Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 28



Edit: Gấu

Beta: Meo

Khi Bạc Lị tỉnh dậy, cô hoảng hồn.

Căn biệt thự này là do cô thuê tạm thời – chủ nhà cảm thấy New Orleans quá ẩm ướt, có quá nhiều rắn, côn trùng, chuột và kiến, qua nửa đêm toàn là tiếng sói hú, cáo kêu, và lợn rừng húc vào hàng rào, nên đã đăng thông báo cho thuê lên báo.

Vừa đọc xong, Bạc Lị liền đến thuê ngay.

Chủ nhà thấy có người đến thuê, lập tức thu dọn đồ đạc đi nơi khác, những đồ đạc có giá trị trong nhà cũng chẳng mang theo.

Bạc Lị định sáng mai thức dậy sẽ đến khách sạn lấy quần áo, không ngờ lúc tỉnh dậy, trên giường đã bày đầy quần áo từ khi nào.

Cô tưởng Erik đã mang một ít quần áo từ khách sạn về, nhưng nhìn kỹ mới thấy, tất cả đều là quần áo mới.

– Áo ngực, găng tay, mũ, tất chân, giày, phụ kiện bằng lụa satin trên mũ, váy nhung thiên nga màu trắng, thắt lưng màu vàng ngỗng, áo khoác lông dê màu trắng.

Bạc Lị trong lòng rối bời.

Cậu thậm chí còn chọn cả phụ kiện mũ cho cô nữa.

Đây là có ý gì?

Bạc Lị cố gắng nhớ lại nội dung nguyên tác, muốn tìm ra nguyên nhân vì sao cậu lại làm như vậy.

Nhưng trong nguyên tác không hề đề cập đến việc cậu thích cách phụ nữ ăn mặc giống búp bê!

Nhưng, ham muốn kiểm soát của cậu quả thật rất kinh khủng.

Trong nguyên tác, cậu không cho phép bất kỳ ai ngoại trừ mình ra vào ghế lô* số năm, cũng không cho phép bất kỳ diễn viên nào không đạt tiêu chuẩn của mình biểu diễn trên sân khấu.

(*)ghế lô: là các ghế ngồi riêng biệt, thường được dành cho những người có địa vị cao hoặc mua vé với giá đặc biệt.

– Trong phiên bản phim kinh dị, nữ ca sĩ opera bị cậu ném vào nồi hơi, chính là một ví dụ điển hình.

Ngoài ra, âm nhạc, kiến trúc và ảo thuật mà cậu giỏi nhất, đều đòi hỏi kỹ năng lãnh đạo và kiểm soát mạnh mẽ.

Việc cậu muốn kiểm soát cô là điều bình thường.

Đừng giết cô là được.

Dù sao cô cũng hay đắn đo xem thử ngày mai phải mặc gì mà, xem như tiết kiệm được thời gian chọn đồ vậy.

Bạc Lị vui vẻ thay váy.

Điều khiến cô phải đứng hình trong giây lát chính là không chỉ chiếc váy hoàn toàn vừa vặn cơ thể cô, mà cả áo ngực, găng tay, mũ, tất và giày đều phù hợp với kích cỡ của cô tất.

...Erik đã đo từ lúc nào vậy?

Nhưng thứ khiến cô sốc nhất lại là đôi giày.

Sau khi xuyên qua, giày của cô chưa một lần vừa chân cô – trong rạp xiếc, cô đi giày của người khác, một đôi giày da màu xám nứt nẻ, to đến mức gần như lơ lửng trên bàn chân cô, cô phải dùng ngón chân giữ phần đế để giày không bị tuột ra ngoài.

Sau khi vào thành phố, giày cũng chỉ tạm xem là vừa chân.

Giày của nam lại không có kích cỡ nhỏ như vậy.

Giày nữ hoặc là quá mềm, được làm hoàn toàn bằng lụa; hoặc là quá cứng, như giày cao su chẳng hạn, cô phải dán băng dính vào ngón út và gót chân để không bị cọ xát đến mức chảy máu.

Đôi giày thể thao trong ba lô leo núi, có kích cỡ gần với chân cô, nhưng cô không nỡ mang – vì nếu chiếc duy nhất này hỏng đi, thì cô sẽ chẳng còn đôi giày nào khác.

