Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 21



Edit: Phi 

Beta: Cá Thu

✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°

Sau khi Bạc Lị đi, Erik lại tiếp tục xem sách thêm một lúc nữa.

Đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện từ ngoài hành lang vọng vào.

Là giọng của Triki và Boyd.

Bọn họ đứng nói chuyện ở đầu cầu thang, tự cho rằng sẽ không bị người khác nghe thấy.

Đáng tiếc, thính lực của Erik trời sinh khác với người bình thường, cậu ta có thiên phú đáng sợ trong việc cảm âm.

Trong một bản nhạc giao hưởng phức tạp, cậu ta có thể nghe ra được nhạc công nào sai ở chương nào, trang nào, câu nào, thậm chí có thể nghe ra được cả lực nhấn phím trong mỗi nốt nhạc của người chơi piano.

Tiếng thì thầm của Triki và Boyd. Đối với cậu ấy mà nói giống như tiếng ồn ào ở nơi tĩnh lặng.

"Anh chắc chắn là cô ta sẽ tới chứ?" Giọng Boyd trầm thấp, có vài phần lo lắng.

"Đương nhiên." Triki nói: "Sao có thể cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tên xấu xí kia được?"

"Rốt cuộc nó trông như thế nào?"

"Thật ra cũng không hẳn gọi là xấu, ít nhất một nửa khuôn mặt còn nhìn được." Triki trả lời: "Nhưng khi anh thấy nửa khuôn mặt kia của nó, e rằng sẽ không nghĩ như vậy nữa."

"Lỡ như cô ta không đọc được thư của chúng ta thì sao? Lỡ cô ta ném ba lá thư kia đi thì sao?"

Boyd hạ thấp giọng nói: "Anh không biết đâu, tính đề phòng của cô ta rất cao — Tôi quen cô ta bao nhiêu ngày, ngày nào cũng đi dạo cùng cô ấy, xem kịch, nghe nhạc, nếu là cô gái khác, tôi đã sớm thành công rồi! Còn cô ta, ngay cả tay cũng không cho tôi chạm!"

"Đó là vì cậu ngu." Triki khó chịu nói: "Cậu quá cố chấp với phong cách quý ông rồi. Lúc đó nếu cậu mạnh dạn hơn, trực tiếp làm cô ta, thì đã không có nhiều chuyện như vậy."

Boyd rơi vào im lặng.

"Làm, hay là không làm?" Triki từng bước áp sát: "Sau khi chuyện thành công, cô ta và túi tiền đều thuộc về cậu, Erik nó —"

"Cậu nghĩ kỹ đi, đó là ví tiền của Dawes, thằng nhóc đó còn tàn nhẫn hơn tôi, chẳng khác nào kẻ liều mạng, vì tiền mà giết không ít người dị dạng... Cậu cũng thấy ví tiền của cô ta căng đến mức nào rồi."

Mấy chục giây trôi qua, Boyd cuối cùng hạ quyết tâm, cắn răng nói:

"Được."

"Cậu dẫn cô ta đến căn nhà ở vườn hoa đi." Triki nói: "Nhớ kỹ, chúng ta không phải là kẻ liều mạng như Dawes, có thể mềm mỏng thì đừng dùng dao súng."

"Tôi chủ yếu là sợ —"

"Không có gì phải sợ." Triki bình tĩnh nói: "Mặc dù cậu mất ngón tay, nhưng vẫn là một người đẹp trai. Phụ nữ đều thích đàn ông đẹp trai."

Boyd có chút do dự: "Cậu chưa từng tiếp xúc với cô nàng đó... Hình như cô ta không có hứng thú với ngoại hình của tôi..."

"Chúa ơi!" Triki chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Sự tự tin của cậu đi đâu rồi? Nói như vậy, trừ phi cô ta bị mù, nếu không tuyệt đối sẽ không có khả năng chọn Erik!"

Nói xong, Boyd cuối cùng không còn do dự, lập tức đồng ý.

