Edit: Señorita.
Beta: Khánh Vân.
✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°
Erik vẫn không nói gì, nhưng mắt lại không ngừng liếc nhìn khuôn mặt của cô.
Không biết cậu đang suy tư gì, chỉ thấy cậu cứ ngó sang đôi môi của cô, được vài giây rồi lại lơ đãng rời tầm mắt, sau đó lại không kìm được mà ngẩn ngơ nhìn đôi môi cô lần nữa.
Điều khiến cô rùng mình nhất là ánh mắt của cậu vẫn bình tĩnh sâu thẳm, nhưng lại nhìn chằm chằm rất lộ liễu.
Tim Bạc Lị đập điên cuồng, suýt nữa thì buột miệng nói: "Cậu muốn hôn tôi à?"
Nhưng rất rõ ràng, sau khi cô nói vậy chắc chắn cậu sẽ quay lưng bỏ đi.
Sau đó, quyền kiểm soát sẽ lại rơi vào tay cậu – gặp cô lúc nào, có nói chuyện với cô không, tất cả đều do cậu quyết định.
Mặc dù cậu không nói một lời nào nhưng Bạc Lị vẫn cảm giác được cậu không thích cô mặc đồ nam ra ngoài.
Khác với những người đàn ông khác, cậu sẽ không lấy các chuẩn mực đạo đức để cấm cô làm vậy, cũng không nói rằng đó là hành vi không hợp lẽ.
Thế nhưng, những người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi chân cô hoặc khoác tay cô lại lần lượt gặp xui xẻo – người thì đột nhiên đau mắt, người thì đang đi đường bằng phẳng lại té ngã.
Lúc trước, Bạc Lị không nghĩ nhiều, chỉ cho là do sương mù quá dày hay đường xá gập ghềnh nên vậy.
Cậu đã nắm chuôi mối quan hệ quá lâu, đã sớm quen khống chế tất cả mọi thứ của cô.
Giống như mới đây, cậu không muốn cô nói chuyện với Mitter, nên đã dùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ nhìn chằm chằm vào cô.
Dường như chỉ cần như vậy, cậu đã có thể kiểm soát mọi cử động của cô như điều khiển con rối.
Bạc Lị không ghét sự kiểm soát đó.
Khi cố gắng kiểm soát cô, cậu sẽ lộ ra sự hung hãn hơn bình thường, ánh mắt và hành động cũng có tính công kích dữ dội hơn.
Thứ cảm giác mấp mé nơi ranh giới này còn khiến người ta thấy hưng phấn hơn cả khi phải đứng trên lằn ranh giữa sống và chết.
Nhưng điều cô không thích đó là cậu không nói lời nào mà đã muốn cô phải chiều lòng tâm tư của cậu.
Dựa vào đâu chứ?
Cậu không có miệng à?
Muốn gì có thể nói thẳng ra được không?
Bạc Lị hắng giọng: "Buổi biểu diễn hôm nay rất thành công, cậu không có gì muốn nói gì với tôi sao?"
Cậu lại liếc đôi môi cô: "...Chúc mừng."
"Chỉ có vậy thôi hả?"
"Cô còn muốn tôi nói gì nữa?"
Cậu nói với giọng điệu lạnh nhạt và gắt gỏng, nhưng Bạc Lị không tức giận mà tiếp tục hỏi: "Vậy cậu nghĩ tôi có nên đi ăn với ngài Mitter không?"
"Đó là chuyện của cô." Cậu dừng một chút, ánh mắt vẫn nhìn nơi khác, "Nếu cô thực sự thích ăn với mấy kẻ chỉ có vẻ bề ngoài, tôi còn có thể nói gì?"
Nếu là trước đây, Bạc Lị chắc chắn sẽ tìm cách tiếp tục cuộc trò chuyện, dẫn dắt cậu nói ra suy nghĩ thật lòng của mình.
Nhưng bây giờ, bỗng nhiên cô không muốn làm vậy nữa.
Nếu đã nhìn cô bằng ánh mắt đó, lẽ ra cậu phải là người chủ động hỏi chuyện mới phải.
Thế là, Bạc Lị lùi lại một bước, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, vậy tôi đi trước. Tôi định mời cậu về biệt thự tham gia tiệc chúc mừng, nhưng nghĩ lại cậu không bao giờ ăn ở biệt thự... nên thôi vậy."