Tất nhiên, ở New Orleans không thiếu dịch vụ đóng giày, nhưng ở những cửa hàng uy tín, khách hàng phải xếp hàng chờ đến nửa năm mới có thể được phục vụ.

Bạc Lị nhìn đôi giày dưới chân mình.

Đôi giày này là giày da cừu đế mềm màu trắng, thiết kế không hề phức tạp, thậm chí hơi đơn giản; mặt giày được chạm khắc những hoa văn đối xứng rỗng, còn họa tiết ở đế thì khá cầu kỳ, giống như phong cách thời kỳ Baroque.

Đang quan sát, cô chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.

– Đôi giày này, không phải do chính Erik làm đấy chứ?

Để vừa chân đến mức này, chỉ có khả năng là được làm thủ công – vì hàng bán ở cửa hàng thậm chí còn không vừa với độ cong của bàn chân cô.

Nhưng tại sao cậu lại làm giày cho cô?

Và làm thế nào lại lấy được số đo của bàn chân cô nữa?

Chỉ bằng cách nhìn vào đôi giày cô mang, liệu có thể lấy được số đo chính xác như vậy không?

Hay là cậu đã từng lẻn vào phòng cô, khi cô say giấc, dùng ánh mắt, dùng thước dây, dùng bàn tay... đo từng tấc chiều dài và đường cong của bàn chân cô?

Tim Bạc Lị không khỏi đập mạnh.

Điều khiến cô bối rối là, cô dường như cảm nhận được hơi ấm từ đôi giày này – như thể không phải đôi giày đang đỡ chân cô, mà thay vào đó là đôi bàn tay khớp xương rõ ràng của Erik.

Bạc Lị thực sự muốn cởi đôi giày này ra, mang đôi giày thường ngày của cô vào và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, cô rất muốn biết tại sao Erik lại làm vậy?

Cô cũng muốn biết cậu sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy cô đi đôi giày này.

Trong đầu Bạc Lị rất hỗn loạn, những ý nghĩ quái dị nối tiếp nhau xuất hiện – liệu cậu, khi đối xử với cô như vậy, có còn muốn giết cô không?

Liệu cậu có còn dùng dao đánh thức cô vào giữa đêm không?

Cậu ăn mặc cho cô như một con búp bê, làm giày riêng cho cô, rốt cuộc là xuất phát từ ý định gì?

Là ảo giác của cô hay bầu không khí giữa họ... thực sự đã trở nên có phần mơ hồ?

Bạc Lị đã trải qua hai mối tình rất ngắn ngủi, đều không mấy ấm áp, luôn là người khác theo đuổi trước, sau đó lại bị cô, với bản tính nội tâm, từ chối.

Cô không thích tiệc tùng, quán bar hay vận động ngoài trời.

Nhiều người đàn ông sáng cả mắt khi nghe nói cô thích xem phim kinh dị, cứ cho rằng cô sẽ sợ đến phát điên, tìm kiếm sự an ủi trong vòng tay họ.

Thực ra, đó chỉ là những người ăn tối cùng cô.

Ngoại trừ một số đối tác nam, số lượng đàn ông mà cô tiếp xúc thực sự rất hạn chế – có phải vì thế mà cô nảy sinh cảm giác mơ hồ với Erik chăng?

Bạc Lị không rõ nữa.

Tâm trí cô rối bời.

Có gì đó đã lệch khỏi quỹ đạo rồi.

Cô nhận thức rõ ràng rằng việc này là sai trái, là bất thường, cần được nghiêm khắc sửa chữa.

Thậm chí, nó còn mang hàm ý vô đạo đức.

...Erik có lẽ trẻ hơn cô vài tuổi.

Nhưng cảm giác vô đạo đức ấy nhanh chóng bị lu mờ đi bởi sự nguy hiểm vốn có của cậu.

Cậu sẽ giết cô bất cứ lúc nào, cô chẳng có thời gian để bận tâm đến tuổi tác của cậu.

Không, sai rồi.

Bạc Lị chắp chững nhắm mắt lại, trong đầu liên tục hét "dừng lại".

Cô choáng váng trước những suy nghĩ của chính mình.

