Edit: Phi
Beta: Cá Thu
✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°
Không nhìn thì không nhìn.
Bạc Lị nghĩ, dù sao chiếc mặt nạ của cậu ấy cuối cùng cũng bị nữ chính lột ra mà thôi.
Sau khi bức tranh bị thiêu rụi hoàn toàn, Erik mới cho phép Bạc Lị mở mắt.
Bạc Lị liếc nhìn thi thể của Boyd, cảm thấy hơi đau đầu.
Dù Triki và Boyd tội đáng phải chết — người trước sống bằng cách giết người dị dạng, người sau chuyên lừa tình, lừa tiền — nhưng cảnh sát lại không hề biết những điều này.
Erik có bị cảnh sát bắt không?
Nhóm "bà đồng" chạy thoát có đi báo cảnh sát không?
Làm sao cô có thể giúp cậu ta thoát tội?
Đúng lúc này, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân.
Bạc Lị giật mình, còn tưởng là cảnh sát tới, trong đầu lập tức nghĩ xong lời giải thích. Ai ngờ, người đến lại lag bà Merlin.
Bà Merlin cầm một cái đèn, vẻ mặt không chút biểu cảm, liếc thi thể của Boyd rồi lại chiếc đèn chùm với cái đầu của Triki, lạnh lùng nói: "Cuối cùng thì bọn chúng cũng chết rồi."
Bà ta lại nhìn Bạc Lị và Erik: "Các người không cần đợi nữa, cảnh sát sẽ không đến đâu. Triki kinh doanh những người dị dạng, đã sớm thông đồng với cảnh sát. Cho dù ở đây cố xảy ra chuyện gì, cảnh sát cũng sẽ không quan tâm."
Bạc Lị: "..Sao bà bình tĩnh vậy?"
"Vì hai tên đó không phải những thứ tốt đẹp gì." Bà Merlin lạnh lùng trả lời: "Chúng lừa bà chủ cho mượn căn nhà này, rồi thực hiện những hành vi đồi bại và tàn ác. Tôi đã nói với bà chủ nhiều lần rằng Boyd không phải người tốt, nhưng bà ấy không tin chủ nghĩa tâm linh là giả."
"Sao vậy?" Bạc Lị hỏi.
"Vì bà chủ đã thật sự gặp ma." Merlin trả lời.
Bạc Lị nhíu mày: "Ma thật?"
Tuy nhiên , dù cô có hỏi thế nào, bà Merlin cũng không nói thêm gì nữa.
Erik từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ khi bà Merlin yêu cầu họ rời đi, cậu mới một tay xách đầu của Bạc Lị, tay kia thì kéo lê thi thể của Boyd, định đi như vậy.
Bạc Lị gần như không dám nhìn thẳng, vừa định khuyên cậu bỏ xuống thì cậu lại bình tĩnh nói: "Bọn chúng là tội phạm bị truy nã, có thưởng đấy."
Bạc Lị: "..."
Cô không tin được, mình vừa được một nhân vật trong phim kinh dị dạy luật!
"Thưởng?"
Erik chưa kịp trả lời, bà Merlin đã mất kiên nhẫn: "Cô chưa từng đến bưu điện hay ga tàu à? Khắp nơi đều dán lệnh truy nã hai tên này, mỗi tên trị giá 50 đô. Tôi vốn định giữ xác chúng lại để lấy ít tiền, nhưng nếu hai người muốn thì cứ việc mang đi. Làm ơn đi khỏi đây ngay, tôi còn phải lau sàn nữa."
Bạc Lị nhanh chóng hiểu vấn đề.
Hóa ra Triki vội vàng muốn có Erik không phải để làm tiêu bản hay cho anh tham gia "triển lãm kỳ quái", mà là để Erik bảo vệ mình.
Vào thời điểm này ở Mỹ, phong trào Tây Tiến vẫn chưa kết thúc hoàn toàn, lực lượng cảnh sát rất thiếu hụt, nên ai cũng có thể trở thành thợ săn tiền thưởng.
Có lẽ Triki đã gặp phải vài nhóm truy đuổi, đến nỗi hoảng loạn và hối lộ cảnh sát New Orleans cũng không hiệu quả, nên đã nhắm đến Erik.
