Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 25



Edit: Phi.

Beta: Khánh Vân.

✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°

Bạc Lị mua một ít baking soda, đổ vào thùng nước rồi khuấy thành dung dịch, để cho người ta quét lên chỗ xe ngựa dính máu.

Sự thật chứng minh, xem nhiều phim Mỹ cũng có ích.

Sau khi để qua đêm, vết máu dễ dàng được tẩy sạch.

Vốn Bạc Lị cho rằng, Erik không có hứng thú với chuyện nhỏ nhặt này. Ai ngờ cậu ta đứng xem từ đầu đến cuối cảnh cô khuấy baking soda, thế rồi cô vẩy giấm trắng lên xe ngựa, để công nhân vệ sinh chùi rửa sạch sẽ.

Công nhân đó bị cậu nhìn chằm chằm đến mức mồ hôi đổ như mưa, thở mạnh cũng không dám.

Bạc Lị cũng cảm thấy khó hiểu.

Tại sao dạo này cậu ta có hứng thú với nhất cử nhất động của cô thế nhỉ?

Cô lại thích việc cậu ta thờ ơ với cô hơn.

Ngộ nhỡ cậu ta nổi hứng lên, hỏi rằng tại sao cô ại biết những thứ này, rồi học ở chỗ nào thì cô cũng á khẩu không biết phải trả lời ra sao.

Trí nhớ của cậu ấy rất tốt, lại có khả năng quan sát vượt xa so với người thường — Đến bây giờ Bạc Lị vẫn còn nhớ, cậu ấy đã khôi phục lại sợi tóc rối trên khe cửa như thế nào.

Nếu không phải cô ảnh chụp trên điện thoại, không chừng cũng đã bị cậu ta lừa rồi.

Bây giờ, cô có thể lừa được cậu ta, không phải vì cô có kỹ năng hơn người, mà là vì cậu ta chẳng thèm đếm xỉa tới, cũng không truy vấn.

Nhưng nếu cậu ta chủ động hỏi, thì chắc chắn cô sẽ bị lộ tẩy.

Một khi bị phát hiện là cô lừa cậu ta, cô sẽ mất đi sự tin tưởng của cậu ta.

Mà mất đi sự tin tưởng của cậu ta đồng nghĩa với việc lìa trần.

Bạc Lị toát mồ hôi, rất sợ cuộc đời tăng mức độ khó khăn cho cô.

May mà, cậu ta chỉ nhìn xem chứ không có ý kiến hay hỏi gì.

Bạc Lị không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, cô đã gạt chuyện này sang một bên.

Rửa xe ngựa xong, việc tìm cách làm thân với bà Merlin được cô cho vào kế hoạch.

Hình như bà Merlin là một người phụ nữ ngoài lạnh trong nóng — thân hình vạm vỡ, khuôn mặt nghiêm nghị, ít nói ít cười, nhưng mỗi khi Bạc Lị đến, bà đều cho cô một dĩa bánh ngọt, nhìn chằm chằm đến khi cô ăn hết rồi mới mời cô đi.

Sau mấy ngày, Bạc Lị biết chồng bà đã qua đời hơn mười năm, bà không có con, cho nên bà xem phu nhân Ciri như con của mình.

Có vẻ bà có tình cảm rất sâu đậm với phu nhân Ciri, mỗi lần nhắc đến phu nhân Ciri thì bà đều im lặng hồi lâu.

"Tôi không muốn nhắc đến phu nhân." Bà Merlin nói: "Nếu cô đến đây để dò la chuyện của phu nhân thì cô có thể đi rồi. Tôi không có gì để nói hết."

Bạc Lị trả lời: "Bà biết mà, tôi đến đây không phải là vì phu nhân Ciri."

Bà Merlin lại im lặng một chút, rồi đột cười lên, tiếng cười có chút kỳ quặc: "Cô có thật là không làm nghề buôn bán tiêu bản người dị dạng?"

Bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Bạc Lị xoa xoa cánh tay, không biết từ lúc nào mà cả người cô nổi hết cả da gà.

Cô nhìn xung quanh — ba giờ chiều, ánh nắng chói chang, dù thế giới này có ma quỷ thì cũng không thể xuất hiện vào lúc này.

