Edit: Gấu
Beta: Bánh
✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°
Bạc Lị vừa dùng bữa vừa lắng nghe Mitter khoe khoang, cho đến khi anh ta bắt đầu nói rằng dòng điện là do Edison phát minh, cô mới nhẹ nhàng nhắc nhở:
"Ngài Mitter, dòng điện không phải là thứ được phát minh. Edison cũng không phát minh ra máy phát điện, chiếc máy phát điện quay tay đầu tiên là do Michael Faraday chế tạo."
Bầu không khí đột ngột trở nên căng thẳng.
Mitter ngừng nói giữa chừng, mặt bất chợt đỏ lên, dường như đang vội vã suy nghĩ xem cô nói có đúng không.
Bạc Lị nhanh chóng ăn nốt thức ăn còn lại trên đĩa.
Mitter cũng nghĩ ra câu để vớt vát thể diện: "Tôi thừa nhận cô nói đúng, nhưng dù sao Edison cũng đã phát minh ra bóng đèn, việc mọi người cho rằng ông ấy phát minh ra dòng điện cũng không phải là điều quá đáng..."
Bạc Lị cố gắng nhịn nhưng không được: "Thực ra, bóng đèn cũng không phải là do Edison phát minh. Nhưng đúng là đội ngũ của ông ấy đã cải tiến bóng đèn, giúp đèn điện được phổ biến rộng rãi. Rất cảm ơn về bữa tối, tôi đã có một bữa ăn rất thú vị."
Mitter trông như bị tát một cái ngay tại chỗ, mặt từ đỏ chuyển sang xanh.
Anh ta nghi ngờ rằng Bạc Lị cố ý thu hút sự chú ý của mình. Nếu không, sao một người phụ nữ như cô ấy lại biết nhiều kiến thức về điện như vậy?
Ngay cả anh ta cũng biết rất ít.
Nghĩ đến việc Bạc Lị vì muốn quyến rũ mình mà phải lén lút đọc không ít tạp chí điện khó hiểu, lồng ngực của Mitter liền nguôi ngoai, khẽ cười: "Vậy, tối mai chúng ta có thể cùng nhau ăn tối nữa không?"
Bạc Lị chìm vào suy nghĩ.
Cả buổi tối, cô không cảm thấy ánh mắt của Erik hướng về mình.
Dường như cậu không hề bận tâm đến việc cô ăn tối với Mitter.
May mắn thay, việc ăn tối với Mitter không chỉ để thử thách Erik mà còn nhằm mục đích kéo dài thời gian, khiến Mitter không thể quan tâm đến tiến độ in báo.
Nếu không, cô đã lỗ nặng.
Bạc Lị nghĩ một chút rồi nói: "Tất nhiên là được."
Nhưng giống như dây câu ném vào vùng nước sâu, xung quanh vẫn không có động tĩnh gì.
Bạc Lị có chút bối rối.
Chẳng lẽ cảm giác của cô ngày hôm đó sai rồi sao? Cậu nhìn chằm chằm vào đôi môi cô như vậy, không phải vì muốn hôn cô?
Vậy thì tại sao vào giữa đêm, cậu lại đến bên giường cô, dùng ngón tay cái vuốt ve đôi môi cô, thậm chí còn ấn vào miệng cô?
Bạc Lị nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Erik.
Đây là một nhà hàng tráng lệ, sử dụng toàn bộ dụng cụ bằng bạc có khắc dấu "Tiffany"; đồ sứ thì là loại "Herend" của Hungary, dưới đáy đĩa được vẽ những chú chim cổ đỏ sống động và rực rỡ.
Xung quanh chỉ có hai, ba bàn khách, đều là những người giàu có của New Orleans. Dù tò mò về những lời đồn đại liên quan đến Bạc Lị, nhưng hầu như không ai nhìn cô và cũng không ai bàn tán về cô.
Erik không có mặt ở đây.
Cậu thực sự không có mặt, hay vì mồi câu của cô chưa đủ sức hấp dẫn?
Bạc Lị bắt đầu hiểu tại sao có người lại thích câu cá.
Lần này dây câu không mang lại kết quả, điều đó thực sự khiến cô muốn tiếp tục thả mồi thêm lần nữa.
Mitter nhìn Bạc Lị, đột nhiên nói nhỏ: "Cô Clermont, tôi có một yêu cầu hơi đường đột... không biết lần hẹn hò sau, cô có thể mặc váy không?"
Bạc Lị nghiêng đầu nhẹ: "Tại sao tôi phải mặc váy?"
Mitter nhìn vào mu bàn tay cô, rồi lại nhìn môi cô, nói với hàm ý sâu xa: "Vì tôi chưa từng thực hiện nghi thức hôn tay với cô."