Ai ngờ, không những không được Erik bảo vệ, mà ngược lại hắn ta còn trở thành hồn ma dưới dây thòng lọng của cậu ấy.
Trước khi rời đi, Bạc Lị hỏi bà Merlin: "Bà nói Triki kinh doanh người dị dạng, vậy bà có biết hắn nhốt những người đó ở đâu không?"
Bà Merlin cười lạnh: "Sao? Cô muốn làm tiêu bản người dị dạng à?"
"Không phải." Bạc Lị kiên nhẫn giải thích: "Tôi muốn thuê họ, cho họ một công việc đàng hoàng."
"Công việc đàng hoàng?" Bà Merlin nói: "Đàng hoàng đến mức nào? Bắt họ đứng như khỉ trên sân khấu, đợi đám người hiếu kỳ ném tiền vào họ, hay đưa họ đến bệnh viện để kiểm tra cơ thể?"
Bạc Lị đang cần nhờ vả nên không giận, giọng điệu vẫn dịu dàng và bình tĩnh: "Bà hiểu lầm ý của tôi rồi. Công việc mà tôi nói là khiến họ như những diwwxn viên thực thụ, dùng câu chuyện, diễn xuất và sức hút của nhân cách để lay động khán giả, nhận được sự tán thưởng và chú ý, chứ không phải nhờ vào ngoại hình khác biệt của họ."
"Tại sao tôi phải tin vào những lời dối trá của cô?" Bà Merlin hỏi.
Bạc Lị lén liếc Erik, cụp mắt, khẽ nói: "Tôi không cần bà tin. Tôi làm vậy vì đã hứa với một người...tôi sẽ cho cậu ta thấy lòng thương hại của con người chỉ là một loại đặc quyền. Dựa vào đặc quyền đó, người dị dạng cũng có thể trở thành những diễn viên sân khấu xuất sắc nhất."
Ngay khi nói xong, ánh mắt của Erik nhìn xuống cô.
Bạc Lị không biết do mình diễn xuất quá lộ liễu hay không, nhưng mỗi lần gần đây cậu nhìn cô, ánh mắt đều lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén, như muốn mổ xẻ và phán xét cô.
Chỉ có thể nói rằng tính cách của cậu ấy ngày càng kỳ lạ.
Trước đây, khi cô khen cậu ấy còn có thể tăng điểm hảo cảm.
Bây giờ, khen cậu lại khiến cậu phản ứng mạnh.
Điều bất ngờ là, lời nói này không thể khiến Erik cảm kích, nhưng lại khiến sắc mặt của bà Merlin dịu đi.
Bà ta nhìn Bạc Lị từ trên xuống dưới mấy lần, rồi nói: "Không ngờ cô nhìn giống như một kẻ du côn,, nhưng nói chuyện lại như tiểu thư con nhà giàu có học thức."
Bạc Lị: "...Tôi không phải du côn."
Cô vừa nói, vừa buồn bực trong lòng, không hiểu mình giống du côn chỗ nào.
Tuy nhiên, trong mắt bà Merlin, cô đội mũ rộng vành của phụ nữ, mặc áo sơ mi và quần dài, dung mạo thanh tú xinh đẹp, đôi mắt lại sáng như vậy — Ngay cả khi trước mặt có một cái đầu người và một cái xác, hào quang trong mắt vẫn không giảm.
Chỉ có du côn, kẻ lừa đảo hoặc những người phụ nữ không bị ràng buộc mới có thần thái như vậy.
Tiểu thư con nhà giàu—như thần thái bà chủ của bà ta, thì sẽ bị căn nhà này làm hao mòn, nuốt hết, hóa thành một vũng nước đọng.
Bà Merlin lạnh nhạt nói: "Cô nói nghe rất hay, nhưng rất tiếc, tôi vẫn không tin cô. Cô đi đi."
Bạc Lị không đeo bám dai dẳng.
Cô cảm thấy thái độ của bà Merlin đã bắt đầu mềm mỏng hơn, có lẽ vài ngày nữa quay lại thăm dò thêm, bà ta sẽ nói ra nơi ở của những người dị dạng đó.