Erik quay đầu nhìn cô, cổ họng hơi rung lên như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Trông Bạc Lị lúc này vô cùng hiền lành: "Chúc ngủ ngon, tạm biệt."
Nói xong, cô quay người rời đi.
Mãi đến khi cô ra khỏi quán rượu, vẫn cảm nhận được ánh mắt cậu đang dõi theo như bóng ma.
Tuy nhiên, cậu không gọi cô lại, một lần cũng không.
Thái độ của cậu mơ hồ đến mức khiến Bạc Lị hoài nghi, liệu có phải mình đã nhìn nhầm không.
Biết đâu cậu chỉ nhìn vào đôi môi cô, chứ không hề có ý định hôn cô?
Bạc Lị ngồi trong xe ngựa, cùng bà Freeman quay lại biệt thự.
Mabel và những người khác vẫn đang đợi cô, chưa động đến bữa tối trước mặt.
Ngay lập tức, Bạc Lị quăng Erik ra sau đầu, ngồi xuống ăn cùng họ.
Dưới ánh đèn chùm, món ngỗng quay, giăm bông, bò bít tết trên bàn đều tỏa ra hương thơm hấp dẫn, trên vỉ nướng còn có thịt bò, thịt cừu đang xèo xèo.
Nghĩ tới mấy củ khoai tây vô vị ở trong rạp xiếc trước kia, cô cảm tưởng như đã trôi qua mấy đời.
Mặc dù Mabel và những người khác rất tốt, nhưng lúc này, người cô muốn chia sẻ niềm vui nhất vẫn là Erik.
Cậu như một con ngựa hoang dã khó thuần phục, mặc dù chạy vô cùng nhanh, nhưng cũng có thể khiến cô ngã gãy cổ, hoặc tông vào những người cưỡi ngựa khác, gây ra hậu quả khôn lường.
Nhưng cuối cùng, cậu lại là người giúp cô đến đích nhanh nhất.
Không có cậu, bữa tiệc mừng này có vẻ buồn tẻ và nhạt nhẽo làm sao.
Tuy nhiên, những người xung quanh không biết đến sự tồn tại của Erik — mỗi khi chỉ dẫn họ, cậu đều không lộ diện, vậy mà họ lại ăn uống rất vui vẻ.
Bạc Lị ăn no bảy phần thì rời bàn.
Cô mang theo một chai rượu sâm panh và hai chiếc ly, quay lại phòng ngủ.
Nếu Erik xuất hiện trước mặt, cô không ngại cùng cậu uống một ly.
Hôm nay tâm trạng tốt, cô lấy ra chiếc máy ảnh dự phòng từ ba lô, bật lên và tự thưởng cho mình hai bức ảnh — tiếc là không phải điện thoại di động, nếu không cô có thể chơi trò rắn săn mồi một lát.
Trên màn hình là cô với mái tóc ngắn, mặc chiếc váy màu xanh lục, ngoại trừ phong cách trang trí hơi cổ điển xung quanh thì dường như không khác biệt gì so với hiện đại — ở nước ngoài rất nhiều biệt thự là những ngôi nhà đã qua mấy thế hệ.
Nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy được không ít sự khác biệt.
Sự khác biệt lớn nhất chính là ánh sáng của thế kỷ 19 rất mù mờ.
Ở hiện đại lúc nào cũng có ánh đèn sáng choang.
Bạc Lị còn chưa kịp cảm thấy buồn, thì phát hiện hình như có gì đó trên bức ảnh.
Cô phóng to lên.
Trong bóng tối, có một người cao gầy đang đứng lặng thinh, cứ tưởng bóng ma hiện linh.
Bạc Lị: "..."
Đã lâu không còn sợ nữa, nhưng hình ảnh này vẫn khiến trái tim cô đập thình thịch hai nhịp, không kém gì đang chơi game kinh dị thì bỗng dưng lòi ra một khuôn mặt ma trắng bóc.
...Thôi được rồi, cậu ta đúng là yêu quái.
Tên tiếng Anh của cậu còn là "phantom".
Bạc Lị ác độc nghĩ, không biết có nên nói cho cậu biết, trên mạng Trung Quốc nhiều người gọi cậu là thùng cơm(*) không?
(*)饭桶 (fàntǒng): phantom và fàntǒng (thùng cơm) có phát âm khá tương đồng nhau.
