Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 54



Edit: Señorita

Beta: Meo

✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°

Bạc Lị đã nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng mà Erik ngả bài với mình.

Cô còn nghĩ cậu sẽ lạnh lùng ép hỏi cô tại sao lại coi cậu như em trai, tại sao lại nói giữa họ có khoảng cách tuổi tác lớn.

Nhưng không ngờ, cậu lại thông minh đến vậy, thông minh đến đáng sợ, chỉ dựa vào vài câu đã suy đoán ra lai lịch thực sự của cô.

Thậm chí cậu còn mơ hồ nhận ra cô đang ép mình chủ động tấn công.

Bạc Lị thấy mình thật xấu xa.

Ánh mắt cậu nhìn đã sắp mất khống chế, như chảo dầu sôi, chỉ cần một giọt nước sẽ bắn tung tóe làm bỏng làn da của cô.

Nhưng cô lại cảm thấy cả tư thế tiến công lẫn bộ óc thông minh ấy, đều vô cùng... gợi cảm.

Đặc biệt là động tác đẩy người về phía trước ấy, cô cảm nhận rõ mặt mạnh mẽ nam tính và xâm chiếm của cậu.

Hành vi của cậu cũng chẳng đê hèn.

Người thực sự đê hèn ở đây là cô.

Bạc Lị rất muốn biết dáng vẻ khi cậu hoàn toàn mất khống chế là như thế nào.

Nhưng nếu còn chơi tiếp chắn chắc sẽ mất kiểm soát.

Bạc Lị quyết định dừng lại(*).

(*) RAW là "见好就收" (Dừng lại khi bạn đang dẫn trước): Nên biết đủ, không nên tham lam.

"Tôi chưa từng muốn qua lại với Beaufort," cô chớp mắt, nhẹ nhàng rút tay ra, vòng quanh cậu, vỗ nhẹ lưng cậu như đang vỗ về, "Người tôi yêu là cậu."

Erik khẽ cúi đầu, cô không nhìn rõ mặt cậu.

"Lúc trước tôi có nói rằng gương mặt cậu hoàn toàn khớp với tiêu chuẩn chọn chồng của tôi... câu nói đó là thật đấy." Bạc Lị nói, "Erik, cậu biết tôi không phải người của thời đại này, thẩm mỹ khác biệt với người ở đây cũng là dễ hiểu."

Cậu vẫn cúi đầu không nói một lời.

"Khi vừa đến đây tôi rất sợ hãi." Cô nói, "Điều khiến tôi sợ nhất không phải là môi trường xa lạ, mà là cảm giác lạc lõng."

"Tôi khác biệt hoàn toàn so với những người xung quanh... thậm chí cả quốc tịch cũng khác biệt nữa. Nếu không phải vì trước kia từng sống ở Mỹ mấy năm, có lẽ tôi còn không hiểu họ nói gì."

"Mãi đến bây giờ, cảm giác lạc lõng kia vẫn khiến tôi thấy rất sợ hãi. Tuy bây giờ New Orleans vẫn còn khoan dung sự tồn tại của tôi, nhưng chẳng biết đến bao giờ họ sẽ hoàn toàn chán ghét tôi, yêu cầu trục xuất tôi khỏi nơi đây, hoặc kiện tôi ra tòa, hợp tác với bồi thẩm đoàn để đẩy tôi vào tù... Tôi không biết gì về tập tục của thời đại này, dù họ lén bắn tên vào tôi, tôi cũng chẳng biết nó đến từ hướng nào."

Bạc Lị ngẩng đầu nhìn cậu: "Nếu không nhờ cậu, tôi chắc chắn sẽ bị cảm giác lạc lõng này giết chết mất. Tôi nói thật đấy."

Erik rũ mi nhìn cô.

Khuôn mặt chân thành, giọng điệu thành thật như thể không biết trên cổ mình đang kề một con dao.

Thậm chí cô còn chẳng thèm bảo cậu bỏ dao xuống, như thể biết việc này sẽ càng khiến cậu tức hơn.

Lời cô nói cũng trăm ngàn lỗ hổng.

Dù ở thời đại này cô thấy sợ hãi, thấy lạc lõng thì cũng chẳng thể nào vì sự tồn tại của cậu mà thấy tốt hơn.