Khi lời nói vừa dứt, Bạc Lị cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác bị nhìn chăm chú đã lâu.
Cô vẫn không biết Erik đang ở đâu.
Nhưng cô có thể cảm nhận ánh mắt cậu như đang đóng đinh lên người mình, làm cô cảm thấy gai người.
Bạc Lị cảm thấy tinh thần phấn chấn, mọi mệt mỏi trong cơ thể tan biến ngay tức thì.
Từ góc độ của Mitter, khi Bạc Lị nghe thấy từ "hôn tay", khuôn mặt cô đỏ lên.
Có vẻ như cô đã mong đợi nụ hôn này từ lâu.
Mitter tiến gần hơn một chút, nói: "Hay là cô muốn tôi tự chọn váy cho cô? Cũng không phải là không thể, cô thích kiểu váy nào, tôi sẽ cho người gửi đến dinh thự của cô."
Cảm giác bị nhìn chằm chằm càng lúc càng lạnh lẽo hơn.
Cậu hoàn toàn không che giấu sự hiện diện của mình, ánh mắt lạnh lùng như muốn giết chết cô.
Bạc Lị biết rõ lý do.
— Cô đã mấy ngày không mặc những chiếc váy mà cậu chuẩn bị.
Chiếc váy xanh hôm qua cũng không phải do cậu chuẩn bị, mà là cô nhờ người đặt may riêng.
Hiện nay, các loại thuốc nhuộm màu xanh đều có chứa một chút arsen, được gọi là "những chiếc váy độc hại".
Nhiều phụ nữ mặc những chiếc váy xanh như thế, lúc đầu không sao, nhưng dần dần, da sẽ bắt đầu xuất hiện vết loét, mưng mủ.
Tuy nhiên, màu xanh ấy quá đỗi đẹp đẽ, đến mức dù biết là độc hại, người ta vẫn lao vào tranh giành.
Ban đầu, Bạc Lị mặc chiếc váy xanh chỉ vì cảm thấy mới mẻ.
So với các màu khác, màu xanh cũng thu hút ánh nhìn hơn, có thể tạo nên nhiều cuộc bàn tán sôi nổi hơn.
Tất nhiên, cô không ngu ngốc đến mức mặc trực tiếp, mà đã nhờ người may lớp lót dày, váy cũng được may thêm lớp voan mỏng, đeo găng tay lụa dài đến khuỷu tay, rồi mới dám mặc vào.
Mối quan hệ giữa cô và Erik cũng giống như chiếc váy xanh đó, nguy hiểm và độc hại.
Nhưng lại mê hoặc đến lạ kỳ.
Sáng nay, khi cô tỉnh dậy, chiếc váy xanh đã không còn thấy đâu, có lẽ đã bị Erik tiêu hủy.
Lúc đó cậu đang nghĩ gì?
Bạc Lị cảm nhận ánh mắt của cậu, tưởng tượng tâm trạng của cậu, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, các ngón tay vì phấn khích mà khẽ run rẩy.
"Gì cũng được," cô nói, "chỉ cần đúng người gửi tới, kiểu dáng nào tôi cũng không bận tâm."
Câu nói đó là sự thật.
Những chiếc váy Erik tặng, không phải cái nào cũng hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Có cái thì quá giản dị, quá nhạt nhòa, như khoác một tấm lụa trắng lên người.
Nhưng cô chưa bao giờ nói gì.
Erik rõ ràng đã hiểu lầm ý cô.
Ánh mắt càng lúc càng mãnh liệt, dường như đang cắn xé da thịt cô, muốn khoan thủng hai lỗ trên lưng cô.
Có vài giây, cô thậm chí cảm thấy vai mình như bị đè nặng xuống, bị thứ gì đó va chạm một cách cảnh báo.
Bạc Lị giật mình quay đầu lại.
Chỉ thấy một người phục vụ đẩy xe đồ ăn đi ngang qua sau lưng cô.
Vai cô có lẽ là bị xe đẩy vô tình chạm phải.
Mitter lập tức đứng lên, nghiêng người tới, lo lắng hỏi: "Sao vậy, gã có làm cô đau không?"
Vừa nói, anh ta vừa định gọi người phục vụ đó lại.
Khoảnh khắc Mitter nghiêng tới gần, Bạc Lị cảm thấy rùng mình, từ đầu đến chân nổi da gà.
Có vẻ như Erik thực sự nổi giận rồi.
Cảm giác nguy hiểm khủng khiếp ập đến từ phía sau, khiến tim cô tê liệt trong giây lát, mu bàn tay thấm đầy mồ hôi lạnh.
