Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 27



Edit: Phi.

Beta: Khánh Vân.

Ngày hôm sau, Bạc Lị tìm thấy Thorne, hỏi cậu ta có đồng ý ở lại làm diễn viên không.

Trải qua một đêm kinh hoàng, hình như Thorne đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn mất bình tĩnh như tối hôm trước nữa.

Nghe cô hỏi, cậu ta cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi nói khẽ: "Em đồng ý."

Bạc Lị xoa đầu cậu ta: "Ngoan lắm, tôi tên là Poli Clermont. Cậu gọi tôi là Bạc Lị là được rồi."

Thorne đỏ mặt, ấp úng nói: "Clermont tiểu thư."

"Gọi tôi là Bạc Lị."

Mặt Thorne càng đỏ hơn, vẫn khăng khăng gọi cô là "Clermont tiểu thư."

Bạc Lị chỉnh hai lần vẫn không thể khiến cậu ta đổi cách xưng hô, nên cũng kệ.

Thorne lớn hơn so với cô tưởng, sắp tròn mười lăm tuổi rồi, nhưng vì thường xuyên ăn uống không đầy đủ nên trông chỉ như một đứa bé mười hai tuổi.

Bạc Lị bỗng nhiên thấy thương cảm kỳ lạ với cậu ta, trước tiên cô đưa cậu ta đi ăn uống no nê, sau đó nhờ người phục vụ đưa cậu ta đi tắm rửa, cạo đầu.

Lúc đầu, Thorne rất ngoan, đến khi phát hiện cạo đầu phải cởi khăn trùm đầu ra, cậu ta lập tức ôm đầu, kêu thảm thiết.

Bạc Lị nhẹ nhàng khuyên nhủ cậu ta rất lâu, Thorne mới nức nở đồng ý cởi ra, nhưng với điều kiện là trong phòng chỉ có một mình cô.

Bạc Lị suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Ở Los Angeles chi phí sinh hoạt rất cao, khi còn đi học cô thường tự cắt tóc mái và tỉa tóc, việc cạo đầu có lẽ không mấy khó khăn.

Thorne lấy hết can đảm, cởi khăn trùm đầu ra.

Thực sự mà nói, trông Thorne không hề đáng sợ chút nào, những cục u trên mặt cậu ta giống như mảnh xương hộp sọ mọc dư hoặc một khối u mỡ lành tính.

Bạc Lị vốn là người có thể ăn cơm trong khi xem phim kinh dị, nên khi nhìn thấy ngoại hình của Thorne, cô không nhíu mày lấy một cái, nhẹ nhàng cạo trọc đầu cậu ta.

Thorne luôn lén lút quan sát biểu cảm của cô, thấy cô thật sự không tỏ vẻ ghét bỏ như những người khác, cậu ngày thêm ỷ lại vào cô, gần như không rời nửa bước.

Bạc Lị không để ý lắm.

Cô đang nghĩ về chuyện khác — Bà Merlin tận khi qua đời cũng không tiết lộ nơi ở của những diễn viên dị dạng kia.

Nếu muốn mở một gánh xiếc, chắc chắn cô phải tìm được những diễn viên dị dạng đó.

Nhưng một mình cô thì không thể nào tìm hết được họ.

Cô cần sự giúp đỡ của Erik.

Nhưng không biết tại sao dạo này Erik cư xử với cô rất kỳ lạ.

Đặc biệt là hôm cô cạo đầu cho Thorne, Erik cứ nhìn chằm chằm vào ngón tay cô, ít cũng phải mười phút.

Ánh mắt cậu ta lạnh lẽo đến mức không khí quanh mình cũng hạ nhiệt.

Bạc Lị suýt thì ngạt thở, chẳng lẽ cậu ta cho rằng cạo đầu là một hình thức sỉ nhục, tưởng rằng cô cố ý làm Thorne bẽ mặt?

Cũng không trách cậu ta nghĩ vậy, trong một số nền văn hóa, việc cạo đầu đúng là một cách hành hạ người khác.

Bạc Lị vội vàng nói: "...Cậu hiểu lầm rồi, tôi cạo đầu cho Thorne không phải để sỉ nhục cậu ta, mà là vì cậu ấy lâu rồi không tắm gội, nếu không cạo tóc bẩn đi thì da đầu cậu ấy có thể sẽ bị lở loét."

Erik không đáp lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi tay của cô.