Họ gọi một người phục vụ của khách sạn, cho ít tiền boa, nhờ cậu ta chuyển giúp ba bức thư — Bức thứ nhất gửi vào buổi trưa; hai bức còn lại thì gửi vào buổi tối.

Người phục vụ liên tục đồng ý, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi dặn dò xong, Triki và Boyd rời đi.

Hành lang lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bánh xe đẩy của người dọn vệ sinh lăn trên thảm.

Erik nhìn quyển sách trên tay, ánh mắt khó đoán.

Đó là một quyển sách cậu lấy đại từ trên giá sách trong phòng khách, chỉ vì cô nói có thể ở bên cậu.

Chưa từng có ai nói như vậy với cậu. Vì tò mò nên cậu giữ lại.

Đây là một quyển tiểu thuyết bình thường và nhạt nhẽo. Nam nữ chính gặp nhau, yêu nhau, họ như nam châm hút nhau, nhấm nháp môi, lưỡi của nhau, trao đổi nước bọt cho nhau.

Tuy nhiên, đến nửa sau quyển sách, họ bỗng nhiên nghi ngờ tình yêu của nhau: "Em chỉ yêu khuôn mặt của anh thôi ư?" "Anh chỉ yêu tài sản của em thôi à?"

Cậu bình tĩnh gập sách lại, đặt trở lại giá sách.

Khác với những người đàn ông khác, cậu không bao giờ vì những từ ngữ trần trụi mà sinh ra ảo tưởng, cũng không tự thỏa mãn.

Cách cậu đối diện với dục vọng, lạnh lùng và tàn nhẫn, sẽ dùng ánh mắt lạnh lẽo như người ngoài cuộc, nhìn chằm chằm vào sự rung động không hợp lúc của mình, cho đến khi nó biến mất hoàn toàn.

Tương tự, cậu cũng không có bất kỳ cảm giác nào đối với tình yêu trong sách.

Cậu sẽ không yêu ai, và cũng sẽ không có ai yêu cậu.

Từ lúc sinh ra, cậu đã được định sẵn là sẽ bị ghét bỏ, bị xua đuổi, bị truy bắt.

Cậu không xem mình là con người, tự nhiên cũng sẽ không có bất kỳ tình cảm nào đối với con người, không gánh vác bất kỳ nghĩa vụ nào.

Ngay sau đó, những từ trong sách hiện ra trước mắt cậu, như những cái bóng mờ mờ không rõ—

"Em chỉ yêu khuôn mặt của anh thôi ư?"

"Anh chỉ yêu tài sản của em thôi à?"

Cậu có tài sản không?

Có chứ. Cậu là một bậc thầy ám sát chính trị, có thể thần không biết quỷ không hay lấy đi mạng sống của người khác.

Sau khi rời khỏi Ba Tư, Abdul Hamid II từng viết thư cho cậu, hy vọng cậu có thể đến lâu đài Constantine làm quân sĩ canh cửa ngầm, mật thất và két sắt, phục vụ cho đế quốc Ottoman.

Những người giàu đều giỏi kiếm tiền, còn cậu giỏi bóc lột người giàu.

Danh tiếng, tài sản, đối với cậu mà nói là những thứ dễ như trở bàn tay.

Lấy không hết dùng không tận.

Thứ cậu thật sự thiếu là —

"Em có chỉ yêu khuôn mặt anh không?"

Erik ngừng lại, lấy cuốn sách đó từ trên kệ sách, ném vào lò sưởi trong phòng khách. Ngọn lửa xèo xèo, nhanh chóng nuốt chửng những trang sách mỏng manh và yếu ớt.

Tuy nhiên, những từ đó — Sự chất vấn của nam nữ chính, lại thoát khỏi trang sách, đứng trước mặt cậu.

Ngọn lửa quấn quanh những từ đó, những câu đó dần trở nên đỏ thẫm, như bị máu thấm ướt, nhìn thấy mà giật mình.

Anh có yêu khuôn mặt của em không?

Anh có yêu tài sản của em không?

Bây giờ, biến thành câu chất vấn dành cho cậu.