Ngoài ra, Bạc Lị còn muốn biết con ma mà bà chủ biệt thự đã nhìn thấy rốt cuộc là gì.
Nhưng có vẻ như đó là điều cấm kỵ đối với bà Merlin, nên để dành sau.
Trước khi đi khỏi biệt thự, Bạc Lị quay lại nhìn bức chân dung của bà chủ ngôi biệt thự—bà Silly.
Có phải là ảo giác của cô không?
Bức tranh này hình như có một sự không hài hòa nào đó, giống như có thứ gì đó không nên xuất hiện đã xuất hiện trên bức tranh vậy.
Cô định nhìn kỹ, nhưng bà Merlin đã bước ra, nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.
Bạc Lị không muốn chọc giận bà ta, lập tức cúi người làm một cái nhún gối kỳ cục rồi quay lưng bỏ đi.
Erik vẫn xách theo cái đầu và thi thể ung dung bước theo cô.
Cảnh này quá kỳ quái.
Bạc Lị không dám quay lại nhìn cậu.
Ra khỏi biệt thự, Erik bình tĩnh, dùng một tay ném Triki và Boyd lên thùng xe—chiếc xe ngựa sang trọng của Triki.
Lúc đầu Bạc Lị rất muốn có chiếc xe ngựa này, nhưng sau khi chứng kiến cảnh đó, cô nghĩ là không thể lấy nó được.
Sau khi làm xong mọi chuyện, cậu ta ngồi lên chỗ điều khiển, cầm lấy dây cương.
Bạc Lị sợ cậu ta bỏ cô lại, vừa định dùng cả tay và chân leo lên chỗ điều khiển.
Ngay giây tiếp theo, cậu ta lại tháo găng tay đen ném sang một bên, duỗi tay về phía cô.
Có lẽ cậu ấy cũng không nhận ra, đây là lần đầu tiên cậu ấy đưa tay ra cho cô—một bàn tay trần.
Bạc Lị bị suy nghĩ này làm cho giật mình.
Không ai ngờ rằng bàn tay là trần truồng cả, nhưng có lẽ cô đã bị ảnh hưởng bởi thái độ kín đáo của cậu ấy đối với cơ thể.
Tuy nhiên, khi suy nghĩ này đã nảy sinh trong đầu, thì nó không thể bị dập tắt được.
Dù trong đêm tối sâu thẳm, ngón tay của cậu ấy vẫn hiện lên vô cùng đẹp, xương ngón tay dài và rõ ràng, như một loại ngọc trai trong suốt, với những đường gân xanh mờ mờ nổi lên.
Đẹp đến mức, như một điều cấm kỵ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt của cô dừng lại quá lâu trên bàn tay của cậu ấy, gần như lướt qua nhiều lần, từ khớp ngón tay đến gân xanh, rồi đến cổ tay, cuối cùng là cơ bắp mỏng manh nhưng rắn chắc trên cánh tay.
Có vẻ cậu ta không chịu nổi nữa, lạnh lùng ra lệnh: "Lên đây."
Bạc Lị mới tỉnh lại, nắm lấy tay cậu ấy, leo lên chỗ điều khiển.
Suốt đường đi không ai nói gì.
Trong xe, mùi máu liên tục tràn ra lan tỏa khắp chỗ ngồi điều khiển.
Bạc Lị cảm thấy hình như cả đêm mình chảy máu mũi, ngửi thấy gì cũng như mùi máu.
Con đường vào lúc rạng sáng đầy sương mù, không khí vừa lạnh vừa ẩm ướt, tiếng bánh xe nghiền qua bùn vang lên đều đặn, mặt đường toàn những vết bánh xe lộn xộn để lại từ ban ngày.
Số người không có nhà còn nhiều hơn cô tưởng. Đêm đã khuya, nhưng đường phố không hề vắng người, nhiều người ngồi nói chuyện bên đường, ngẩn ngơ hoặc là ngủ.
Còn có người ngủ dậy, vừa nhỏ nước bọt vừa rửa mặt. Một người phụ nữ cầm cái bô tiện tay đổ ra đường.
Bạc Lị đột nhiên cảm thấy cô đơn vô cùng.
