Edit: Señorita.
Beta: Khánh Vân.
✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°
Bạc Lị cẩn thận thăm dò ánh mắt của Erik.
Cậu để mặc cô nghiền ngẫm, đôi mắt không chút dao động sau chiếc mặt nạ trắng, dường như thật sự cho rằng chuyện của Mitter không liên quan đến cô.
Nếu không phải hôm đó, ánh mắt của cậu nhiều lần lưu luyến môi cô, vô tình để lộ giây phút động lòng muốn hôn cô, thì có lẽ Bạc Lị sẽ không bao giờ đoán được người trước mặt lại có tình ý với cô.
Cậu che giấu quá kĩ.
"Được rồi, nếu cậu không muốn nói thì thôi," Bạc Lị giả vờ tiếc nuối, "Tôi chỉ tò mò, nếu Mitter bị ám, vậy chiếc váy này là ai tặng?"
Giọng nói của Erik càng lạnh lùng hơn: "Cô không biết ai tặng mà lại dám mặc nó?"
"Đương nhiên là không!" Cô hơi ấm ức, cao giọng, "Tôi nói rồi mà, tôi tưởng là Mitter tặng. Nhưng bây giờ Mitter bị ám rồi, chắc chắn không có thời gian tặng váy cho tôi. Vậy ai là người tặng nhỉ?"
Cô đã nói đến mức này, nếu cậu hiểu được tình cảm nam nữ, thì sẽ thuận theo tình hình mà nói ra đáp án.
Ai ngờ, cậu chỉ mỉa mai cô một câu: "Giờ nhiều loại thuốc nhuộm có độc lắm. Trước khi quan tâm ai tặng váy, hãy quan tâm đến sức khỏe của mình trước đi."
Bạc Lị: "..."
Nếu không phải vì gu thẩm mỹ về váy của cậu nghìn năm như một, lúc nào cũng là lụa đơn sắc phối cùng một chiếc thắt lưng, có lẽ cô đã bị lời nói của cậu lừa rồi.
Cô đành bỏ qua chủ đề này, ngỏ ý cảm ơn với những hành động của cậu hôm nay: "Erik, mặc kệ chuyện của Mitter có liên quan đến tôi hay không, hay là lí do vì sao cậu lại xuất hiện bên cạnh tôi hôm nay... tôi vẫn rất cảm ơn cậu vì luôn xuất hiện đúng lúc, đưa tay giúp tôi."
"Nếu có một ngày nào đó," cô ngẩng đầu nhìn cậu, "Cậu cũng cần sự giúp đỡ của tôi, xin hãy nói với tôi nhé, tôi sẽ giúp cậu bằng tất cả những gì tôi có."
Đôi mắt của cô là màu nâu nhạt rất xinh đẹp, hàng mi dài, khi đôi mắt ấy chăm chú nhìn cậu, như thể đang cào vào trái tim cậu.
Dưới lớp găng tay đen, ngón tay của cậu hơi run rẩy.
Erik cúi đầu, tránh đôi mắt cô.
Cậu không nghĩ rằng cô có thể giúp được cho cậu ta.
Những gì cậu muốn, cô không có được.
Mà những gì cậu không muốn, dù cô có cho cũng vô dụng.
"Không được," cậu nói, "Không cần."
Tuy nhiên, khi nói câu này, ánh mắt cậu lại lướt qua môi cô một lần nữa.
Khi ánh mắt ấy bị cô bắt được và hai mắt nhìn nhau, cậu nhanh chóng lảng đi.
Nếu không phải vì cậu còn trẻ và chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, có lẽ Bạc Lị đã nghĩ rằng chính cậu mới là người đang cầm dây câu.
Cậu muốn dụ cô mắc câu.
Bạc Lị chớp mắt, thử dò hỏi: "Bây giờ cậu còn trẻ, nghĩ rằng tôi không thể giúp cậu, nhưng biết đâu sau này cậu gặp được cô gái mình thích, cần tôi giúp đỡ bày mưu tính kế..."
"Đủ rồi," cậu ngắt lời cô, giọng điệu thô lỗ, ngực cậu cũng phập phồng mạnh mẽ, "Tôi đã nói rồi, không cần."
Bạc Lị không nói thêm gì nữa.
Erik nhắm mắt lại thật chặt, không hiểu tại sao từng câu nói của cô đều có thể dễ dàng châm ngòi lửa giận của cậu, khiến lý trí của cậu gần như biến mất.