Sau khi sách hoàn toàn bị cháy thành tro, Erik rời khỏi phòng của Bạc Lị.

.

Bạc Lị luôn chờ Erik xuất hiện, đích thân đưa ba bức thư này vào tay cậu.

Đây là cơ hội tuyệt vời để tăng thiện cảm, cô sẽ không bỏ qua.

Tuy nhiên không biết vì sao, Erik như biến mất, lại một lần nữa mất liên lạc.

Tim cô không khỏi đập thình thịch, cậu sẽ không lại biến mất mấy ngày nữa chứ?

Sắp đến thứ bảy rồi.

Kế hoạch ban đầu của cô là chuyển thư cho Erik, nói với cậu một loạt những điều xấu về Triki và Boyd.

Sau đó, cô đi tham gia cái gọi là buổi tụ họp các nhà ngoại cảm, đợi Triki và Boyd lộ ra bộ mặt thật, rồi xúi giục Erik cướp của họ.

Quan trọng nhất là, trong hang ổ của Triki không biết có bao nhiêu người dị dạng đang chờ được làm thành tiêu bản.

Sau khi cô cứu họ, vừa có thể tuyên bố rằng mình không nhìn mặt mà bắt hình dong, lại có thể tiết kiệm tiền thuê diễn viên dị dạng.

Thật là một mũi tên trúng ba con nhạn.

Vấn đề duy nhất là, không thấy "mũi tên" đâu.

Bạc Lị có chút buồn bực.

Chỉ có thể nói, không nên đặt hy vọng vào người khác.

Erik quá khó đoán, cô vẫn nên tự mình chuẩn bị thêm.

Bạc Lị thay đồ nam, chuẩn bị đi mua một khẩu súng lục ổ xoay.

Cô vốn nghĩ rằng phải xuất trình giấy tờ mới có thể mua súng. Ai ngờ, ông chủ tiệm súng chỉ cần tiền, không cần gì khác.

Ông ta bày một loạt súng trước mặt cô: "Đây đều là hàng tốt có nguồn gốc rõ ràng, cô có thể thấy mã số nằm phía dưới. Nếu cô trả tiền một lần, không nợ nần, tôi còn có thể thêm đường xoắn nòng súng cho cậu, bảo đảm bắn chuẩn."

"Đương nhiên nếu cậu không có tiền." ông chủ chỉ vào tủ kính bên cạnh: "Ở đó còn có súng người khác thế chấp, dùng tốt như mới."

Bạc Lị không hiểu nhiều về súng, chỉ biết súng cỡ nhỏ có lực giật nhỏ, không dễ lệch.

Cô mua một khẩu súng lục Colt, cố gắng kiểm tra như người chuyên nghiệp—vặn một hồi, hạ chốt một nửa, xoay ổ đạn một chút, sau đó cạch một tiếng, đẩy chốt trở lại.

Cô chưa từng dùng súng thật bắn bia, nhưng khi diễn xuất, ít nhiều cũng được dạy một số kiến thức về súng.

Còn có không ít trò chơi đều có súng lục ổ xoay, đối với thứ này cũng khá quên thuộc, không đến mức mù tịt.

Nhưng súng cũng không phải dùng dễ như vậy, đặc biệt là súng lục, chỉ cần vượt qua năm mươi mét, trừ khi là tay súng thần, nếu không rất khó bắn trúng người ta.

Súng trường, súng bắn tỉa lại càng khó dùng, phải cần xạ thủ tự tính toán cản gió, trọng lực và đường đạn rơi.

Bạc Lị có chút hối hận vì khi ở Los Angeles không đăng ký một lớp bắn súng.

Dù sao có súng vẫn hơn không có.

Nếu Boyd đe dọa đến tính mạng của cô, cô sẽ rút súng, trực tiếp chĩa vào cậu ta—khoảng cách gần như vậy, không thể bắn trượt.

Thời gian từng ngày trôi qua, Erik vẫn không xuất hiện.

Bạc Lị đã thử rất nhiều cách, gọi tên cậu, gõ tường, để lại giấy trên bàn trong phòng khách, hy vọng cậu thấy thì sẽ xuất hiện.

