Edit: Gấu.
Beta: Khánh Vân.
✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°
Khoảnh khắc chiếc áo choàng đen phủ xuống, tim Bạc Lị như thắt lại, nghẹn nơi cuống họng.
Hơi thở của Erik vây lấy cô từ bốn phương tám hướng, lấp đầy cả miệng mũi cô.
Có lẽ vì cậu ta chẳng hề bình tĩnh như vẻ ngoài thể hiện, hormone trên người cậu có sự biến đổi tinh vi — nguy hiểm, mãnh liệt, sắc bén như lưỡi dao chĩa thẳng về phía cô.
Nhịp thở Bạc Lị bất giác khựng lại.
— Cuối cùng cậu cũng mắc câu.
Lấy lùi làm tiến lâu như vậy, cuối cùng cậu cũng chịu tiến thêm một bước về phía cô.
Bằng kinh nghiệm của mình, Bạc Lị biết rằng vào lúc này, cô càng phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không được thừa thắng xông lên.
Bằng không, mọi nỗ lực trước đây sẽ lại đổ sông đổ biển như trước.
Đúng lúc đó, người đánh xe giật dây cương, bánh xe vang lên tiếng cót két lăn đều.
Những người còn lại trong đoàn xiếc không đi theo, có lẽ nhận thấy bầu không khí bất thường nên đã rẽ hướng chờ xe ngựa khác cho thuê.
Bên trong xe, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mưa rơi tí tách ngoài trời, trong không gian nhỏ hẹp kín bưng, không khí dường như không lưu thông nổi, mang theo một cảm giác dính nhớp vô hình.
Bạc Lị thấy hơi khó thở, cô kéo chiếc áo khoác khỏi đầu, muốn ngồi sát cửa sổ để hít thở chút không khí.
Ngay khoảnh khắc ấy, một vòng tay mạnh mẽ siết chặt lấy eo cô.
Erik bất ngờ vươn tay giữ cô lại, mạnh mẽ ấn cô xuống đầu gối cậu.
Tim Bạc Lị thót lên, cô quay đầu, đối diện với đôi mắt vàng trong gang tấc của cậu.
Ánh mắt cậu vẫn rất điềm tĩnh, thậm chí vì quá mức bình thản mà trở nên quái lạ: "Cô thích Charles Beaufort?"
Bạc Lị cẩn trọng đáp: "...Cậu nghĩ sao?"
"Hắn không đáng để cô thích." Giọng nói của Erik vẫn lạnh lùng. "Cha mẹ Beaufort coi trọng cô bởi họ thừa hiểu con trai mình là kẻ vô dụng. Một khi họ qua đời, đám họ hàng kia sẽ như lũ linh cẩu xâu xé tài sản của hắn. Họ muốn cô giữ lại vinh hoa phú quý cho hắn. Trong mắt họ, cô chẳng khác nào một chiếc két bảo hiểm nên mới cưới về."
Bạc Lị ngộ ra: "Thì ra là vậy. Tôi đã thấy là lạ rồi, bảo sao cả nhà họ lại đối xử với tôi tốt như thế."
Nghĩ rồi cô bật cười: "Nhưng họ suy nghĩ đơn giản quá. Không sợ cưới về tôi sẽ đầu độc Charles, rồi trở thành một góa phụ giàu có sao?"
Lời vừa dứt, lực siết trên eo cô bỗng dưng mạnh thêm.
"Cô thực sự muốn gả cho hắn?"
Bạc Lị: "..."
Cô nói muốn đầu độc Charles, thế mà cậu chẳng nghe lọt tai chút nào sao?
Erik nhắm mắt, trong đầu vang lên tiếng ù ù.
Thì ra, sự bức bối khi nãy không phải vì tức giận.
Một cơn cuồng nộ chân chính sẽ khiến cậu hoa mắt váng đầu, mất đi lý trí.
Trong nhà hàng, cậu đã phải dốc hết sức kiềm chế mới không tức khắc giết chết Charles Beaufort.
Cậu vốn chẳng phải người có đạo đức, cũng chưa từng xem giết người là tội lỗi. Ở cung điện Mazandaran, cậu thậm chí còn kiếm sống bằng cách tra tấn tử tù — Quốc vương rất thích những màn hành hình đẫm máu.
Nhưng từ khi gặp Bạc Lị, mọi chuyện đã thay đổi.
Cô là người đầu tiên mà cậu không thể giết.
Rồi sau đó mở rộng ra những người bên cạnh cô.
Và cả những kẻ đối đầu với cô.
Đến giờ, thậm chí ngay cả hạng như Charles Beaufort, cậu cũng không thể xuống tay.
Bởi vì nếu có chuyện xảy ra với bất kỳ ai xung quanh cô, mọi nghi ngờ sẽ dồn hết lên người cô.