Bạc Lị bị cậu ta nhìn đến dựng cả lông tơ, tim đập thình thịch.

Ánh mắt của cậu ta khó hiểu đến mức khiến người ta không thể đoán được, dù lúc này cậu ta có rút dao ra cắt lìa ngón tay của cô, thì cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Bạc Lị nảy ra một suy nghĩ, hỏi: "Tóc của cậu cũng hơi dài rồi, tôi giúp cậu cắt một chút nhé?"

Cậu ta dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô vài giây, rồi bất ngờ gật đầu.

Bạc Lị hoàn toàn không hiểu cậu ta đang nghĩ gì — cậu ta ngay cả việc cô nhìn tay cậu cũng căng thẳng, vậy mà lại cho cô cắt tóc.

Cô thay một tấm khăn sạch, quấn quanh người cậu ta, ngón tay ướt của cô chải tóc cậu ta.

Có vẻ cậu ta không thoải mái, nhắm chặt mắt lại, yết hầu nhấp nhô lên xuống.

Bạc Lị chợt nhớ ra, có vẻ cậu ta không lớn hơn Thorne bao nhiêu – nhiều nhất là hai hoặc ba tuổi, nhưng cậu ta lại phát triển tốt hơn Thorne rất nhiều, cao hơn, ngón tay dài hơn, và yết hầu nổi bật hơn.

Hormone nam tính cũng mạnh hơn.

Bạc Lị bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn, cô cố gắng đẩy những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, bắt đầu cắt tóc cho cậu ta.

Tóc của cậu ta rất nhiều, có vẻ như mới gội, phảng phất mùi xà phòng, cảm giác mát lạnh và khô ráo khi chạm vào.

Tóc ở gáy được cắt ngắn, chân tóc cứng và sắc, nhưng tóc trước trán lại mềm mại, giống như lông tơ của thú cưng vậy.

Cảm giác khi ngón tay luồn vào sợi tóc khiến cô nổi da gà.

Bạc Lị cố gắng kiềm chế nhịp tim dồn dập, đưa tay vuốt những sợi tóc trước trán của cậu ta lên.

Ngay lập tức, cậu ta bất ngờ nắm chặt tay cô.

Bạc Lị hơi ngẩn ra.

Nhưng rồi cậu ta lại buông ra, như thể ra hiệu cho cô tiếp tục.

Bạc Lị hít sâu một hơi, đơn giản là chỉ cắt ngắn tóc trước trán của cậu ta, cố gắng cắt theo từng lớp, rồi dùng tông đơ cạo nhẹ chân tóc ở hai bên thái dương của cậu.

Khi cạo đầu cho Thorne, cô cảm thấy bình thường, không có chút suy nghĩ nào.

Nhưng khi cắt tóc cho Erik, trong đầu cô lại xuất hiện những suy nghĩ kỳ lạ, mỗi cái mỗi khác.

Không biết có phải do ảo giác của cô không, nhưng tóc của Erik hình như có độ co dãn hơn so với Thorne, đặc biệt là khi tóc ở hai bên thái dương được cắt ngắn, để lộ ra chân tóc xanh đen.

Cô gần như cảm nhận được một sức hút kỳ lạ.

Đây là lần đầu tiên Bạc Lị nhận ra, cắt tóc cho ai đó có thể trở nên....Mê hoặc như vậy.

Hơi thở của cô bỗng nhiên trở nên dồn dập.

Có lẽ vì những ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, Erik lại là người đàn ông duy nhất ở bên cạnh cô, nên cô mới có những suy nghĩ như vậy.

Chỉ một thời gian nữa, chắc sẽ ổn thôi.

Sau khi cắt xong, Bạc Lị lùi lại vài bước, nhìn kỹ một hồi, nhận ra tay nghề của mình cũng không tới nỗi nào.

Erik đột nhiên cởi tấm khăn, đứng dậy muốn rời đi.

Bạc Lị vội cản cậu ta lại: "Chờ đã!"

Cậu ta dừng lại, hơi nghiêng đầu.

Bạc Lị thấy tai cậu ta ửng đỏ, giống như bị phát ban.

Có lẽ cậu ta bị dị ứng với dao cạo?

"Có chuyện gì?" Cậu ta ngắt lời nhìn chằm chằm cô.

Bạc Lị lấy lại tinh thần: "...Cậu có thể giúp tôi một việc không? Bà Merlin không nói ra nơi ở của những diễn viên dị dạng kia, cậu có thể giúp tôi tìm ra tung tích của họ không?"