Chỉ vì cậu chuẩn bị cho cô một đôi giày vừa chân đến vậy, mà cô đã nghĩ nhiều đến như thế sao?

Bạc Lị thực sự cảm thấy đói bụng.

Hoặc có lẽ chỉ là do cô rảnh rỗi sinh nông nổi thôi.

Nghĩ đến đây, cô lập tức gạt những suy nghĩ này sang một bên, bước ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đi xem xét địa điểm biểu diễn xiếc.

"Cô gái chân to" Mabel cũng giống như Emily, phải ngồi xe lăn suốt đời, ra ngoài cũng khá bất tiện.

Theodore cực kỳ im lặng, Bạc Lị không biết nhiều về anh, cũng không dám mang theo một "người khổng lồ" cao hai mét bốn đi cùng.

"Cô gái bốn chân" Emily là người có trải nghiệm đau khổ nhất trong số những người này – cô ấy không chỉ bị ép phá thai mà còn bị quản lý bán cho Triki, suýt nữa bị sát hại và biến thành thú nhồi bông.

Dù đã được tái sinh nhưng tâm trạng của cô vẫn không hề đỡ hơn, cô chỉ nhẹ nhàng nói "cảm ơn" với Bạc Lị.

Những người duy nhất có thể dẫn theo ra ngoài là Thorne và Flora.

Đầu gối của Flora chỉ cong hơn người bình thường, không ảnh hưởng đến việc đi lại của cô bé.

Cô có vẻ ngoài ngọt ngào, tính cách hoạt bát, rất bám người, Bạc Lị rất vui khi được đưa cô đi cùng.

Trước khi rời đi, Bạc Lị đưa cho Mabel một khẩu súng, nhẹ nhàng nói với cô, nếu Theodore có bất kỳ động thái bất thường nào, thì hãy bắn anh ta một phát.

Sở dĩ cô không đưa cho Emily là vì sợ cô ấy sẽ tự kết liễu cuộc đời mình.

Tuy chân của Mabel không thuận tiện, nhưng đôi tay lại rất linh hoạt, hơn nữa ngay cả sau khi mất mẹ, cô vẫn không sa sút tinh thần, mà còn nỗ lực hơn để sống sót – vì thế, trao một khẩu súng cho cô là lựa chọn tốt nhất.

Mabel nhận lấy khẩu súng, lặng lẽ giấu nó trong váy lót, rồi nói: "Đừng lo, cô Clermont, tôi nhất định sẽ không làm trái lời của cô."

Bọn họ đều thích gọi cô là "cô Clermont", không cách nào sửa được.

Bạc Lị vuốt tóc cô ấy, dắt theo Flora và Thorne, lên xe ra ngoài.

Đầu tiên cô đến tòa soạn địa phương, bỏ tiền đăng thông báo tuyển dụng – Số 108 phố Garden Villa cần hai người hầu nữ, một nữ đầu bếp, một người hầu nam và một người đánh xe, lương có thể thương lượng, ưu tiên người trung thực.

Sau đó, là tìm địa điểm biểu diễn.

Bạc Lị không có ý định biểu diễn ở nhà hát hay phòng hòa nhạc – giá thuê ở hai nơi này quá đắt, tuy cô có tiền nhưng cô không muốn chi nhiều tiền thuê đến vậy.

Ai nói rạp xiếc chỉ có thể biểu diễn xiếc và ảo thuật, hay để trưng bày những người dị dạng cho khán giả xem?

Kế hoạch thực sự của cô là xây dựng một ngôi nhà ma ám, nhưng không chỉ là một ngôi nhà ma ám đơn thuần.

Những ngôi nhà ma ám hiện đại lại cạnh tranh khốc liệt, cũng chỉ là hàng tiêu dùng dùng một lần, chỉ có thể thu hút khách du lịch từ nơi khác.

Đây là thế kỷ XIX, mặc dù đã có tàu hỏa, nhưng hầu hết mọi người không thể vì một ngôi nhà ma, mà đi tàu hỏa đến đây để trải nghiệm.

Nếu muốn kiếm lời, cô vẫn phải như các đoàn xiếc khác, đi lưu diễn ở nhiều thành phố khác nhau.