Không phải là cô chưa từng ở một nơi đất khách quê người, nhưng lần này lại khác.
Cô cảm thấy linh hồn mình như bị cái gì đó giam cầm, đến nỗi dù đã bị lưad một lần, nhưng khi nghe bà Merlin nhắc đến "bóng ma", cô vẫn muốn tiếp tục tìm.
Đột nhiên, xe ngựa quẹo gấp.
Tay lái của Erik luôn vững vậy mà lần này lại suýt hất văng cô xuống đất.
Bạc Lị nghi ngờ, liệu cậu ấy có nhớ bên cạnh vẫn còn một người không.
Để tránh bị cậu ấy làm mất thăng bằng một lần nữa, cô đã vứt bỏ hết nỗi nhớ nhà, ôm chặt lấy cánh tay cậu ấy để không bị ngã gãy cổ.
Mười phút sau, xe ngựa dừng lại trước trụ sở cảnh sát.
Khi Erik cầm lệnh truy nã của Triki và Boyd vào gặp cảnh sát trưởng, cảnh sát trưởng còn tưởng mình bị cướp—chỉ có bọn cướp mới đeo mặt nạ và lang thang trên phố như thế này.
Bạc Lị vội bước lên giải thích một hồi, cảnh sát trưởng mới nửa tin nửa ngờ thu lại khẩu súng.
"Thì ra hai tên lừa đảo này bây giờ gọi là Triki và Boyd...thật là khó lòng phòng bị mà!"
Cảnh sát trưởng dùng khăn tay lau mũi, hình như hoàn toàn không biết gì về việc hai tên này hoành hành trong thành phố. Nếu không phải do bà Merlin đã đề cập trước đó rằng Triki đã hối lộ cho sở cảnh sát, có lẽ Bạc Lị cũng bị vẻ mặt của ông ta đánh lừa.
"Hai tên lừa đảo này không biết đã thay bao nhiêu cái tên, đi khắp nơi lừa đảo, hại dân— Để đây đi, chỗ này là tiền thưởng của hai người."
Bạc Lị cầm lên đếm: "Sao chỉ có 50 đô vậy? Không phải là một tên 50, hai tên 100 à?"
"Được rồi!" Cảnh sát trưởng khoát tay, ngồi lại ghế, hai chân gác lên bàn: "Hai người trông cũng không giống thợ săn tiền thưởng chuyên nghiệp, tôi cũng không truy cứu chuyện giết người của hai người, trả cho hai người 50 đô đã là tốt lắm rồi."
Bạc Lị nhanh trí, cởi mũ rộng vành ra, để lộ mái tóc ngắn, một chân đặt lên ghế bên cạnh, như một tên cướp, nhổ một bãi nước bọt xuống đất:
"Sao ông nghĩ đây là lần đầu tôi làm thợ săn tiền thưởng? Tôi nói cho ông biết, trước khi Triki và Boyd chết, bọn họ đã khai ra rất nhiều chuyện thú vị... Nhưng chúng tôi không phải là những kẻ tò mò, chỉ cần ông đưa hết 50 đô còn lại. Chúng tôi cam đoan sẽ giữ kín miệng, không hé một lời."
Vẻ mặt của cảnh sát trưởng có chút thay đổi: "Cô đang đe dọa tôi à?"
Bạc Lị cười nhạt: "Không dám. Ông biết đấy, chúng tôi làm nghề này, thích nhất là kết bạn với cảnh sát, không muốn dây vào những chuyện không liên quan."
Cảnh sát trưởng thấy cô là một người phụ nữ, tóc cắt ngắn, mặc quần, lại bắt được hai tên tội phạm khó nhằn, bắt đầu nghi ngờ cô có chút bản lĩnh.
Đầu năm nay không thiếu nữ xạ thủ. Phụ nữ muốn trở thành thợ săn tiền thưởng, nhất định phải tàn nhẫn hơn đàn ông, bắn chuẩn hơn, tay chân nhanh nhẹn hơn.
Cảnh sát trưởng không muốn gây rắc rối, lấy thêm 50 đô từ ngăn kéo, ném cho Bạc Lị: "Được, được, coi như cô là một quý cô."