"Thế này nhé." Cô suy nghĩ một lúc rồi chân thành nói: "Bà bịt mắt tôi lại, rồi đưa tôi đi gặp họ một lần. Nếu họ không muốn đi cùng tôi, tôi hứa sẽ không bao giờ đến đây nữa."

Bà Merlin suy nghĩ giây lát, có vẻ như thấy rằng thay vì bị cô quấy rầy mãi, không bằng làm một lần cho xong.

"Được thôi." Bà Merlin gật đầu, giọng nói sền sệt: "Hy vọng cô là một người giữ chữ tín."

Thế rồi Bạc Lị bị bịt mắt.

Trước khi đến, cô đã mang theo súng, nhưng bị bà Merlin tịch thu – lần đầu tiên cô đến căn biệt thự này cô đã mang súng, nên mỗi lần bà Merlin khám xét thì đều tịch thu súng của cô.

Thật ra, Bạc Lị vẫn còn giấu một con dao nhỏ trong túi váy.

Bà Merlin đột nhiên kỳ lạ như vậy, cô không kiềm được mà luồn tay vào trong váy nắm chặt con dao đó.

Tất nhiên, cũng có thể đó chỉ là ảo giác của cô.

Nếu bà Merlin thật sự muốn làm gì cô, thì mấy ngày trước đã ra tay chứ không cần đợi đến hôm nay.

Cô nghe thấy tiếng sột soạt – có vẻ như bà Merlin đang kéo tấm thảm phòng khách ra, mở chốt cửa hầm, rồi dùng chìa khóa mở khóa đồng ở lối vào.

Bạc Lị không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Bà Merlin thật sự giấu những người dị tật ở tầng hầm à?

Lúc này, bà Merlin đưa tay đỡ cô dậy: "Nào, đi thôi, bên này có cầu thang."

Bàn tay bà rắn chắc, giọng nói càng lúc càng sền sệt, hơi thở phả vào mặt Bạc Lị mang theo một mùi kỳ lạ: "Cẩn thận kẻo ngã, có ngã thì tôi cũng sẽ không đưa cô đến bệnh viện đâu."

Bạc Lị đột nhiên dừng lại, đưa tay định kéo miếng vải che mắt xuống: "..Thôi, để lần sau đi."

"Lần sau?" Bà Merlin cười khẽ, nắm lấy cổ tay cô, dùng lực bẻ ngược ra sau: "Không có lần sau đâu, cô gái à."

Bạc Lị đúng là đã đánh giá thấp sức mạnh của bà Merlin, dù cô có vùng vẫy thế nào, thì bà ta vẫn kẹp chặt cô, cơ bắp trên tay nổi lên, rồi đẩy mạnh cô xuống hầm!

Bạc Lị chỉ cảm thấy trước mắt mình trời đất quay cuồng, té ngã vào đống rơm khô trong hầm, mùi hôi thối bốc lên, nhưng cô đau đến mức không thể đứng dậy được.

"Tôi không buôn người bình thường, làm vậy sẽ bị đày xuống địa ngục." Giọng bà Merlin vang lên từ lối vào: "Nhưng cô bám theo tôi hỏi về chuyện của con Ciri – Nó đã phụ bạc tôi nhiều, tôi coi nó như con gái ruột, nhưng nó thì sao? Vơ vét vàng bạc trang sức, chạy theo một mụ đàn bà du côn, bỏ lại tôi cô đơn trong căn nhà này."

"Cô và nó đều là quái vật." Bà Merlin nói tiếp: "Nó không yêu đàn ông, chỉ yêu phụ nữ. Còn cô thì sao, lại quan tâm đến đám dị tật đó, muốn giúp chúng thành ngôi sao —"

Giọng bà lại nhão nhẹt, và cuối cùng thì Bạc Lị cũng hiểu ra, đó là giọng điệu châm biếm, khinh miệt.

"Muốn trách thì trách cô là một quái thai, chọc giận tôi." Nói xong, thì bà ta cài chốt rồi khóa cửa lại.

Hơn nửa ngày, Bạc Lị mới chóng mặt hoa mắt gượng dậy từ chỗ đống rơm.