Kích thích quá mức thì không còn vui nữa.
Bạc Lị biết dừng lại đúng lúc, né tránh bàn tay của Mitter: "Không sao đâu, ngài Mitter. Hôm nay đến đây thôi, tôi mệt rồi, muốn về nhà."
Mitter nghĩ rằng cô bị người phục vụ làm mất hứng, nên nhất quyết muốn thay cô đòi lại công bằng.
Bạc Lị không buồn ngăn anh ta, chỉ nhìn thấy Mitter tức giận đứng dậy, đi thẳng về phía người phục vụ đó, kiêu ngạo ra lệnh cho hắn xin lỗi Bạc Lị.
Người phục vụ đó rõ ràng không phải Erik. Nghe thấy mình vô tình va phải Bạc Lị, hắn tỏ ra hối lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi... Vừa nãy tôi cứ có cảm giác có người nói bên tai mình, nên lỡ mất tập trung. Thưa cô, tôi không làm cô bị thương chứ?"
Bạc Lị xua tay: "Không sao, anh đừng để bụng."
Cô nhấn mạnh vài lần rằng mình không sao, mới miễn cưỡng thoát khỏi Mitter, lên xe ngựa rời khỏi nhà hàng trong vườn.
Mitter hồi tưởng lại biểu cảm của Bạc Lị, bắt đầu tưởng tượng sẽ mua cho cô kiểu váy nào – làn da cô tái nhợt, như thể thiếu máu nhẹ, có thể nhìn thấy mạch máu xanh, rất hợp với chiếc váy màu xanh đậm.
Đúng vậy, màu xanh là độc hại. Nhưng anh ta không có ý định gắn bó lâu dài với Bạc Lị, chỉ cần thỏa mãn ham muốn nhất thời là đủ.
Mitter uống một ly rượu, mang theo những tưởng tượng về Bạc Lị, bước lên xe ngựa.
Trên suốt chặng đường, chỉ cần nghĩ đến cảnh Bạc Lị mặc chiếc váy xanh nằm trong vòng tay mình, cơ thể Mitter liền nóng rực lên như đang cháy.
Cho đến khi một giờ trôi qua, Mitter mới nhận ra cảnh vật ngoài cửa sổ dường như không phải là đường về nhà.
Anh ta gọi tên người đánh xe, có chút bực bội gõ vào cửa xe: "Charles, ông lẩm cẩm rồi sao? Định đưa ta đi đâu thế này?"
Không có tiếng đáp lại.
Mitter đẩy cửa sổ ra, thò đầu ra ngoài nhìn về phía ghế đánh xe, mới phát hiện người đánh xe không biết đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn hai con ngựa tự chạy về phía trước.
Trời dần tối, sương mù càng lúc càng dày, hơi nước ngày một nặng nề hơn, ánh đèn trên phố lại càng làm nổi bật bóng tối dày đặc.
Mitter rùng mình, vô cớ cảm thấy bản thân đang tiến tới con đường tử vong.
Anh ta vốn không phải kẻ dễ ngồi yên chờ chết, men rượu cũng tỉnh đi một nửa, đẩy cửa nhỏ phía trước ra, định trèo lên ghế đánh xe.
Không ngờ, ngay lúc đó, có người búng tay một cái bên tai anh ta.
Mitter sững người, rồi ngay sau đó cảm thấy một luồng sức mạnh kinh khủng chiếm lấy tứ chi mình, không tự chủ ngã ngồi trở lại ghế trong xe.
Trong bóng tối, một bàn tay đeo găng đen vươn ra, như chiếc vòng sắt siết chặt lấy cổ anh.
Xương cổ Mitter lập tức phát ra tiếng kêu rắc rắc như không chịu nổi sức ép.
Lực của đối phương mạnh đến mức đáng sợ, dường như có thể vặn gãy cổ anh ta theo một góc độ khó tin bất cứ lúc nào.
Điều kinh khủng nhất là Mitter không phát ra được âm thanh nào, ngay cả tiếng hét sợ hãi cũng không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương từ trong bóng tối bước ra, từ trên cao cúi xuống nhìn anh.
Ánh sáng trong xe mờ nhạt.
Mitter không thể nhìn rõ khuôn mặt người đó, chỉ thấy đôi mắt màu vàng rỗng tuếch, lạnh lẽo như hai ngọn lửa vàng đang cháy, khiến người ta lạnh sống lưng.
Anh ta dường như đã từng thấy đôi mắt này ở đâu đó, nhưng hoàn toàn không thể nhớ ra.
Lúc này, người đó nhìn anh chăm chú, từ từ mở miệng: "Ngươi định làm gì với Polly Clermont?"