Cơn giận bùng lên, cậu ghét phải thừa nhận điều này, đó là cậu lại có phản ứng.
Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm giác ghê tởm bản thân đến cùng cực.
Cậu luôn ghét cơ thể của mình - khuôn mặt, đôi tay, giọng nói, cũng ghét cả hơi thở, nhiệt độ cơ thể và chiều cao của mình.
Tuy nhiên, chúng luôn chống đối cậu.
Cậu chỉ ăn uống bình thường nhưng chiều cao lại không ngừng phát triển, khổng lồ như một con quái vật vậy.
Nếu không gặp Bạc Lị, cậu ước cậu gầy gò khẳng khiu có thể gầy gò, để không kẻ nào nhận ra sự tồn tại của mình.
Nhưng theo thời gian, cậu bắt đầu muốn bóng dáng mình bao phủ cô, muốn chạm tay vào cô, muốn giọng nói mình vờn quanh cô.
Cuối cùng, thậm chí cậu còn muốn cô cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ cơ thể của mình.
Tối qua, khi suy nghĩ của cậu trở nên cực đoan nhất, thậm chí cậu còn muốn cô cảm nhận được cảm giác ẩm lạnh khi cơ thể đan xen, muốn đánh dấu cô bằng hơi thở này.
Những suy nghĩ này quấy phá khiến tâm thần cậu không yên, thở gấp, cảm thấy mình thật sự ghê tởm.
Vì vậy, khi Bạc Lị lại tiến gần cậu, cậu gần như giật bắn mà quát lên: "Tránh xa tôi ra chút."
Sau khi Bạc Lị rời đi, cậu cảm thấy một sự hiu quạnh chưa từng có.
Cảm giác trống vắng này khiến cậu không thể không đến gần cô.
... Chiếm lấy cô.
Đây là cách dùng từ của Mitter.
Dơ bẩn và hèn hạ thế đấy.
Erik không ngờ từ ngữ này lại thâm nhập vào đầu cậu, tạo thành bóng ma hỗn loạn.
Bạc Lị nhìn thấy mắt cậu đỏ lên bất thường, có vẻ như tâm tình cậu cuộn trào mãnh liệt vì lời nói của cô.
Cô đang định nói để cậu đừng để bụng thì cậu đã nhanh chóng quay ngựa lại, đá ủng vào bụng ngựa, rời đi.
Bạc Lị ngơ ngác, mặt vô tội.
Đúng là cô định chọc tức cậu thật, nhưng đâu ngờ cậu dễ bị chọc tức đến vậy.
Cô giật dây cương, lại lang thang trên phố một lúc rồi quay về biệt thự.
Emily, Mabel và Flora đang chơi bài, Flora tính tình hoạt bát, giọng nói lanh lảnh, cả ngôi biệt thự đầy ắp tiếng cười của cô ấy, Emily ở bên họ, trên mặt cũng lộ rõ vui vẻ.
Thorne thì đang học chữ cùng Theodore.
Qua một thời gian tiếp xúc, Bạc Lị nhận thấy bản tính của Theodore không xấu, chỉ là cậu quá cao, lại ít nói, khiến người khác kính trọng mà không dám thân cận.
Bạc Lị chào họ một tiếng, đang định lên lầu tắm thì Theodore gọi cô lại.
Anh bước đến trước mặt cô, chiều cao 2 mét 4 khiến người ta thấy áp bức. Cô phải ngửa hẳn đầu lên mới nhìn thấy cằm anh.
"Tiểu thư Clermont, cái này..." Theodore ngồi xuống, lấy ra một hộp quà, "Tặng chị, cảm ơn vì đã chăm sóc chúng tôi trong thời gian qua."
Bạc Lị ngạc nhiên: "Sao vậy, anh muốn rời khỏi đây sao?"
"Không, không phải." Theodore khẽ nói, mặt ửng đỏ, "Chỉ muốn tặng quà cho cô thôi. Ban đầu, tôi có thái độ không tốt với cô, vì tôi tưởng cô cũng giống như Tricky và Boyd... Nhưng trong thời gian qua, tôi đã thấy hết những gì cô làm cho mọi người. Cô là người tốt, thật sự là người tốt. Xin lỗi vì trước đây đã hiểu lầm cô."