May mắn là vì để giành được ấn tượng tốt của bà Merlin mà những ngày qua cô chỉ mặc kiểu váy có nhiều tầng váy lót. Bằng không thì, cho dù có có đống rơm khô làm đệm, cao như vậy mà ngã xuống, chân cô không gãy thì cũng sưng lên mất một thời gian.

Bạc Lị có chút chán nản.

Tâm lý đề phòng của cô thật sự quá kém, bà Merlin nói gì cô cũng tin.

Nghĩ mà xem, nếu bà Merlin là người tốt, thì sao có thể bình tĩnh khi nhìn thấy thi thể như vậy?

Cô không có phản ứng gì với xác chết là bởi vì dạo gần đây cô đã nhìn thấy quá nhiều rồi – người trông coi gánh xiếc, người quản lý, họ đều chết trong tư thế cực kỳ thảm khốc, nên cô không còn ngạc nhiên nữa.

Thứ hai là, xã hội hiện đại có đủ thứ từ game kinh dị, phim kinh dị, tiểu thuyết kinh dị... đủ loại hình ảnh đáng sợ đã khiến thần kinh cô trở nên chai lì.

Chuyện cô không có phản ứng gì là bình thường, nhưng bà Merlin thì không bình thường-là một người hầu của phu nhân quý tộc, biểu hiện của bà ấy đúng là quá mức bình tĩnh.

Bạc Lị đau đớn hít sâu một hơi.

Sao lúc đó cô không nhận ra điều này chứ?

Hơn mười phút trôi qua, Bạc Lị mới bớt đau mà nhìn quanh bốn phía.

Căn hầm này không lớn, chỉ khoảng mười mét vuông, trên cột treo một cây cỏ bấc đèn cháy chập chờn.

Không khí âm u hôi thối, tường thì bẩn, chi chít những đốm đen.

Ban đầu, Bạc Lị nghĩ đó là côn trùng, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là máu khô — khô thành màu nâu sẫm, giống như loại sơn kém chất lượng, chạm vào là sẽ có vụn rơi xuống.

...Đây không phải là ác mộng.

Trước nay Bạc Lị chưa từng thấy nhiều máu như vậy, cũng không thể nào mơ thấy chi tiết chân thật đến như vậy.

Không có thời gian để hối hận, lấy lại sức lực, Bạc Lị lập tức bắt đầu kiểm tra xung quanh, ở trong cùng là một cái tủ dạng bàn học, phía trên là ngăn tủ, phía dưới là bàn.

Cô tìm thấy một cái quyển sổ ghi chú trong ngăn kéo, mở ra xem:

Bối-Uy (SOLD)

Theo-Whitt

Emily-Blanc

Olliver-Thorne (SOLD)

Henry-Fielding.

Edmund-Bo(SOLD)

F-S

...

Nét chữ cứng cáp, ngây ngô, chắc là bà Merlin viết.

Những chữ cái không biết viết thì bà ấy thay bằng vài ký tự hoặc bỏ trống luôn.

Bạc Lị nhìn thấy tên của Emily trong danh sách.

"SOLD" nghĩa là đã bị bán. Những tên này rất có khả năng là những người dị tật đã bị đem bán.

...Bà Merlin và Triki là cùng một phe.

Bạc Lị day mạnh thái dương, đây là lần thứ hai cô rơi vào bẫy của những kẻ ở đây.

Nếu bà Merlin là người hiện đại, có lẽ cô sẽ cẩn thận hơn, sẽ không dễ dàng bước vào nhà bà ta như vậy.

Cô đã nghĩ quá đơn giản về con người ở thế kỷ XIX, cho rằng không có điện thoại, không có internet thì một người phụ nữ trung niên sẽ chẳng nguy hiểm đến vậy.

Nhưng thực tế, trong thời đại không có điện thoại cũng chẳng có mạng internet này, thì một người phụ nữ trung niên có thể làm đồng lõa với những tên tội phạm bị truy nã như Triki và Boyd, thì quả thực vô cùng nguy hiểm.

Dẫu có trách móc bản thân bao nhiêu lần thì cũng vô ích, việc cấp bách bây giờ là phải tự cứu lấy mình.