Cô giả vờ không thấy cậu, bình tĩnh đặt điện thoại xuống, rồi bật nút chai sâm panh, rót đầy hai ly rượu.
Sau đó, cô cầm ly sâm panh nhìn về phía Erik, mỉm cười nói: "Một ly nhé?"
Cậu nhìn cô, lần đầu tiên ánh mắt cậu lộ ra vẻ nghi hoặc.
Bạc Lị rất thoải mái.
Cuối cùng cũng có thứ mà cậu không hiểu.
Erik nhận ly sâm panh, liếc nhìn điện thoại của cô nhưng vẫn không hỏi, không nói gì.
Cậu đang kiềm chế sự tò mò của mình.
Bạc Lị không bất ngờ.
Cậu vẫn luôn thế.
Họ bên nhau lâu như vậy nhưng chưa bao giờ cậu hỏi về lai lịch của cô, cũng chưa bao giờ hỏi vì sao cô lại muốn mở một ngôi nhà ma.
Bạc Lị không phải loại người lấy tác phẩm hiện đại về biến tấu thành của mình, nếu cậu hỏi, cô sẽ nói cho cậu biết đó không phải do cô tự nghĩ ra, mà chỉ là một trò chơi phổ biến ở quê hương cô.
Nhưng cậu chưa bao giờ hỏi.
Thậm chí cậu còn không hỏi vì sao cô phản ứng chậm với cái họ "Clermont".
Tất cả những phản ứng của cậu như thể đang nói — tôi không thèm để ý, chẳng thèm bận tâm, cũng chẳng hứng thú gì với cô.
Nhưng tầm mắt cậu lại lưu luyến trên môi cô quên lối về.
Cứ như đang dẫn dụ cô đi về phía trước, vượt qua ranh giới vô hình kia.
Thế nhưng, một khi cô tiến lên, cậu sẽ lùi lại, thậm chí sẽ biến mất không dấu vết.
Chỉ khi cô lùi lại, cậu mới tiến gần cô.
Bạc Lị hiếm khi thấy một dòng cảm xúc hưng phấn sục sôi như lúc này.
Cô muốn cậu tò mò.
Cô muốn cậu lên tiếng.
Cô muốn cậu áp sát đến gần cô.
Từ lúc này, những gì cô phải đối mặt, dường như không còn là một trò chơi kinh dị nữa, mà giống một trò chơi thăng bằng trên dây đầy khéo léo.
Vì vậy, sau khi nói xong câu đó, cô cố kìm nén không nói thêm, muốn xem cậu có thể nhịn đến bao giờ mới lên tiếng.
Ai ngờ, cậu ngó lơ, uống một ngụm sâm panh rồi đi luôn.
Không cả chào tạm biệt.
Bạc Lị: "..."
Cô hít một hơi sâu, lại uống thêm một ngụm rượu, mong muốn khiến cậu cúi đầu và chủ động mở miệng càng mạnh mẽ hơn.
Mãi sau khi uống hai ly sâm panh, cô mới miễn cưỡng thấy buồn ngủ, thay đồ ngủ, tắm qua rồi lên giường ngủ.
Cả đêm, cô đều ngủ không ngon, luôn cảm thấy có ai đó đứng cạnh nhìn chằm chằm vào mình.
Ánh mắt này rất mãnh liệt như muốn nghiền nát xương cô.
Trong lúc đó, không biết cậu nghĩ gì, bỗng đưa tay nắm lấy cằm cô, ngón cái ấn môi cô, cạy ra.
Bạc Lị ngửi thấy mùi của Erik. Có lẽ cậu đã quên gần đây mình đã xịt nước hoa, mùi rất dễ nhận ra.
Đó là một mùi hương thanh đạm nhưng cay nồng của cây tuyết tùng, đốt cháy khứu giác, chấn động tâm trí cô.
Có vẻ cậu muốn chạm tay vào đầu lưỡi cô.
Mấy lần, chỉ chút nữa cậu đã chạm được, nhưng lại nhanh chóng buông tay.
Nếu không phải Bạc Lị đang nhắm mắt, không cử động được như đang bị bóng đè, thì có lẽ cô đã nghĩ chính cô ép cậu nửa đêm nửa hôm đến giường, làm ra những hành động kỳ quái như vậy.