Nhưng mà cậu như bốc hơi khỏi trần gian.

Không có bất kỳ hồi âm nào.

Trước đây, khi cậu biến mất, ít nhất cô còn có thể có một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm.

Giống như là cậu ấy không rời đi, chỉ là lui vào trong bóng tối, quan sát nhất cử nhất động của cô.

Nhưng bây giờ, ngay cả cảm giác bị nhìn chằm chằm cũng biến mất.

Trái tim Bạc Lị hoàn toàn chìm xuống.

Mối đe dọa lớn nhất trong cuộc sống đã biến mất, cô nên cảm thấy vui mừng không phải sao?

Tại sao cô không vui chút nào?

Có phải vì cô sắp đối mặt với nguy hiểm khác?

Chỉ có thể giải thích như vậy.

Nếu không thì là cô điên rồi, sinh ra sự phụ thuộc kỳ lạ vào cảm giác bị dao kề cổ.

Trong mắt đa số mọi người, Bạc Lị là một người bình thường, điểm nổi bật nhất là tập hợp ưu điểm của cả cha và mẹ nên rất xinh đẹp.

Ngoài ra, cô là một người có chút "lặng lẽ" không thích xã giao, cũng không thích hoạt động ngoài trời, thích chìm đắm trong đống sách, trò chơi và kịch bản.

Cô thích những chi tiết trong sách hơn là chi tiết trong thực tế; thích phong cảnh trong trò chơi hơn là phong cảnh trong thực tế; thích tình tiết trong kịch bản hơn là cuộc đời trong thực tế.

Cô luôn nghĩ rằng, cả đời này mình chỉ có thể trải nghiệm cảm giác đó trong tiểu thuyết, trò chơi và kịch bản.

Cho đến khi Erik xuất hiện.

Quá khứ và suy nghĩ của cậu ta tách rời khỏi thực tế.

—Cậu ta vốn là nhân vật hư cấu trong sách.

Cảm giác tim đập nguy hiểm mà cậu ta mang lại cũng tách rời khỏi thực tế.

Bạc Lị chưa bao giờ nhận ra mình cần Erik như lúc này.

Bất kể là ở khía cạnh nào.

Cô đều cần cậu ta.

Thứ bảy, Erik vẫn không xuất hiện.

Thật ra Bạc Lị không muốn đi dự buổi tụ họp một mình — Nhưng nếu không đi, Boyd và Triki rất có thể sẽ làm liều.

Thời gian này, bọn chúng luôn lảng vảng gần khách sạn, hình như đang quan sát hành tung của cô, xem đèn phòng khách của cô khi nào sáng, khi nào tắt, xem cô khi nào ra ngoài, đi đâu, làm gì.

Bạc Lị chỉ có thể lấy ba bức thư đó rs trước khi đi, rồi viết thêm một bức thư giải thích để trên bàn — Như vậy, khi Erik vào phòng khách sẽ thấy ngay.

Làm xong mọi thứ, cô mặc áo choàng đen—bên trong không phải váy mà là áo sơ mi quần dài để dễ chạy trốn, giày cũng không phải giày lục mềm, mà là giày thể thao trong balo leo núi.

Trước khi đi, cô lại kiểm tra ổ đạn của súng lục một lần nữa, lấy ra từng viên đạn, rồi nhét vào từng viên, kéo chốt liên tục để đảm bảo không bị kẹt đạn, sau đó nhét súng vào bao ở sau eo, đội mũ rộng vành của nữ, đi ra ngoài.

Boyd đã đợi ở cửa khách sạn từ lâu, thấy cô thì liên tục khen ngợi dung mạo của cô.

"Lên xe đi, tiểu thư Claremont." Cậu ta dịu dàng nói: "Các nhà ngoại cảm đều đang ở trong biệt thự chờ cô, họ đã muốn nghe câu chuyện của cô từ lâu rồi."

Trước khi lên xe, Bạc Lị quay đầu nhìn lại.

Erik vẫn không xuất hiện.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm đó cũng không xuất hiện.