Mitter cảm thấy câu hỏi này thật kỳ lạ.
Người này nhảy lên xe, không phải để cướp tiền, cũng không phải để cướp xe, mà chỉ để hỏi anh ta định làm gì với Polly Clermont?
Điều khiến Mitter hoảng sợ là anh ta lại nói ra hết suy nghĩ trong lòng mình không sót một chữ: "Tôi muốn chiếm đoạt cô ấy."
Người kia im lặng một lúc: "Tại sao?"
"Cô ấy rất đẹp, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cô ấy đều sẽ có ý nghĩ như vậy. Tôi muốn chiếm đoạt cô ấy rồi vứt bỏ. Như thế mọi người sẽ không còn để ý đến chuyện tôi không vượt qua được thử thách lòng can đảm nữa."
"Cô ấy biết suy nghĩ của ngươi không?"
"Không biết," Mitter hít một hơi thật sâu, cố gắng ngậm chặt miệng lại, nhưng không thể kiểm soát mà tiếp tục nói, "Tôi đã che giấu rất tốt, trẻ trung, đẹp trai, gia thế cũng tốt, cô ấy rõ ràng đã xiêu lòng với tôi, thậm chí còn để tôi mua váy cho cô ấy."
Người kia dừng lại một chút: "Mua váy?"
"Đúng vậy, chiếc váy màu xanh lục." Mitter nói, "Màu xanh lục rất hợp với làn da của cô ấy. Điều quan trọng nhất là thuốc nhuộm màu xanh có chứa thạch tín. Cô ấy quá xinh đẹp, quá thông minh, và quá khó nắm bắt. Cho dù tôi bỏ rơi cô ấy, cô ấy cũng có thể dùng trí thông minh của mình để xoay chuyển dư luận. Nhưng nếu làn da của cô ấy bị thạch tín làm hỏng, bắt đầu lở loét, thì hoàn toàn khác. Lúc đó, mọi người sẽ chỉ nhớ cô ấy là một ả đàn bà xấu xí phóng đãng, chứ không nhớ đến chuyện tôi không vượt qua được thử thách lòng can đảm."
"Ngài Mitter," giọng nói của người kia mang theo vài phần chế giễu, "ngài thật là người trung thực nhất mà tôi từng gặp."
Đúng lúc này, Mitter đột nhiên lấy lại được quyền kiểm soát cổ họng mình, vội vàng nói: "...Cậu cũng đã nghe rồi, điều tồi tệ nhất mà tôi nghĩ cũng chỉ là hãm hại một người phụ nữ! Tôi không biết cậu muốn gì, nhưng cuối cùng cũng là vì tiền thôi... Tôi có thể cho cậu rất, rất nhiều tiền, cậu muốn bao nhiêu, tôi cũng có thể cho, chỉ cần cậu tha cho tôi!"
Người kia không hề động lòng, chỉ cúi nhìn Mitter từ trên cao xuống:
"Bây giờ, ngươi cảm thấy rất nóng."
Mitter không hiểu câu nói này có ý gì. Tuy nhiên, ngay giây sau, anh ta đột nhiên cảm thấy một cơn nóng rát dữ dội truyền khắp cơ thể, máu trong người như sôi lên, bốc nóng từ đầu đến chân.
Đồng thời, người kia tiếp tục nói vào tai anh ta: "Hơi nóng không thể xuyên qua da, chỉ có thể chảy trong huyết quản, như hàng vạn con kiến bò lổm ngổm dưới làn da ngươi."
Dưới sự tra tấn đầy kinh hoàng đó, giọng nói lạnh lẽo của kẻ đối diện vẫn vang lên không chút động lòng, từng chữ như lưỡi dao sắc bén khắc sâu vào thần trí của Mitter. Cảm giác ngứa ngáy chết chóc đã lấn át mọi suy nghĩ trong đầu hắn, buộc anh ta phải cào cấu da thịt, mong mỏi dòng máu nóng tuôn trào để giải thoát. Thế nhưng, chẳng có gì ngoài nỗi đau càng lúc càng chồng chất.
Đối diện, ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông như muốn giám sát từng động thái nhỏ nhất, không bỏ sót một chút giả tạo nào còn sót lại trong lớp vỏ ngoài đã bị xé toạc của Mitter.
Trong cơn đau tột độ, tầm nhìn của anh ta dần trở nên mờ mịt, đôi mắt đỏ ngầu, nhận thức lẫn lộn, mơ hồ chỉ còn đọng lại một ý nghĩ duy nhất:
— Gương mặt ta đã bị hủy hoại, đời ta coi như chấm hết.