Cuối cùng, ngón tay của cậu vẫn không chạm đến lưỡi cô, nhưng đã lau đi không ít nước bọt vô tình chảy ra của cô.
Cậu còn lo cô bị sặc nước bọt, điều chỉnh lại tư thế ngủ cho cô.
Nhưng cứ nghĩ đến việc Erik đứng đó nhìn cô chảy nước miếng, Bạc Lị đã thấy hậm hực.
Sáng hôm sau khi tỉnh giấc, Bạc Lị không thèm nhìn chiếc váy mà cậu chuẩn bị, thay vào đó cô mặc đồ nam và đi xuống.
Bà Freeman đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, hai miếng bánh mì kẹp trứng ốp la và thịt bò nướng, ở giữa là lớp phô mai tan chảy.
Bạc Lị ăn rất ngon.
Ăn sáng xong, Thorne nói với cô rằng nhà Mitter đã sai người gửi một lá thư đến.
Bạc Lị mở ra.
Trên giấy viết thư có xịt rất nhiều nước hoa, tỏa ra một mùi oải hương nồng nặc khiến cô thấy khó chịu.
Mitter dùng giọng điệu gần như khiêm nhường mời cô gặp mặt vào lúc 6 giờ tối tại nhà ăn trong hoa viên.
Bạc Lị nói: "Đi nói với tên hầu của nhà Mitter là chị sẽ đến."
Thorne cảm thấy kỳ lạ, nhưng cậu không bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh của Bạc Lị, lập tức quay người đi ra ngoài.
Sau một đêm phát tán, tin tức Mitter, Wright và Davis thất bại trong cuộc thử thách lòng can đảm đã lan ra khắp thành phố.
Mọi người — đặc biệt là những người thuộc tầng lớp thượng lưu — vừa tò mò vừa căm ghét Bạc Lị.
Tuy là do nhóm người Mitter gieo gió gặt bão, nhưng dù sao họ cũng là người của tầng lớp thượng lưu, còn Bạc Lị chỉ là một người đàn bà buôn bán, có gì đáng sợ hơn là việc bị người như thế làm cho mất mặt đâu?
Thế là, những người ở tầng lớp thượng lưu của New Orleans như bị Bạc Lị vả thẳng mặt mà không thể lên án cô — chuyện này rõ ràng không phải lỗi của cô, tất cả mọi người đều thấy rõ, là nhóm người Mitter đã khiêu khích trước.
Nhưng người dân bình thường lại không cảm thấy tầng lớp thượng lưu bị mất mặt, dù có gì xảy ra họ cũng vẫn luôn sống trong biệt thự tráng lệ, tận hưởng những bữa ăn ngon, sự việc này sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới địa vị của họ.
Nhưng đúng là rất buồn cười, nhiều người dân đã lấy chuyện này làm trò cười để thưởng thức bữa sáng.
Giữa vô số tin đồn rầm rộ, danh tiếng của đoàn xiếc Bạc Lị càng lúc càng nổi.
Ai cũng mong chờ đoàn xiếc của cô khai trương, rồi đi thử thách lòng can đảm, hoặc để xem chuyện cười của người khác.
Vào lúc 5 giờ rưỡi chiều, Bạc Lị đến buổi hẹn ăn tối với Mitter.
Cô đội chiếc mũ rộng vành, mặc bộ âu phục trắng. Hai người đàn ông trong biệt thự — Thorne và Theodore — đều không dám nhìn vào đôi chân cô.
Bạc Lị bình thản ngồi vào xe ngựa, bắt chéo chân và lật xem tạp chí trên tay.
Dọc đường đi, cô cảm thấy rất nhiều ánh mắt tò mò.
Mặc dù cô đã chiến thắng ba quý ông đó, nhưng vẫn không có nhiều người chào hỏi cô, mọi người đều mặc định cô là một người phụ nữ tai tiếng, chỉ khi cô cúi đầu đọc sách, mới có một vài người vội liếc nhìn cô.
Bạc Lị không để tâm đến những ánh mắt đó.
Cô còn mải nghĩ về những việc khác.
Vào giờ này, New York chắc chắn đã nổ ra "Cuộc chiến dòng điện" nổi tiếng — nhân vật chính là Edison và Tesla, với câu hỏi "Dòng điện một chiều và dòng điện xoay chiều, cái nào an toàn hơn?"