Vì vậy, cô không thể dựa vào những khung cảnh phức tạp hay các cơ cấu lớn để tạo hiệu ứng đáng sợ như những ngôi nhà ma thông thường, nếu không, đến lúc cô dày công trang trí xong, thì khán giả đã bỏ chạy hết rồi.

Cô phải đơn giản hóa các đạo cụ và cơ cấu.

...Thật trùng hợp, bên cạnh cô lại có một bậc thầy chuyên về cửa ngầm.

Bạc Lị chợt hiểu, tại sao gã quản lý rạp xiếc và Triki Terry lại nóng lòng muốn có được Erik đến vậy.

Vì có Erik ở đây nên mọi việc đều không thành vấn đề.

Các cơ cấu, máy móc đều có thể giao cho cậu.

Ảo thuật cũng có thể nhờ cậu đảm nhiệm.

Nhạc nền, phần đệm hậu trường cho ngôi nhà ma ám... tất cả đều có thể giao hết cho cậu.

Cậu như thể không gì không làm được, cậu có thể biến bất kỳ ý tưởng dù có vớ vẩn đến mấy của cô thành hiện thực.

Khó khăn duy nhất ở đây là làm thế nào để thuyết phục cậu tham gia.

Nhưng có vẻ cũng không khó lắm.

Bạc Lị cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân mình.

Bất kể có có phải mập mờ hay không, mối quan hệ giữa họ đã trở nên có phần... bất thường.

Cậu là dã thú vô nhân tính.

Nhưng cô có thể khiến cậu chấm dứt việc săn đuổi.

Cậu là một thiên tài hiếm có trên thế giới.

Nhưng cô có thể sử dụng cậu cho mục đích riêng của mình.

Dù khi ở bên cậu vẫn luôn tiềm ẩn nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng không thể phủ nhận cảm giác thuần hóa một con dã thú thật sự quá tuyệt vời.

Bạc Lị biết suy nghĩ của mình rất nguy hiểm, nhưng cô không thể khống chế được.

Chính Erik là người đáng trách, đôi giày này đã làm xáo trộn hoàn toàn suy nghĩ của cô, khiến cô gần như không thể suy nghĩ bình thường được.

Bạc Lị đã tiếp cận một số chủ quán rượu, hỏi xem họ có sẵn lòng cho thuê địa điểm biểu diễn xiếc hay không.

Những người chủ quán rượu trước đó, chưa thèm nhìn cô, đã từ chối ngay.

Người chủ quán rượu sau này thì cho rằng mình nghe nhầm: "Diễn xiếc hả? Sân khấu chỗ này nhỏ như vậy, chỉ có thể hát và nhảy cho người ta xem. Sao có thể để mấy người làm trò nguy hiểm, chui qua qua vòng lửa được?"

Bạc Lị nói ngắn gọn ý tưởng của mình cho ông ta.

Ông chủ nghe xong trợn mắt há mồm, nhưng vì chưa từng gặp "màn trình diễn" nào như vậy, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của quán nên từ chối.

Bạc Lị nói: "Không sao đâu, ông chỉ cần cho tôi thuê chỗ, tối hôm đó tôi sẽ trả tiền đồ uống – ai lại từ chối đồ uống miễn phí chứ. Cho dù buổi biểu diễn không thành công, vì đồ uống, quán rượu cũng không bị trách móc đâu ông chủ."

Ông chủ suy nghĩ, cho rằng Bạc Lị có lẽ là một tiểu thư nhà giàu, không ở nhà mà chạy ra ngoài thành lập một rạp xiếc mới.

Với suy nghĩ "có tiền mà không kiếm chỉ có kẻ ngu", ông chủ đã đồng ý, với điều kiện là tiền đồ uống phải được thanh toán trước khi biểu diễn.

Hai bên ký kết xong hợp đồng, Bạc Lị lên xe trở về biệt thự ngoại ô.

Chạy loanh quanh cả ngày, mọi suy nghĩ lộn xộn trong đầu cô đều đã biến mất, cô chỉ muốn đi tắm, ngã xuống giường và đánh một giấc thật ngon.

Ăn tối xong, Bạc Lị đi tắm, mặc bộ đồ ngủ bằng bông, chải lại mái tóc ướt, rồi trở về phòng ngủ.

