Phượng Mưu Thiên Hạ

Chương 7



Phủ Trưởng công chúa mở tiệc thưởng cúc, khách khứa đông đảo. Tuy Thái tử không đến, nhưng vẫn có không ít mưu sĩ cùng nữ quyến Đông cung góp mặt.

Chẳng bao lâu, chuyện nhỏ này đã lọt vào tai Đông cung.

Rồi được Thái tử đích thân bẩm đến trước mặt hoàng thượng.

Kẻ vừa được phong làm Hộ quốc đại tướng quân như ta lại giẫm nát thể diện Thái tử giữa ban ngày ban mặt, còn ra tay đánh đập tam hoàng tử vốn là người được bệ hạ sủng tín và trăm quan ủng hộ. Bất kể sau cùng việc này định tội thế nào, kẻ hưởng lợi nhiều nhất cũng chỉ có Thái tử.

🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa

Ha, tên Thái tử bỏ đi ấy, thật ngây ngô đến đáng thương.

Tam hoàng tử còn chẳng dám chạy đến trước phụ hoàng tố cáo mình bị ta đánh.

Thái tử lại hao tâm tổn trí, gom tất thảy bọn ta đến trước mặt hoàng thượng.

Hắn vốn muốn xem kịch vui, nhưng chỉ đứng nhìn sao đủ?

Một mũi tên muốn b.ắ.n trúng hai đích, cùng lúc khiến ta và tam hoàng tử đều rước phiền toái, sao ta lại cho hắn toại nguyện được.

Chuyện tố cáo thôi mà, nào phải chỉ riêng hắn có miệng.

Hoàng thượng nhìn bộ dạng tam hoàng tử mặt mũi bầm tím, lúng túng chẳng ra gì, cũng chẳng tiện chất vấn ta ngay, ngược lại còn kéo ta lại, ân cần hỏi han mấy câu.

Nào là “biên thành mấy năm nay lạnh lắm không”, “năm nay mùa màng thế nào”, “bách tính và tướng sĩ nơi biên giới có được ăn no chăng”.

Khéo thay, đó vốn chính là điều ta mong được tâu bẩm.

Quả thật là buồn ngủ gặp chiếu manh mà.

“Bệ hạ, xin bệ hạ hãy làm chủ cho ba quân tướng sĩ và lê dân nơi biên cảnh!”

Ta quỳ dâng sớ.

Thái tử vẫn hếch mũi ngạo nghễ, đắc ý vô cùng.

Hắn tưởng ta dâng sớ là để cáo trạng tam hoàng tử, tìm cách biện bạch cho việc mình ra tay đánh người.

Thế nhưng niềm kiêu ngạo ấy còn chưa kịp giữ được bao lâu thì đã bị hoàng thượng ném thẳng một chén trà vào mặt!

Bản năng làm con, làm thần tử khiến hắn lập tức quỳ xuống dập đầu nhận tội.

“Phụ hoàng bớt giận! Phụ hoàng bớt giận!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đồ khốn kiếp!” Hoàng thượng giận dữ gầm lên, phản ứng ấy vốn nằm trong dự liệu của ta.

Ngài có thể chẳng phải minh quân nghìn đời, thậm chí khó mà xưng là minh chủ đương triều.

Nhưng là một vị hoàng đế, ắt có những ranh giới không thể dung tha.

Đó chính là hoàng quyền và giang sơn xã tắc.

Thái tử cấu kết hộ bộ tham ô lương thảo, trong trận Tích Thành khiến đại quân ta lâm cảnh hết lương, bị vây khốn suốt mười ngày.

Nếu không nhờ ta sớm bố trí hậu cần ở các thành lân cận, kịp thời đưa lương thảo tiếp tế, sao có thể xoay chuyển được cục diện?

Thái tử trước nay tham chút lợi nhỏ, hoàng thượng còn có thể nén nhịn.

Nhưng hắn dám thò tay vào ngân khố, động vào quân lương nơi biên ải, thì hoàng thượng buộc phải ra tay xử trí.

“Thái tử ham lợi riêng, coi thường pháp luật. Phạt giam trong Đông cung, tự mình hối lỗi.”

Hừ, chỉ giam lỏng, kể cũng quá nhẹ cho hắn rồi.

Nhưng có thể khiến hắn tạm thời biến khỏi mắt ta, bớt gây rối loạn, cũng coi như tạm chấp nhận được.

Giải quyết xong Thái tử, ta lại nhìn sang tam hoàng tử mặt mũi thê thảm một bên.

Hoàng thượng e ngại ta sẽ nói ra điều gì khiến cục diện khó vãn hồi, liền tự rót ba chén phạt mình, sau đó thẳng tay quẳng đứa con chẳng ra gì ấy vào tông miếu đóng cửa suy nghĩ.

Thế là thanh tịnh!

Thái tử và tam hoàng tử mỗi người đều bị giam lỏng hối lỗi, rốt cuộc ta cũng được mấy ngày yên bình.

Việc đại hôn với Hứa Quan Lan cũng đang tiến hành thuận lợi.

Chỉ là những ngày an ổn chưa được bao lâu, Trung thu đã đến.

Trung thu là tiết đoàn viên, trong cung bày yến mời trăm quan.

Nghe nói hoàng hậu cùng quý phi rơi mấy giọt lệ trước mặt hoàng thượng, Thái tử và tam hoàng tử liền được giải trừ lệnh cấm.

May thay sau lần đối chất trước điện , hẳn Thái tử và tam hoàng tử nhất thời cũng chẳng dám chọc giận ta, ta mới thở phào đôi chút.

Ta yên tâm, Mộ Dung Tiên lại rước họa.

Vừa chạm mặt nàng ở cửa cung, ta đã nghe thấy tiếng lòng của nàng.