Cuối cùng, Tesla đã chiến thắng với dòng điện xoay chiều.
Nhưng điện thoại thì sử dụng điện một chiều 5V.
Vấn đề là, máy phát điện thời đại này, dù là điện một chiều hay điện xoay chiều, đều có điện áp cực cao, thường dùng cho các máy móc công nghiệp hạng nặng, vượt xa mức điện áp mà điện thoại có thể chịu đựng.
Cô phải tìm một bộ chỉnh lưu và biến áp phù hợp mới có thể sạc điện thoại.
Cô không biết liệu Tesla bây giờ có nổi tiếng không, và liệu có thể tìm đặt riêng một máy phát điện từ ông ấy không.
Theo cô nhớ, lý do Tesla không nổi tiếng bằng Edison là vì ông không quan tâm đến thương mại, chỉ muốn tập trung vào những phát minh mới.
Còn Edison thì giống như một doanh nhân thành công hơn, có khả năng nhạy bén về thương mại, và giỏi trong việc quảng bá sản phẩm của công ty mình.
Ví dụ, Edison không ngần ngại quảng bá chiếc ghế điện, tìm mọi cách biến dòng điện xoay chiều trở thành "dòng điện tử hình", chỉ để thắng trong cuộc "Cuộc chiến dòng điện."
Vì lẽ đó, với tư cách là một doanh nhân, Edison chắc chắn sẽ không quan tâm đến nhu cầu đặt hàng của cô.
Nhưng Tesla là một nhà khoa học, có thể ông sẽ xem xét kỹ lá thư mà cô gửi.
Xe ngựa dừng lại trước nhà ăn trong hoa viên.
Mitter đã đứng đợi ở cửa từ trước.
Anh ta mặc một bộ âu phục đen cắt may vừa vặn, tóc vuốt keo bóng mượt, khuôn mặt dưới ánh đèn chùm pha lê trông rất điển trai.
Nếu xét về diện mạo, Mitter có gương mặt rất đẹp, giống như một ngôi sao điện ảnh cổ điển, mắt sâu, mũi cao, đường nét rõ ràng.
Nhưng không biết vì sao, Bạc Lị lại cảm thấy anh ta không hề có nét nam tính hấp dẫn.
Chẳng lẽ trí tuệ cao hay thấp cũng ảnh hưởng đến ngoại hình của một người ư?
Đến giờ cô vẫn chưa nhìn thấy diện mạo của Erik, nhưng mỗi lần nhìn cậu, cô đều cảm nhận được sức hút khác giới mãnh liệt.
Sự cuốn hút từ trí tuệ của cậu nếu chỉ dùng từ "đẹp trai" để thì hoàn toàn không thể miêu tả hết.
Trong suốt bữa ăn, Mitter liến thoắng nói gia đình anh ta giàu có như thế nào, quyền lực ra sao, quan hệ rộng đến mức nào.
Bạc Lị thuận miệng hỏi một câu: "Vậy anh có biết Nikola Tesla không?"
"Đó là ai?" Mitter hỏi khiến cô á khẩu.
"... Vậy anh có biết Edison không?"
"Đương nhiên rồi," Mitter ngạc nhiên nói, "Không ngờ cô còn biết Edison, tôi tưởng phụ nữ đều nghĩ điện là một loại phép thuật. Tôi với ngài Edison chưa gặp nhau bao giờ, nhưng tôi đã mua cổ phiếu công ty điện của ông ấy."
Bạc Lị ngay lập tức khen ngợi tầm nhìn của anh ta, khuyên anh ta nên mua thêm cổ phiếu của Edison, mua càng nhiều càng tốt, sau này dù có nghe được tin đồn gì, cũng đừng bán ra.
Mitter tưởng cô thấy hứng thú với Edison, nên bắt đầu nói một đống kiến thức về điện — có lẽ người sống ở thế kỷ XIX sẽ thấy rất hiểu biết, nhưng với cô, nó còn chẳng có chiều sâu bằng vật lý cấp hai.
Bạc Lị bắt đầu tự hỏi, vì Erik mà ăn bữa tối với Mitter có đáng không.
Ăn bữa tối này, Erik có phản ứng gì hay không vẫn còn là một ẩn số.
Nhưng cô đang gặp cú sốc tinh thần là thật.