Những người xung quanh chỉ bàn tán, chỉ trích và coi cô như kẻ dị đoan thôi, còn cậu thì lại dùng dao thật kề lên cổ cô.

Trừ phi cô thích cảm giác bị kề dao lên cổ, không thì chắc chắn những lời này là mỉa mai.

Cô đang mỉa mai cậu thật xấu xí, đã làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy... lại mơ tưởng được cưới cô làm vợ.

Sau khi tới thời đại này, cảm nhận tệ nhất của cô cũng chỉ là "hoàn toàn lạc lõng".

Còn cậu thì cứ liên tục đe dọa cô, uy hiếp cô, bóp cổ hay thậm chí đã suýt cắt cổ cô.

Từng câu từng chữ của cô như đang chất vấn cậu "Một kẻ bản tính xấu xa, lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy mà còn dám cầu hôn cô ư?"

Bạc Lị đợi một lúc nhưng không thấy cậu nói gì, lại nói tiếp: "Có thể cậu sẽ thấy thật vô lý, nhưng sự thật là dù có quay về thời đại của mình, tôi cũng không gặp được người nào phù hợp với bản thân hơn cậu đâu."

Cô chăm chú nhìn cậu, nói từng chữ: "Erik, em yêu anh, dù là khuôn mặt hay tính cách, thậm chí là dáng vẻ khi anh kề dao lên cổ em... em cũng rất thích."

"Có thể anh sẽ nghĩ em điên rồi, nhưng thực ra em cũng nghĩ vậy," cô nói, "em có thể yêu đương bình thường, tìm một người đàn ông bình thường kết hôn sinh con như hầu hết những người khác, cứ vậy trải qua một đời bình thường. Trong cuộc đời ấy, buồn phiền lớn nhất mỗi ngày của em có lẽ chỉ là tối nay ăn gì, ngày mai ăn gì, bao giờ mới hết giờ làm."

"Cuộc sống như vậy tuy rằng rất tốt nhưng không phải điều mà em muốn," cô nắm chặt bàn tay cầm dao của cậu, hôn lên ngón tay cậu, "Người mà em thực sự muốn là anh, Erik. Em yêu anh, yêu ánh mắt luôn hiện hữu khắp nơi của anh, yêu anh đến phòng em giữa đêm, yêu những động tác thô bạo bất ngờ của anh."

Cô chầm chậm đan tay vào cậu, đẩy người lên muốn hôn cậu: "Em rất vui vì hôm nay anh đã nói điều này với em, nhưng cầu hôn không phải..." lý do anh không tỏ tình với em.

Cô còn chưa kịp nói hết câu thì cậu đột ngột cắm mạnh dao găm vào chiếc gối bên cạnh.

Từ sau khi phát hiện đam mê của mình, Bạc Lị hiếm khi bị cậu dọa nhưng lần này cô đã bị dọa sợ, lưng toát mồ hôi lạnh.

Bạc Lị không biết cậu đang nghĩ gì, vừa định mở miệng hỏi dò thì nghe thấy giọng nói bình tĩnh của cậu: "Dáng vẻ này của tôi, em thích không?"

Trong bóng tối, biểu cảm gương mặt cậu không rõ, một tay cậu chống bên người cô, cơ bắp căng chặt, chiếc bóng đổ xuống đem đến cảm giác áp chế mạnh mẽ.

Trái tim Bạc Lị rạo rực đập thình thịch, cô nhận ra mình vẫn thích bộ dạng này: "...Thích."

Mặt Erik không biểu cảm nhìn cô.

—— Cô vẫn nói dối.

Cậu không phải một kẻ cao thượng, nếu cô dám thốt ra lời dối trá đến vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng gánh chịu hậu quả.

Cậu cố gắng ngó lơ cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm trái tim mình, rút con dao ra, giơ nó lên trước mặt cô:

"Thế này, em thích không?"

Thôi xong, cô đã nghiện với việc cậu thăm dò mình.

Lưỡi dao kia áp rất sát má cô, như sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.

Cảm giác nguy hiểm lao đến trước mặt hòa cùng cảm giác mờ ám nơi vành tai và tóc mai chạm nhau, khiến trái tim cô nhanh chóng thắt lại.

Đặc biệt khi cậu còn đôi găng tay da màu đen kia.