Bạc Lị lấy con dao nhỏ giấu trong váy lót ra, quyết định lần sau khi bà Merlin mở cửa, cô sẽ đâm thẳng vào cổ bà ta.

Sau khi từng chịu khổ vì không biết thời gian trong đầm lầy, cô đã mua một chiếc đồng hồ quả quýt để mang theo bên mình.

Bạc Lị tự an ủi trong cơn khốn khổ, ít nhất lần này cô cũng không phải là không học được bài học gì từ trước đó.

Cô lấy đồng hồ ra xem, đã là ba giờ rưỡi chiều.

Không biết lần tiếp theo bà Merlin mở cửa là lúc nào.

Nghĩ đến đây, cô cởi áo khoác trải ra rồi quyết định chợp mắt một chút.

Đến tám giờ tối, tiếng mở chốt cửa đánh thức Bạc Lị.

Bà Merlin mở cánh cửa gỗ của căn hầm, ném một thiếu niên xuống như vứt một túi rác.

"Đấy, dị nhân mà cô muốn đây." Bà ta nói: "Tôi kiếm được cho cô rồi. Thằng nhóc này trông giống hệt người voi ở London. Nếu cô có thú vui kỳ quái nào thì tốt nhất làm luôn đi, chứ đợi nó nổi tiếng thì..." Bà ta cười quái dị: "Cô còn không xứng liếm giày cho nó đâu!"

Bạc Lị: "...Tôi không có thú vui kỳ lạ đó."

"Thật sao?" Bà Merlin cười khẩy: "Tôi tưởng cô cứ truy hỏi tin tức về những dị nhân này là định nuôi làm đồ chơi cơ. Hóa ra là tốt bụng thật à." Bà ta cười phá lên, cái kiểu cười đầy mỉa mai và chế nhạo: "Trời ơi, tôi gặp được một vị thánh nhân rồi này."

"Thorne, cậu thấy sao?" Bà Merlin hỏi cậu thanh niên đó: "Cô gái này tìm tôi đến cả trăm lần, phiền chết đi được. Ban đầu tôi tưởng cô ta là đồng nghiệp, không muốn đối đầu với người nhà nên mới nhịn không ra tay. Ai ngờ người ta thật sự có lòng tốt! Thorne, cậu nói tôi nghe xem, cậu muốn trở thành ngôi sao không?"

Bạc Lị nhìn về phía Thorne.

Cậu thiếu niên cả người run rẩy, co rúm trong đống rơm khô, đầu đội một chiếc túi vải thô với hai lỗ khoét trên mắt – trông có nét giống Erik.

Tim Bạc Lị bất giác đập mạnh, trong lòng dấy lên sự thương cảm.

...Điều này thật kỳ lạ.

Dù tận mắt chứng kiến Erik bị ngựa kéo lê, cô cũng không cảm thấy xót xa mà chỉ lạnh lùng suy nghĩ cách lợi dụng cậu ta để sống sót.

Nhìn thấy vết thương trên lưng cậu ta, cô cũng khiếp sợ lấn át đồng cảm, không hiểu sao cậu ta bị thương nặng như vậy mà vẫn đủ sức hạ gục cô chỉ bằng một tay.

Nhưng khoảnh khắc này, khi nhìn thấy Thorne hoàn cảnh giống Erik cô lại cảm thấy khó chịu.

Tại sao?

Có phải vì cảm giác của cô đối với Erik đã thay đổi?

Suy nghĩ của Bạc Lị hỗn loạn, không nói nên lời.

Thorne vẫn không ngừng bất an, nức nở, không nói một lời.

Sau khi bà Merlin rời đi, Bạc Lị cúi người xuống, lại gần cậu hơn một chút, hỏi han:

"Cậu ổn chứ?"

Nghe thấy giọng cô, Thorne run rẩy như bị kinh hãi, lùi lại một đoạn dài, hai tay ôm chặt chiếc túi vải trên đầu.

Erik sẽ không bao giờ lùi lại.

Hắn sẽ rút dao găm ra, lưỡi dao lạnh lẽo đặt sát cổ họng cô, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo cô không được tiến lên.

Tuy nhiên, ở một khía cạnh nào đó, phản ứng của họ... lại giống nhau.