Tại sao?

Hay là cậu ta gặp nguy hiểm, bị Triki bắt cóc rồi sao?

Không thể nào.

Nếu Erik bị Triki bắt cóc, thì cô đã không được đãi ngộ tốt rồi.

Lý do mà bây giờ Boyd cười tươi với cô như vậy, là vì không chắc Erik có ở phía sau cô không.

"Cô đang nhìn gì vậy?" Boyd hỏi.

Bạc Lị lạnh lùng nói: "Không phải cậu nói, trên người tôi có mùi của linh hồn sao? Tôi đang nhìn gì, cậu không thấy à?"

Boyd có chút lúng túng, nhưng nhanh chóng biện hộ cho mình:

"Đương nhiên là tôi có thể nhìn thấy linh hồn rồi. Ý tôi là ở bên cạnh chúng tôi cô sẽ an toàn. Linh hồn sợ nhà ngoại cảm, có nhiều linh hồn xung quanh cô như vậy, ít nhất hôm nay, chúng sẽ không đến làm phiền cô nữa."

Bạc Lị bất ngờ nói: "Nếu tôi nhìn thấy linh hồn—là người sống thì sao?"

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Boyd: "Lúc này các anh sẽ xử lý như thế nào?"

Boyd không phải là người dễ lộ cảm xúc, cậu ta thông thạo diễn xuất, giỏi lừa đảo, có thể điều khiển chính xác từng biểu cảm trên khuôn mặt, tạo ra biểu cảm mà mình muốn.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc nghe thấy câu nói của Bạc Lị, nụ cười trên mặt cậu ta lập tức cứng đờ, mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống lưng.

Cậu ta vĩnh viễn không thể quên ngày bị cắt đứt ngón tay đó.

Lúc đó, cậu ta đang xem kịch, đột nhiên có một sợi dây thừng từ trên trời rơi xuống, quấn lấy cổ cậu ta, kéo mạnh cậu ta vào trong tối —

Sau đó, một bàn tay bịt kín miệng và mũi của cậu ta. Bàn tay đó lớn vô cùng, đeo găng tay da thô ráp, suýt nữa là khiến cậu ta nghẹt thở tại chỗ rồi.

Tên đó đeo mặt nạ trắng, ánh mắt lạnh lùng trống rỗng, giống như Boyd khoong phải con người mà là một con vật chờ bị giết.

Khoảnh khắc đó, Boyd chỉ cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng, tim đập mạnh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Cậu ta sẽ chết.

Cậu ta sẽ bị người này giết chết.

Nhưng không biết vì lý do gì, đối phương không giết cậu, mà dùng một tay túm tóc cậu nhấc lên, đập mạnh đầu cậu vào tường—

Sau đó, lạnh lùng và dứt khoát cắt đứt ngón tay của cậu ta.

Hình như đối phương thường xuyên làm những việc như vậy, tính toán kỹ rằng cậu sẽ không vì chóng mặt mà kêu lên, cũng sẽ không vì đau mà ngất.

Thực tế, sau khi tên đó đi rồi, Boyd thậm chí không còn sức để kêu cứu, chỉ có thể nằm trên sàn phòng bao, nghe tiếng thở, nhìn ngón tay đứt lìa của mình, trong cơn chóng mặt vô tận, đợi người phục vụ vào phát hiện tình huống thê thảm của cậu ta.

Triki nói cậu may mắn, nhặt được một mạng từ tay kẻ điên.

Boyd lại có dự cảm chẳng lành, luôn cảm thấy lúc đó Erik không giết cậu ta, là để sau này hành hạ cậu ta tốt hơn.

Nếu không phải Triki liên tục thuyết phục, một lần lại một lần nói với cậu ta, Bạc Lị có bao nhiêu tiền, xinh đẹp thế nào—sau khi thành công, cậu ta không chỉ có thể lấy được một khoản tiền lớn, còn có thể đem nỗi nhục và đau đớn khi bị cắt đứt ngón tay, trút hết lên người Bạc Lị—cậu ta có thể sẽ không bao giờ tiếp cận Bạc Lị nữa.