Dưới ba tầng kích thích, cổ họng Bạc Lị khô khốc: "...Tất nhiên là thích rồi."

Cậu khựng lại chốc lát rồi bỗng dùng tay kia bóp chặt cằm cô.

Bạc Lị vô thức nín thở, mím môi.

Không biết cậu đang nghĩ gì mà ngón tay cái cứ nhẹ nhàng mân mê môi cô, sau đó mạnh mẽ mở hàm cô ra.

Lưỡi Bạc Lị bỗng nếm được vị của chiếc găng tay da - hình như cậu mới đổi đôi mới, mùi da nồng nặc vẫn chưa bay hết.

Đúng lúc này, cậu rụt ngón tay lại, gõ gõ lưỡi dao vào răng cô: "Vậy thế này?"

"...Vẫn thích."

Trong màn đêm đen, cậu bỗng cười gằn đầy lạnh lẽo, hơi thở gấp gáp mà nặng nề muốn làm bỏng tai cô.

Bạc Lị không hiểu vì sao cậu cười, chẳng lẽ cậu nghĩ đó cũng là thứ cô thích ư?

....Nhưng mà đúng là cô thích thật.

Cô không khỏi ngạc nhiên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà Erik đã lần ra sở thích của cô rồi à?

Là do cậu quá thông minh hay do tâm hồn hai người quá đồng điệu(*)?

(*)Raw là 心有灵犀 (tâm hữu linh tê): Thành ngữ này được dùng để mô tả mối quan hệ mà hai người đang yêu gần gũi nhau đến mức họ có thể hiểu sâu sắc và thấu hiểu cảm xúc của nhau.

Bạc Lị chưa kịp suy nghĩ Erik đã quẳng dao sang một bên, giữ gáy cô rồi cúi xuống hôn cô.

Một nụ hôn nghẹt thở.

Cậu như một người mắc bệnh sắp lên cơn sốt, đầu lưỡi cậu mang theo một luồng nhiệt nóng khủng khiếp xâm chiếm miệng cô, quấn chặt lấy môi và lưỡi cô.

Trái tim cô đập rộn ràng và đầu lưỡi dần tê liệt vì nụ hôn ấy.

Giữa chừng, cậu bất ngờ mút mạnh đầu lưỡi của cô, sau đó nói vào tai cô: "Mở mắt ra!" Ngay trước mắt cô, cậu khẽ lăn yết hầu và nuốt nước bọt của cô.

Tâm trí cô bỗng cháy rụi, tim đập thình thịch, thậm chí còn có chút choáng váng.

Cô đang mơ sao?

"Nếu làm thế này," cậu thì thầm vào tai cô, giọng điệu vô cảm, "em có thích không?"

". . . Rất thích."

"Thật ư?" cậu ấy nói, "Vậy em hôn mặt tôi đi."

Bạc Lị bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đang mơ không.

Cô do dự một giây.

Nhưng chỉ trong một giây ấy, cậu lại như phải chịu một loại kích thích mạnh mẽ nào đó, cậu luồn tay vào tóc cô, ép cô phải ngẩng đầu lên, đồng thời tháo chiếc mặt nạ trắng trên mặt xuống.

Bạc Lị nghĩ rằng cậu sẽ ép cô hôn cậu.

Thế nhưng, cậu đột nhiên nới lỏng tay, buông cô ra, quay mặt thở hổn hển.

Bạc Lị không còn cách nào khác, đành phải đưa tay nâng mặt cậu, rướn người về phía trước, chủ động hôn cậu.

Cậu bỗng nắm tóc cô, hơi thở vẫn loạn: "Em không cần phải làm đến mức này đâu."

Có lẽ vì quá hoảng loạn nên cậu hơi mạnh tay khiến da đầu Bạc Lị hơi đau, nhưng chưa kịp nói gì, cậu đã nhanh chóng buông tay.

Cô suy nghĩ một lát rồi nắm lấy tay cậu, cúi xuống hôn lòng bàn tay ấy: "Anh quên lời em nói rồi sao? Em thích khuôn mặt của anh."

Có lẽ là vì vừa được hôn hoặc cũng có thể vì giọng điệu của cô quá chân thành, nên cậu thực sự cảm nhận được rằng cô không nói dối.

Nhưng những lời đó sao có thể là thật được?

Những câu hỏi của cô dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cậu.