"Tôi sẽ không làm cậu bị thương đâu." Bạc Lị trầm ngâm, vẻ mặt phức tạp: "Nếu tôi có thể đưa cậu ra khỏi đây, thì cậu có đồng ý đi cùng tôi không?"

Thorne không trả lời, chỉ thở hổn hển trong sợ hãi, ra sức ôm chặt chiếc túi vải, hình như rất sợ cô sẽ lại giật nó xuống.

Erik sẽ không ôm lấy mặt nạ của mình.

Nhưng cậu ấy rất ít khi đối diện trực tiếp với cô, lúc nào cũng xuất hiện sau lưng cô, như một cái bóng, một linh hồn.

Nếu cô muốn quay đầu nhìn cậu ấy, thì cậu ta sẽ nắm lấy cằm cô, không cho phép cô quay lại.

Hầu hết thời gian, cậu ấy đều đeo găng tay đen, mặc áo sơ mi đen, áo gile đen và áo khoác dài đen, hiếm khi để lộ phần da nào ngoài phần cổ, giống như là cậu ấy muốn hoàn toàn ẩn mình trong bóng tối.

Cậu ta kín tiếng về cơ thể của mình như vậy, liệu có phải vì cậu ấy cũng từng giống như Thorne, bất lực trong việc bảo vệ gương mặt của mình?

Cảm giác khó chịu trong lòng Bạc Lị càng ngày càng nặng nề.

Bạc Lị cảm thấy bụng mình nhói đau, nhưng lần này không phải vì thương hại, mà là...đồng cảm.

"Tôi không cùng phe với bà Merlin." Giọng cô khô khốc. "Tôi thật sự muốn mang đến cho các cậu một công việc, để các cậu trở thành những diễn viên thực thụ, dùng câu chuyện, diễn xuất và nhân phẩm bản thân để chinh phục khán giả, chứ không phải dựa vào ngoại hình khác biệt của mình."

Câu nói này, cô đã nói rất nhiều lần, mỗi lần đều nửa thật nửa giả.

Nhưng vào lúc này, hình như cô thật sự đang nói thật lòng.

Tại sao?

Bạc Lị tự hỏi bản thân.

Có phải vì, thật ra cô không khác gì Erik và Thorne?

Cô cũng sợ bị lột mặt nạ, sợ bị phơi bày phần bản thân không hòa hợp với thế giới này?

"Hãy tin tôi, được không?" Giọng cô dịu dàng, cẩn thận lại gần Thorne: "Tôi hứa, sẽ không tháo chiếc túi này, cũng không chế nhạo ngoại hình cậu."

Ánh chiều tà màu đỏ tím chiếu qua khung cửa sổ nhỏ trong tầng hầm.

Thorne vừa khóc vừa run rẩy, gần như sắp ngất đi, nhưng thấy cô thật sự không đánh đập hay mắng mỏ mình, cũng không giật chiếc túi vải hay chọc vào những vết sưng trên mặt mình, cuối cùng cậu cũng dần thả lỏng, đôi mắt ngập nước nhìn về phía cô.

Bạc Lị đưa tay ra, giọng nói dịu dàng:

"Hãy tin tôi, Thorne, chúng ta sẽ thoát khỏi đây."

Sau một lúc lâu, Thorne mới run rẩy nắm lấy tay cô, khẽ gật đầu.

Bạc Lị bất giác nghĩ đến đêm trốn khỏi rạp xiếc – khi đó, cô cảm thấy mình đang bước đi trong đầm lầy, mỗi bước đều nặng nề, cô đơn và không ai giúp đỡ.

Erik thì sao?

Hình như cậu ta không có cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ đi sát sau cô, luôn giữ bước chân bình tĩnh, như một kẻ săn mồi chậm rãi bám theo con mồi của mình.

Nhưng, cậu ta lại giống Thorne, tin tưởng cô.

Tin rằng họ sẽ thoát ra ngoài.

Bạc Lị cảm thấy trái tim mình bỗng trở nên kỳ lạ, như bị một chiếc khăn ướt thấm nước ấm quấn lấy, rồi từ từ siết chặt.

Cảm giác này vừa chua xót vừa đau đớn, khiến da đầu cô tê rần.

Cô đang đồng cảm với... chính kẻ săn mồi của mình.