Cậu ta ngừng một chút, giọng điệu trở nên kỳ lạ: "Chẳng phải cô đã có Oliver Thorne rồi sao?"

"Thorne không biết gì hết." Bạc Lị bối rối: "Cậu ta đâu phải cậu, cậu có thể chống đỡ cả một gánh xiếc chỉ bằng sức mình."

Erik không trả lời.

Bạc Lị tiến lên một bước, nắm lấy vạt áo cậu ta, dùng giọng điệu khẩn cầu: "Làm ơn đi mà, cậu thông minh như vậy, chắc chắn có thể tìm ra những diễn viên đó... Giúp tôi đi mà, có được không?"

Vài giây sau, cậu ta rút vạt áo khỏi tay cô, quay người rời đi.

Dù thái độ của cậu ta từ đầu đến cuối không rõ ràng, nhưng Bạc Lị biết, cậu ta đồng ý.

Cô suy nghĩ mông lung.

Vậy ra, cậu ta không chỉ có phong thái quý ông quái đản, mà còn khó có thể từ chối những lời nũng nịu của phụ nữ hay sao?

Có sự giúp đỡ của Erik, tung tích của những diễn viên dị dạng khác nhanh chóng được lộ diện.

Một trợ lý của Triki, sau khi thấy Triki và Boyd đều chết một cách kỳ lạ, lập tức liên lạc với một thuyền trưởng muốn đưa năm người dị dạng đi bao gồm cả Emily đến London.

Ngoài "cô gái bốn chân" Emily ra, trong nhóm này còn có một người lùn, một người khổng lồ, một "người thằn lằn" với đầu gối cong ngược và một cô gái mắc hội chứng phì đại chi dưới với đôi chân khổng lồ.

Khi thấy những người này, thuyền trưởng lập tức hiểu người trợ lý đang làm nghề gì, nên đòi khoản phí 500 bảng Anh, nếu không thì không cho họ lên thuyền.

Cả hai bắt đầu cãi nhau ở bến cảng, nhưng rất cẩn thận, không ai nhắc đến từ " người dị dạng", chỉ gọi họ là "hàng hóa".

Bạc Lị từng đến bến cảng, nhưng trợ lý đã cải trang thành thủy thủ, bôi đen hai má và dán ria mép, thậm chí khi nói chuyện còn dùng tiếng Tây Ban Nha. Không biết Erik làm sao mà phát hiện ra hắn ta trong đám đông.

Sau khi cứu được những người dị dạng này, Bạc Lị đã thuê một căn biệt thự ở ngoại ô và sắp xếp cho họ ở đó.

Cô gái "phì đại chi dưới" tên là Mabel, có mái tóc vàng mượt mà đẹp đẽ. Để có được cô, Triki đã đánh đập mẹ cô, không lâu sau thì mẹ cô qua đời vì quá đau buồn.

"Từ đó về sau, không còn ai dùng giấm gội đầu cho tôi nữa." Cô lẩm bẩm: "Tóc tôi giờ cũng xơ cả rồi."

Người khổng lồ tên là Theodore, cao tới 2m4, lần đầu Bạc Lị thấy một người cao hơn cả Erik, không khỏi cảnh giác, chỉ bắt tay và chào hỏi đơn giản.

"Người lùn" và "người thằn lằn" lần lượt tên là Francis và Flora.

Không hiểu vì sao mà người lùn không thích Bạc Lị, mỗi lần thấy cô là lại trợn trắng mắt.

Flora thì là một cô bé thích làm đẹp, nghe tin không phải đóng vai "người thằn lằn" nữa, cô vui mừng reo lên, coi Bạc Lị như chị gái, ngồi lên đùi và ôm chặt cổ cô không chịu buông ra.

Người lùn nhìn quanh một vòng rồi nói: "Mọi người đã quên ơn cứu giúp của ông Triki rồi sao?"

Cô gái chân to Mabel là người đầu tiên nhổ nước bọt: "Mẹ kiếp! Ơn nghĩa gì! Ông ta có thù giết mẹ tôi, nếu ông ta chưa chết, tôi thề sẽ đạp chết ông ta bằng đôi chân này!"

Theodore im lặng.

Flora nói: "Tôi không thích đóng vai người thằn lằn, tôi muốn múa ballet, tôi muốn làm một cô gái xinh đẹp..."