Tuy nhiên, tiền có thể khiến quỷ đẩy cối xay.

Phải trách thì trách, Bạc Lị đã lấy tiền không thuộc về mình.

Một lúc lâu sau, Boyd mới miễn cưỡng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, nói nhỏ: "Tôi không hiểu cô đang nói gì."

Bạc Lị phát hiện, hình như Boyd rất sợ Erik.

Thậm chí cô chưa nhắc đến tên của Erik, chỉ miêu tả đặc điểm của cậu ấy một chút, Boyd đã sợ đến cứng đờ, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Bạc Lị luôn như vậy, vàng căng thẳng cô càng bình tĩnh.

Xe ngựa chạy về phía khu biệt thự, đó là khu nhà giàu của New Orleans, những biệt thự trắng nằm ẩn mình trong cây xanh, khắp nơi đều cảnh sát đứng gác, tiếng người cũng không ồn ào như gần khách sạn.

Nơi này cho cô cảm giác đầu tiên là yên tĩnh.

Vạn vật đều yên tĩnh.

Trong vườn hoa, hoa thì yên tĩnh, lá thì yên tĩnh, ngay cả đài phun nước cũng như ngừng chảy, yên tĩnh đến mức gần như bất thường.

Người ta dù đứng, ngồi, hay nói chuyện nhỏ, đều tỏ ra vô cùng yên tĩnh—dường như họ sống dưới nước, tối tăm, im ắng, cuồn cuộn sóng ngầm.

Bạc Lị đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, toàn thân lạnh lẽo.

Cô bỗng sinh ra một cảm giác.

Đu cô có kêu gào, vùng vẫy ở đây, cũng sẽ như bị làn sóng đen tối bao phủ, không ai nghe thấy.

Boyd luôn quan sát biểu cảm của cô, thấy cô lộ ra vài phần sợ hãi, lập tức nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói:

"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em."

Bạc Lị nhìn chằm chằm vào tay cậu ta, bàn tay phải thiếu một ngón trỏ.

Cô đột nhiên nhớ đến, ngày đó tại sao cô lại cảm thấy có một hơi thở của người thứ ba trong phòng bao, hình như là vì Boyd...đã chạm vào cổ cô.

Lúc đó, cô tưởng Erik đã đi rồi.

Ai ngờ, cậu ta luôn theo dõi cô, thậm chí theo đến cả phòng bao trong nhà hát.

Vậy bây giờ thì sao.

Cậu ta có còn đang nhìn cô không?

Nhìn xem Boyd nắm chặt tay cô, khuôn mặt hắn ta gần sát mặt cô, hơi thở hai người đan xen vào nhau.

Phải biết rằng, đây không phải là xe ngựa bốn bánh, mà là xe ngựa hai bánh nhẹ nhàng tiện lợi, không có khoang xe, chỉ có một ghế da đôi.

Nếu Erik vẫn đang theo dõi cô, thì có thể thấy nhất cử nhất động của cô.

Có lẽ, lúc đó cậu ấy cắt ngón tay của Boyd, là vì Boyd là một tên lừa đảo đẹp trai.

Hoặc có lẽ, trong mắt cậu ta, cô là con mồi nên cậu ấy không cho phép những kẻ lừa đảo hạ đẳng như Boyd chạm vào cô.

Bất kể là lý do nào, thì cậu ta cũng sẽ không đứng nhìn khi Boyd thân mật với cô.

Để tránh lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, cầm súng không chắc, nên Bạc Lị đeo một đôi găng tay ngắn, đặc biệt chọn kiểu ren hở, tăng độ ma sát cho lòng bàn tay.

Cô nhìn Boyd, hơi nghiêng đầu: "Hình như cậu chưa từng thực hiện nghi lễ hôn tay với tôi."

Boyd ngẩn người: "Tôi nghĩ rằng —"

"Cậu nghĩ gì, cậu nghĩ tôi cắt tóc ngắn, mặc quần, thì không cần nghi lễ hôn tay phải không?"