Vừa bước vào cửa, cô rùng mình, như bị tạt một chậu nước lạnh.

– Erik đang ở trong phòng của cô.

Trong phòng ngủ, đèn vẫn chưa được bật.

Cậu đang nhìn cô, ánh mắt như mang một chất liệu cụ thể.

Nhưng cô không thể nhìn thấy cậu đang ở đâu.

Dường như cậu ẩn mình khắp trong mọi góc tối.

Bạc Lị bình tĩnh đóng cửa lại, nói: "Chào buổi tối, có chuyện gì sao?"

Trong bóng tối, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Có vẻ cậu đã đi đến trước mặt cô.

Tiếng thở vang lên phía trên cô.

Lúc đầu, khi nghe thấy tiếng thở của cậu, cô luôn nghĩ đến tiếng thở của tên sát nhân trong phim kinh dị.

Dù nạn nhân có trốn đi đâu, tiếng thở nặng nề vẫn luôn sát bên.

Tuy nhiên, không biết từ lúc nào, tiếng thở của cậu đã dần thay đổi trong lòng cô.

Bạc Lị đứng bất động ở đấy, trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng không thể kiểm soát – khi cậu đo bàn chân của cô, có phải cậu cũng thở như vậy khi tiến tới bên giường cô không?

Lồng ngực cô tê dại, không dám nghĩ tới chuyện đó nữa.

Sự pha trộn giữa cảm giác đạt được điều gì đó và tội lỗi lại khiến cô cảm thấy một cơn rung động lạ thường.

Nhưng chẳng bao lâu, nhịp tim của cô đột nhiên ngừng lại.

Erik búng ngón tay, ánh nến trong phòng đột nhiên sáng lên.

Cậu quay lưng về phía ngọn nến bập bùng, ánh mắt trở nên mờ ảo, khó có thể phân biệt.

Bạc Lị rất ít khi nhìn cậu, nhưng đêm nay, ánh mắt cậu dường như có một sức hút đặc biệt khiến người ta muốn... ngắm nhìn mãi.

Đôi mắt cậu trũng sâu, ánh mắt như một cặp móc câu, khoan vào mắt cô, móc vào mạch máu, kéo lấy dây thần kinh của cô.

Hơi thở của cô chậm lại, toàn thân bất giác thả lỏng.

Như thể có một thế lực kỳ lạ nào đó xâm chiếm cơ thể cô, sai khiến đôi chân cô từng bước đi về phía cậu.

Trong ánh nến, đôi mắt cậu dường như chuyển từ màu hổ phách sang màu vàng – giống như dã thú đang phấn khích.

Đôi mắt vàng.

Trong nguyên tác, màu mắt của Erik.

... Nguyên tác.

Bạc Lị đột nhiên tỉnh lại, lùi lại hai bước: "– Sao lại thôi miên tôi??!"

Erik không trả lời.

Bạc Lị nuốt một ngụm nước bọt, tim đập loạn xạ, nhớ tới ngày xưa cô có chút tò mò, ngoài nhạc sư, kiến trúc sư và ảo thuật gia, cậu còn có danh hiệu cao thủ nào khác không.

Bây giờ, cô đã nhớ ra hết, cậu còn là nhà thôi miên hàng đầu thế giới!

Bạc Lị lau mồ hôi lạnh, cảm thấy mình thật sự tìm được bảo bối.

Sẽ thật tuyệt nếu Erik có thể quay trở lại thời hiện đại cùng cô.

Nhờ sự giúp đỡ của cậu, ở thời hiện đại, họ có thể khiến ngôi nhà ma ám ngày càng lớn mạnh hơn.

Erik vô cảm nhìn Bạc Lị.

Cậu không biết tại sao mình lại muốn thôi miên cô.

Có lẽ là vì vẻ mặt sợ hãi tột độ của cô khi nhìn cậu – sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp, má đỏ bừng như bị bệnh, không ngừng nuốt nước bọt.

Cậu muốn cô đừng sợ cậu như vậy nữa.

Nhưng cậu lại thất bại mất rồi.

Vì vậy, cậu chỉ có thể quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Không phải việc của cô."