranh ngôi này, nghe qua đã vừa vô lễ vừa ngu xuẩn.
“Nếu ngài dám đường hoàng g.i.ế.c ta, ta còn coi ngài là nam tử hán. Chỉ tiếc, có lẽ ngài cũng chỉ là kẻ vô dụng, chẳng có gì để ngạo mạn.”
“Nhưng đã cả gan động đến Hứa công tử nhà ta, thì ngài cũng nên biết rõ, ta tất sẽ hoàn trả đầy đủ.”
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
Ngày ấy, tam hoàng tử bị ta đánh cho tơi tả, che mặt chật vật bỏ chạy.
Ta nói toạc ra mình đã điều tra được chuyện hắn cho người ám sát, cơn giận trong lòng hắn lập tức hóa thành sợ hãi, nào còn dám cãi một câu.
Đường đường là hoàng tử mà lại bị ta đánh sưng đầu, vốn chẳng phải chuyện vinh quang gì, tất nhiên hắn phải liều mạng giữ kín, chẳng muốn truyền ra ngoài.
Có điều hắn không muốn truyền, nhưng vẫn có kẻ thay hắn truyền đi.