"Đương nhiên không phải..." Boyd chỉ có chút nghi hoặc, vừa rồi cô còn lạnh lùng với cậu ta như vậy, nói chuyện châm chọc, bây giờ lại muốn cậu ta thực hiện nghi lễ hôn tay.

Thật không bình thường.

Nhưng hình như lại bình thường.

Cậu ta còn trẻ, lại đẹp trai như vậy, không khác gì các quý ông trong hoa viên, cô ái mộ cậu ta cũng là chuyện bình thường.

Dù sao bên cạnh cô chỉ có hai người đàn ông để lựa chọn.

Một là cậu ta.

Người kia là Erik.

Để chia rẽ cô và Erik, mấy ngày nay, Triki đặc biệt mời một họa sĩ vẽ ra dung mạo của Erik — Nghe nói, chỉ có giống bảy tám phần.

Dù vậy, sau khi Boyd nhìn thấy vẫn gặp ác mộng cả đêm.

Đó căn bản không phải là gương mặt của con người.

Sao lại có người, một nửa khuôn mặt lạnh lùng ngay thẳng, không có bất kỳ khuyết điểm gì, nửa khuôn mặt kia lại...như một cái đầu lâu kinh khủng.

Nói là đầu lâu, cũng là đề cao dung mạo của cậu ta rồi.

Khoảnh khắc Boyd nhìn thấy, thậm chí còn có cảm giác con ngươi bên trái của cậu ta sẽ rớt ra ngoài—đầu lâu không có mí mắt, chỉ có xương mày hơi nhô ra quá mức, hốc mắt sâu như hố đen, con ngươi gắn trên đó lắc lư như muốn rơi ra.

Gần hơn một chút, có lẽ có thể thấy những sợi máu dính nhớp sau con ngươi.

Đây mới chỉ là giống bảy tám phần.

Ai biết dung mạo thật sự của cậu ta kinh khủng đến mức nào?

Chả trách, Triki nói: "Nhưng khi cậu thấy nửa khuôn mặt kia của hắn, e rằng sẽ không nghĩ như vậy nữa?"

Bạc Lị có lẽ là đã nghĩ thông suốt ở trên đường, muốn thể hiện thiện cảm với cậu ta, mới có thể xin cậu ta thực hiện nghi lễ hôn tay.

Cũng đúng, dù sao cô cũng là một cô gái khá xinh đẹp, không có lý do gì để không chọn hắn mà đi chọn cái tên đầu lâu có dung mạo đáng sợ kia.

Nghĩ đến đây, Boyd nắm lấy cổ tay Bạc Lị, cúi người hôn lên mu bàn tay của cô.

Nụ hôn của hắn ta mang theo cả hơi nóng đục ngầu, in lên đôi găng tay đen hở.

Bạc Lị không khỏi cảm thấy một sự kháng cự mạnh mẽ.

Lạ thay, Erik đã nhiều lần cúi người trước mặt cô, tiếng thở nặng nề vang lên trên đỉnh đầu cô—cô cũng từng nằm cùng cậu ta, cảm nhận nhiệt độ toả ra từ cơ thể của cậu ta nhưng chưa bao giờ chống đối như vậy.

Lạ thật.

Kỳ quái hơn nữa là, tại sao cô lại nghĩ tới Erik vào khoảnh khắc tên này hôn tay cô?

Ngay sau đó, sống lưng cô đột nhiên truyền đến cảm giác như bị kim châm.

Đó là một cảm giác nguy hiểm không thể diễn tả.

Da đầu cô lập tức tê dại, da gà nổi khắp người.

Quả nhiên là Erik đang nhìn cô mà.

Tay của Bạc Lị lập tức như ngâm trong nước đá, lạnh cóng tới mức có chút tê.

Nhưng cô không rút tay lại, mà để Boyd nắm tiếp, cho Erik quan sát.

Ánh mắt của cậu ta càng lạnh, càng sâu, càng giống như nước đá thấm vào cô, như lưỡi dao đâm vào cô.

Cô càng cảm thấy...an toàn đến kỳ lạ.