Bạc Lị nghĩ đến phong tục phương Tây là mở quà ngay trước mặt người tặng, bèn nói: "Không sao, tôi có thể mở xem không?"
"Đương nhiên rồi, đó là vinh dự của tôi." Theodore nói.
Cô mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc mũ rộng vành, trên đó gắn những chiếc lông vũ trắng tinh đẹp mắt của con cò.
Bạc Lị hơi ngạc nhiên, nếu cô nhớ không nhầm, lông cò rất quý giá.
Chỉ có một số ít phu nhân mới có thể đội mũ lông cò.
Theodore như hiểu được sự nghi ngờ của cô, giải thích: "Đây là tôi tìm thấy trong đầm lầy, có thể thợ săn bị cá sấu dọa bỏ chạy, hoặc thấy được những con chim quý hiếm hơn, nên vứt con cò ở đó. Tôi rất may mắn, đã cắt được chiếc đuôi của nó trước khi xác chim phân hủy. Lúc đầu tôi định mang ra chợ bán, nhưng nghĩ đến việc cô đã làm cho tôi... cho chúng tôi, nên mang đến tiệm may làm thành chiếc mũ này tặngcô."
Bạc Lị sợ anh nghĩ mình không thích, liền tháo chiếc mũ trên đầu ra, đội chiếc mũ lông cò, buộc dây lụa dưới cằm, mỉm cười với anh:
"Cảm ơn nhé, tôi rất thích."
Lông cò mỏng và nhẹ, như tấm voan trắng, càng làm nổi bật đôi mắt của cô, tinh anh và quý phái.
Theodore không dám nhìn lâu, đứng dậy: "Rất vui vì cô thích nó."
Sau đó, anh gật đầu với cô, rồi tiếp tục dạy Thorne học chữ.
Bạc Lị không nghĩ nhiều - Emily, Mabel và Flora thấy chiếc mũ lông cò của cô liền chạy lại khen ngợi.
Bạc Lị lập tức quên mất sự kỳ lạ của Theodore, chìm đắm trong những lời khen ngợi, cảm thấy lâng lâng.
Về phòng ngủ, cô nhìn vào gương, cảm thấy mình thật sự rất đẹp.
Vì vậy, cô đã khóa chiếc mũ lông cò vào ngăn trên cùng của tủ quần áo, chuẩn bị cho những dịp quan trọng sau này mới lấy ra đội.
Tắm xong, Bạc Lị nằm trên giường, đọc sách một lúc rồi đi ngủ.
Cô vẫn còn nhớ khi mới xuyên không, điều khiến cô sợ nhất chính là vào nửa đêm nghe thấy tiếng bước chân - không biết Erik có dùng chủy thủ gọi cô dậy không.
Ai ngờ, dần dần, cô lại bắt đầu mong chờ Erik vào phòng cô vào giữa đêm.
Không biết có phải do ban ngày chịu kích thích quá mức hay vì lý do gì, mà hai đêm liên tiếp, cậu không đến phòng cô.
Tuy nhiên, báo chí lại đăng tải những tin tức mà cô dự đoán.
Sáng hôm đó, khi cô vừa thức dậy, chưa kịp súc miệng thì đã nghe thấy tiếng của bà Freeman:
"Cô Clermont, phóng viên của tòa soạn đã đến, họ nói có việc quan trọng muốn bàn bạc với cô!"
Bạc Lị quàng khăn, ngồi dậy: "Cho anh ta vào đi."
Phóng viên liền xông vào phòng cô, cầm theo một tờ báo: "Cô Clermont, bài báo cô nói đã xuất hiện rồi!"
Bạc Lị ra hiệu cho anh ta bình tĩnh, nhận lấy tờ báo và xem.
Đó là trang nhất của một tờ báo địa phương, tiêu đề in bằng chữ in hoa, rất nổi bật - "Buổi biểu diễn xiếc khiến quý ông phát điên."
Phụ đề là "-- Vạch trần 'Đoàn xiếc Polly·Clermont', cách làm giàu của người phụ nữ độc ác."
Bài viết đầu tiên khen ngợi nhân phẩm, gia thế và vẻ ngoài của Mitter, gần như biến anh ta thành quý ông hoàn hảo nhất thế giới, nhưng không nhắc một lời nào đến việc anh ta sỉ nhục Bạc Lị.