Bạc Lị nhận tiền, lập tức cười rạng rỡ: "Cảm ơn ngài cảnh sát trưởng."
Erik lạnh lùng đứng một bên quan sát, bất ngờ nói: "Đi thôi."
Bạc Lị không quan tâm đến thái độ của cậu ta, sung sướng đếm tiền rồi bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Sương mù đã tan bớt, những người thắp đèn đã bắt đầu lần lượt tắt những ngọn đèn khí trên phố, Cảm giác cô đơn không rõ ràng lại chợt lóe lên trong đầu cô.
Thế kỷ 19 trông rất giống với hiện đại, nhưng lại hoàn toàn không giống. Cảm giác lạc lõng với cả thế giới này thật khó diễn tả, nếu nghĩ kỹ sẽ khiến tâm trí rối bời.
Lúc này, cô nhìn thoáng qua bóng dáng của Erik, cảm giác cô đơn không rõ đó lập tức bị những suy nghĩ khác thay thế.
Cô có quá nhiều việc phải làm—tiếp tục lấy lòng Erik, tìm bà Merlin để hỏi về nơi ở của người dị dạng, và cả việc tìm hiểu về hồn ma mà bà chủ biệt thự đã nhìn thấy gì.
Ngoài ra, cô còn phải viết kịch bản cho những người dị dạng, dàn dựng sân khấu, tìm cách sử dụng họ để truyền đạt với Erik rằng cô không quan tâm đến ngoại hình của cậu ấy.
Qua trọng nhất, cô phải ngăn Erik tiếp tục giết người vô tội.
Lần này, cậu ấy giết đúng những kẻ bị truy nã, có tiền thưởng để lấy, nhưng lần sau thì sao?
Nước Mỹ thế kỷ 19 tuy pháp luật chưa hoàn thiện, nhưng không phải là không có luật.
Cô phải tìm thời gian nói chuyện với cậu ấy, tốt nhất là chỉ giết kẻ xấu, đừng động đến người vô tội.
Còn nữa, trong xe ngựa đầy máu, cô phải thuê người đến dọn dẹp.
Mỗi khi nhìn thấy Erik, cô lại cảm thấy mình bận rộn vô cùng, không còn chỗ cho nỗi cô đơn đặt chân. Trước đây tại sao cảm thấy cô đơn nhỉ? Lạ thật.
Không ngạc nhiên khi trước đây cô luôn cảm thấy, trên người cậu ấy có một cảm giác an toàn kỳ lạ.
Thì ra lý do là ở đây.
Bạc Lị bước lên xe ngựa, ngồi bên cạnh Erik, do dự một lúc, rồi chống tay lên chỗ điều khiển, nghiêng người hôn nhẹ lên chiếc mặt nạ trắng của cậu ấy: "Cảm ơn cậu."
Vừa để lấy lòng, vừa là lời cảm ơn.
Quan hệ giữa họ không có gì thay đổi.
Cô vẫn là con mồi, còn cậu ta là thợ săn–theo đuổi, truy đuổi, tiếp cận, dễ dàng khống chế cổ họng cô.
Nhưng cảm giác của cô dành cho cậu ta...đã có một sự thay đổi kỳ diệu.
Rõ ràng đó là sai trái, là không phù hợp, không lành mạnh.
Nhưng cô cần sự thay đổi lầm lạc đó để tiếp tục sống.
Bạc Lị ôm chặt tay cậu ta, nhắm mắt lại.
Ánh mắt của Erik không thay đổi gì, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy từ hàm đến cánh tay của cậu ấy đã trở nên căng cứng một cách bất thường.
Dao găm ở trong ủng của cậu ấy.
Dây thừng trên thắt lưng cậu ấy.
Chỉ cần với tay là có thể siết cổ cô.
Thậm chí không cần những thứ đó, chỉ cần hất tay một cái, cô sẽ ngã xuống đất chết ngay lập tức.
Cậu ta có vô số cách để giảm bớt sự khó chịu khi cô tiếp cận.
Tuy nhiên, cuối cùng cậu vẫn không động tay, để mặc cô dựa vào cánh tay của mình, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô thấm qua từng lỗ chân lông.
Như kim châm, như gai nhọn, khiến cậu không thể nhúc nhích.