Người lùn mắng: "Đầu gối của cô đã thế này, cả đời cô chỉ có thể làm người thằn lằn thôi! Không ai muốn xem một cô gái người thằn lằn nhảy ballet cả!"

Bạc Lị lặng lẽ quan sát, nghi ngờ người lùn này không phải là nạn nhân, mà có thể là kẻ đồng lõa—so với những người dị dạng khác, người lùn không hiếm, nhiều gánh xiếc còn có cả vợ chồng người lùn biểu diễn cùng nhau.

Phí tàu rất đắt, thêm một người sẽ tốn thêm 100 bảng, không có lý do gì trợ lý phải trả giá cao để đưa một người lùn tới London, trừ khi hắn có mục đích khác—giám sát những người này.

Thấy mọi người không ngừng cãi nhau, Bạc Lị nghĩ một lát, rút ví ra rồi đưa cho người lùn hai đồng: "Nếu cậu không muốn ở lại thì đi đi."

Người lùn không thể tin nổi nói: "Những người này đều là một một lũ ăn hại... Cô thà chọn họ chứ không chọn tôi? Tôi nói cho cô biết, tôi kiếm tiền rất giỏi...Cô sẽ hối hận đấy!"

"Tôi không hối hận." Bạc Lị bình tĩnh trả lời.

Người lùn giật lấy hai đồng tiền rồi giận dữ bỏ đi.

Sau khi hắn đi, những người khác lập tức bắt đầu phàn nàn với Bạc Lị về việc người lùn thường xuyên chua ngoa cay độc, không có hắn còn tốt hơn.

Bạc Lị vừa trấn an bọn họ vừa đi vào bếp nướng một dĩa bánh có nhân, ở trên phết bơ và chocolate, tuy đơn giản nhưng chiếm được tình cảm của hai cô gái.

Theodore lễ phép gật đầu với cô: "Cảm ơn."

Bạc Lị: "Không có gì."

Trong lúc ăn bánh, Mabel không ngừng nhìn chằm chằm vào chân mình—Bạc Lị đã buộc một chiếc ren trắng quanh đầu gối phình to của cô, điều này khiến cô vui mừng khôn xiết, suốt buổi tối cười tươi như hoa.

Flora thì reo lên rằng đây giống như thiên đường vậy, có mái che, có đèn, có kem và chocolate, cô muốn ở bên cạnh Bạc Lị mãi.

Cuối cùng, Bạc Lị chúc họ ngủ ngon rồi trở về phòng.

Trước khi đi ngủ, cô có chút buồn bực, Erik đâu?

Kể từ khi cứu những người này xong thì cậu ta lại biến mất.

.

Người lùn cầm tiền rời khỏi biệt thự mà vẫn không ngừng chửi rủa.

"Đồ đàn bà ngu ngốc...thà giữ đám dị dạng đó còn hơn giữ ta." Hắn nhỏ nước bọt: "Cô ta không biết khả năng của ta, cũng không biết ông Triki coi trọng ta như thế nào!"

Trong mắt hầu hết khán giả, người lùn tuy là dị dạng, nhưng cũng là biểu tượng của sự chăm chỉ, lương thiện và khéo léo.

Francis đã lợi dụng điều này để kiếm không ít tiền—hắn cùng với Triki âm mưu mua các món đồ thủ công rẻ tiền ở thành phố này, rồi bán lại ở thành phố khác với danh nghĩa "hàng thủ công do người lùn làm" với giá gấp đôi.

Cả hai lợi dụng định kiến của người dân về người lùn để kiếm bộn tiền.

Sau khi ví tiền của hắn căng đầy, Francis bắt đầu coi thường những người dị dạng khác, nghĩ rằng mình giống như Triki là ông chủ của họ.

Không ngờ Triki lại chết như vậy, hắn còn bị người phụ nữ đó đuổi ra ngoài—làm gì có chuyện gánh xiếc lại để một người phụ nữ lãnh đạo chứ?

Giống như con thuyền mà có phụ nữ thì sớm muộn gì cũng chìm xuống đáy biển.

Càng nghĩ, Francis càng giận, hắn ta không nhịn được chửi bới giữa đường: "Ai thèm làm việc cho cô ta, nếu không có cô ta cản trở, ta đã sớm đến London kiếm bộn tiền rồi! Con đàn bà chết tiệt, phá hỏng chuyện tốt của ta, đợi ta có tiền, ta sẽ thuê người bán cô vào lầu xanh!"