Không ai thích cảm giác bị kề dao vào cổ, đi thích một kẻ điên lại càng không.

Tất cả những gì cô làm là để sống sót.

Như những gì cô đã viết trong sổ tay.

—— Nếu cậu ta muốn giết mình, cách tốt nhất để hóa giải nguy cơ là hôn, ôm hoặc bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào.

Có lẽ vì quá khát nên dù biết nước có chứa thuốc độc, cậu ta vẫn muốn uống hết.

Bạc Lị cảm thấy bàn tay cậu dần dần buông lỏng.

Cô chớp mắt, lại giữ lấy má cậu và hôn lên nửa khuôn mặt bị khuyết của cậu.

Cậu vẫn đứng im, trông có vẻ thờ ơ.

Không hiểu sao Bạc Lị lại vô thức sờ vào tai cậu, nơi ấy nóng kinh người.

Cô dừng lại một lát rồi lại đặt một nụ hôn lên tai cậu.

Mặc dù không nhìn thấy mắt cậu, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cậu đang nhìn cô bằng ánh mắt khó tả.

Ngại à?

Bạc Lị bỗng nổi ý xấu, cô ngồi dậy.

Con dao găm bị cậu vứt xó từ bao giờ, bây giờ cậu đang trong tình trạng tay không tấc sắt, mặc người định đoạt.

Thế là, cô nhìn và luồn tay vào cổ áo cậu.

Thân thể cậu nóng vô cùng, như bị nung trong lò than.

Ngay khi chạm vào, gáy cô lập tức căng cứng, tai cũng nhói lên, như thể bị một chiếc kẹp than vô hình kẹp chặt lấy.

Ánh mắt cậu nhìn cô ngày càng trở nên khó tả, như thể chính cậu đang phải chịu sự dằn vặt và dày vò khủng khiếp.

Những ngón tay của Bạc Lị lướt qua những chiếc cúc áo sơ mi của cậu, khi cô vừa định cởi vài chiếc cúc thì cậu kéo cô ra, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Trong ánh sáng mờ ảo, Bạc Lị không nhìn rõ biểu cảm của cậu, nhưng có thể hình dung được dáng vẻ của cậu lúc này - hơi thở dồn dập, áo quần xộc xệch.

Cậu rất dễ ngại, có thể bây giờ cả tai, cổ và thậm chí ngực cậu cũng đã đỏ bừng.

"Tại sao," cô cố tình hỏi, "đây không phải là điều anh muốn sao?"

Erik nghĩ mình điên mất rồi.

Cô kháng cự như vậy, từng tiếng nói, từng cử động của cô đều đang chế giễu những gì cậu làm, nhưng những suy nghĩ xấu xa đang sôi sục lại điều khiển tâm trí của cậu - nếu cô đã thích nói dối, vây tại sao không tiến thêm một bước nữa?

Rồi, cậu bất ngờ xoay tay, giữ chặt cổ tay cô và ép xuống. Giọng cậu lạnh băng, đê hèn:

"Không. Là ở đây... mới đúng."

Hôm nay cậu chủ động đến lạ.

Da đầu Bạc Lị tê rần, cô bỗng sững lại trong giây lát, nhưng chỉ một nhịp thở sau, cô đã thuận theo, không một lời phản kháng.

Và chính lúc ấy, cô nhận ra — cậu là một tờ giấy trắng.

Không có kỹ năng, cũng không có khả năng chịu đựng, như một lớp giấy mỏng manh trong suốt, hoàn toàn bất lực trước cơn sóng dữ.

Cô nghi ngờ có lẽ cậu còn chưa tự đụng vào người mình bao giờ.

Không khí như đặc quánh lại, vương chút mùi ngai ngái, u tối lan khắp phòng.

Một cảm giác dính nhớp khẽ bám vào tay Bạc Lị, khiến cô chợt bối rối — có nên lên tiếng không?

Ngay sau đó, cậu rút chiếc khăn tay ra, cúi xuống, từng chút một lau sạch các ngón tay cô.

Bạc Lị muốn nói vài câu an ủi. Nhưng rồi, khi thấy bàn tay cậu run lẩy bẩy, cô lại im lặng.

Thôi vậy. Cậu vốn cũng hay ngượng mà, cứ để cậu yên một lát đã.