Sau đó, bài viết chuyển hướng, "Khi đó, không ai nghĩ rằng một buổi biểu diễn lại khiến một quý ông hoàn hảo trở nên phát điên, không thể tưởng tượng được gia đình Mitter sẽ cảm thấy đau buồn thế nào."
Cuối cùng, bài báo kêu gọi chính quyền thành phố cấm những buổi biểu diễn nguy hiểm như vậy.
Phóng viên nói: "May mà tôi đã viết sẵn bài đáp trả như cô nói, và đã được biên tập viên phê duyệt. Ngày mai sẽ được đăng trên một tờ báo khác, nếu không tôi thật sự không biết phải xử lý tình huống này thế nào."
Bạc Lị đọc xong, bình tĩnh gấp lại tờ báo: "Đừng vội, tình hình vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát. Bài viết này nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra lại có lợi cho chúng ta."
"Có lợi?"
Tất nhiên là có lợi.
Nhà ma thiếu gì nhất?
Mánh khóe.
Nếu không tại sao ở hiện đại lại có người mua những nơi hung trạch để làm nhà ma?
Hơn nữa, Mitter chỉ bị dọa đến mức nói linh tinh, chứ đâu có chết.
Khi anh ta chưa bị tổn thương thực sự, tất cả những lời đồn đại đều có lợi cho cô.
Ngay cả khi Mitter đã chết, chỉ cần chứng minh không liên quan đến cô thì cũng không thể đổ tội cho cô.
Trong những ngày này, Bạc Lị đã nghiên cứu tài liệu pháp lý của Mỹ và phát hiện rằng mặc dù không có quy định rõ ràng về quyền danh dự, nhưng các thẩm phán sẽ phán quyết dựa trên thông lệ và các vụ án trong lịch sử.
Điều này có nghĩa là, nếu cô kiện Mitter, Wright và Davis vì những lời họ đã đăng trên báo, cô chắc chắn sẽ thắng kiện.
Mặc dù thế kỷ XIX có rất nhiều hạn chế đối với phụ nữ, như không được mặc quần, không được cưỡi ngựa, không được ra đường một mình, không được có thai ngoài giá thú, v.v.
Nhưng tương ứng với điều đó, đàn ông - đặc biệt là quý ông, cũng phải chịu một số trách nhiệm.
Quan trọng nhất là không được xúc phạm phụ nữ.
Tuy Bạc Lị đã làm rất nhiều điều trái với phẩm hạnh phụ nữ, nhưng chỉ cần cô là phụ nữ, nghĩa là cô là đóa hoa trong nhà kính, là con dê trong hàng rào.
Đàn ông với tư cách là sinh vật cao hơn phụ nữ một bậc về cả trí tuệ, thể lực và địa vị, nên phải có trách nhiệm bảo vệ phụ nữ, không được xúc phạm họ dưới bất kỳ hình thức nào.
Đàn ông từ trước đến nay chưa từng gặp được phụ nữ kinh doanh, vì vậy họ không ngờ rằng, những quy tắc xã hội luôn có lợi cho họ lại trở thành con dao sắc nhọn đâm vào chính họ.
Khi cô đăng những chứng cứ thắng kiện lên báo, kết hợp với những mánh khóe đã chuẩn bị từ trước, thì sự chú ý của nhà ma chắc chắn sẽ rất cao.
Lúc đó, Bạc Lị đột nhiên nhận ra lý do vì sao cô lại có thiện cảm với Erik.
Cậu ta nguy hiểm, im lặng, lãnh đạm, giống như một con thú hoang chưa được thuần hóa, đầy hung hăng, suy nghĩ và hành động không thể đoán trước.
Khí chất đàn ông trên người cậu mạnh mẽ đến nỗi mỗi động tác đều mang theo hormone không thể bỏ qua.
Nhưng vì cậu bị người ta xua đuổi và tẩy chay, chưa bao giờ tiếp xúc với nền giáo dục xã hội, nên cậu không có những thói hư tật xấu như hầu hết đàn ông khác.
Dù cô làm gì, cậu cũng không bao giờ nghĩ đến việc dùng những chuẩn mực xã hội để ràng buộc cô.
Cậu tự coi mình là một quái thai, chưa bao giờ xem mình là nhân loại, nhưng thực tế lại là người đàn ông bình thường nhất mà cô từng gặp, kể cả thời hiện đại hay là thế kỷ XIX này.