Mà con đàn bà này cũng ngu thật, trước khi hắn đi còn cho hai đồng, vừa đủ để mua rượu uống.

Francis tung hứng đồng tiền trong tay, bước vào một quán rượu đầy ánh đèn lấp lánh, không nhận ra một bóng dáng đang theo sau.

Hai đồng chỉ đủ mua một chai rượu Whisky Kentucky, thậm chí còn không được uống trong quán—nhân viên phục vụ cho rằng hắn quá trẻ con, uống rượu trong quán sẽ làm xấu thanh danh của họ.

Francis ngậm bồ hòn nén giận mà trả tiền, cầm chai whisky bước ra phố.

Mẹ kiếp, bảo là trông như trẻ con ư?! Râu ria xồm xoàm thế này mà còn viện cớ—rõ ràng gã bồi bàn khinh thường người lùn.

Nhưng không sao, chẳng mấy chốc hắn sẽ lại có tiền thôi.

Francis uống một ngụm lớn whisky, nghĩ rằng ngày mai đi xin việc ở đoàn kịch, ký hợp đồng biểu diễn... Chưa đầy hai tháng... Không, chưa đầy một tháng, hắn sẽ lại có tiền và địa vị như trước!

"Đợi khi ta có tiền." Francis lẩm bẩm: "Đợi khi ta có tiền...Con đàn bà chết tiệt, đợi khi ta có tiền..."

Ngay lúc đó, Francis cảm thấy cổ bị siết chặt, có thứ gì đó quấn chặt.

Chưa kịp quay lại chửi, chỉ nghe thấy một tiếc "rắc" khô khốc, xương cổ bị bẻ gãy, da thịt bị xé toạc, đầu hắn rơi "bịch" xuống đất.

Erik nhìn xuống đầu của người lùn.

Kể từ khi thấy cảnh Bạc Lị với những người dị dạng khác trong phòng, cậu ta không thể kiềm được sát ý của mình.

Không nên như vậy.

Cậu không muốn vì cô mà dao động cảm xúc.

Nhưng mà, sát ý ngày càng tăng.

Khi cậu thấy cô ấy đưa những người dị dạng về biệt thự, chọn quần áo cho họ, bắt tay và ôm họ.

Có một khoảnh khắc, cậu ta gần như muốn giết tất cả mọi người trong căn nhà này.

Cậu nhanh chóng nhìn đi hướng khác, cố gắng kìm chế cái suy nghĩ kỳ lạ này.

Nhưng dù cậu nhìn vào thứ gì, cũng đều thấy nó có thể trở thành vũ khí giết người.

Dao, nĩa, cái dĩa vỡ, dây rèm cửa, cái que gẩy than trong lò sưởi, kẹp gắp than, cặp sừng hươu treo trên lò sưởi... Chỉ cần cậu muốn, nơi này có thể biến thành địa ngục đồ sát bất cứ lúc nào.

Nhưng tại sao cậu lại muốn giết người vì cô chứ?

Máu của tên lùn đã lan đến bên chân cậu, tẩm ướt mũi giày da của cậu.

Sát ý cuồng loạn không cách nào lắng xuống, nhưng trong đầu chợt hiện lên cảnh cô cắt tóc cho Thorne.

Chỉ cần nghĩ tới ngón tay cô từng lướt qua mái tóc của Thorne, dính mùi của hắn ta, cậu đã muốn bẻ gãy cổ của Thorne.

Điều này thật điên rồ.

Càng điên rồi hơn nữa là lúc cô cắt tóc cho cậu, thì cậu luôn cảm thấy như có một bàn tay đang xoa lên đầu mình.

Đầu là nơi yếu ớt nhất, còn mặt lại là điều cấm kỵ đối với cậu.

Nhưng cảm giác từ ngón tay cô vẫn còn lưu lại trên đó.

Giống như ngón tay cô chạm vào mặt nạ của cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể lột lớp da kia xuống.

Điều này khiến cậu cảm thấy bất an và...lộ tẩy.

Ngực bỗng co thắt, tim đập nhanh và mạnh, mỗi nhịp đập gần như co giật, giống như cậu mắc phải một căn bệnh không có thuốc chữa vậy.

Cậu không biết đây là bệnh gì, chỉ cảm thấy cả người bức bối, miệng khô khốc, có thứ gì đó bên trong không ngừng sụp đổ, sụp đổ, sụp đổ.

Không có lối thoát.