Cậu thậm chí không thể thôi miên Charles Beaufort — Nếu anh ta phát điên, thiên hạ cũng sẽ trách tội cô.
Từ trước đến nay, Erik luôn coi thường mọi chuẩn mực đạo đức, không cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm với bất kỳ ai.
Thế nhưng, với Bạc Lị, cậu lại vô thức thiết lập một loại ràng buộc đạo đức kỳ lạ, bắt đầu suy xét đến tình cảnh của cô, thậm chí kiềm chế ham muốn giết chóc vì cô.
Cảm giác này khiến cậu lần đầu tiên trong đời cảm thấy bị... vây hãm.
Như thể cậu bị ép bước ra khỏi bóng tối, dần làm quen với những quy tắc dưới ánh mặt trời.
Nhưng cậu cũng biết, sự kiềm chế này chỉ là tạm thời, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sự ham muốn thay thế.
— Bắt lấy cô, giam cầm cô, chiếm đoạt cô.
Cậu đã muốn làm điều đó cả ngày hôm nay rồi.
Khi cô tin tưởng Thorne vô điều kiện, cậu muốn làm vậy.
Khi cô đồng ý dùng bữa cùng nhà Beaufort, cậu cũng muốn làm vậy.
Khi cô mỉm cười với Charles Beaufort, cậu thậm chí không chỉ muốn nhốt cô lại mà còn muốn xiên thẳng dao vào cổ họng Charles Beaufort.
Cơn bức bối trong lòng cậu như ngọn lửa hung tàn, không ngừng cắn xé từng sợi dây thần kinh.
Erik không muốn mọi chuyện diễn ra đến bước đường không thể cứu vãn, nhưng từng câu từng chữ của cô dường như đều ép cậu phải làm thế.
Bạc Lị quan sát kĩ biểu cảm của Erik.
Tiếc rằng khoang xe quá tối, phần lớn khuôn mặt cậu chìm trong bóng tối, cảm xúc trong mắt cũng khó mà phân biệt.
Cô thật sự không đoán được cậu đang nghĩ gì.
Bạc Lị không phải chưa từng nghĩ đến việc chủ động tấn công, nhưng mỗi lần cô thay đổi chiến thuật, cậu lại nhanh chóng rời đi, mất tăm biệt tích.
Cô chỉ có thể thăm dò, cẩn thận lựa chọn từ ngữ rồi chậm rãi hỏi: "Vậy cậu nghĩ... tôi có nên tiếp tục với Charles Beaufort không?"
— Cô vẫn còn muốn dây dưa với Charles Beaufort.
Ngọn lửa giận dữ vừa được kìm xuống lại bùng lên, thiêu đốt lý trí cậu.
Cậu đưa một tay chống trán, đầu óc quay cuồng dữ dội, có khoảnh khắc gần như không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Những suy nghĩ hỗn loạn liên tục lóe lên trong đầu cậu, từng suy nghĩ đều kèm theo ngọn lửa giận dữ mãnh liệt bốc lên.
... Cậu làm sao có thể để cô qua lại với Charles Beaufort chứ?
Nếu cô muốn kết hôn với anh ta, cậu sẽ thực hiện ước nguyện góa phụ của cô ngay trong ngày cưới.
Không.
Erik cúi mắt, khẽ nhếch môi cười mỉa — sao cậu không thay thế luôn Charles Beaufort, cưới cô làm vợ?
Như vậy, chúng ta sẽ là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Cậu mất một lúc lâu mới miễn cưỡng áp chế cơn giận đáng sợ ấy — một cơn giận suýt nữa nghiền nát trái tim cậu. Thế nhưng xương hàm cậu vẫn hơi run, cơ mặt thỉnh thoảng giật nhẹ một cách kỳ dị.
Dường như cảm xúc đã đạt đến giới hạn, chỉ cần một tia lửa nữa là có thể bùng nổ mất kiểm soát.
Tuy nhiên, khoang xe quá tối, Bạc Lị chỉ có thể nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cậu: "Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi. Tùy ý cô thôi."
Bạc Lị: "..."
Đáng ghét.
Cô vui mừng quá sớm, cậu vẫn chưa cắn câu.
Bạc Lị không khỏi thắc mắc, vì sao đã đến nước này mà cậu vẫn không chịu chủ động tiến lên một bước.
Là vì cuốn sổ tay đó sao?
Nhưng cô đã giải thích rõ ràng rồi mà?
Bạc Lị suy nghĩ, thử thăm dò: "Cậu còn nhớ cuốn sổ tay đó không..."
Ai ngờ, cô còn chưa nói hết câu đã bị cậu lạnh lùng cắt ngang: "Tôi không muốn nói về chuyện đó."
Bạc Lị bị chặn họng, trong lòng cũng không khỏi tức giận.
Cô nghĩ bụng, nếu cậu không muốn nói về chuyện đó, vậy tại sao không chịu bỏ tay ra khỏi eo tôi đi?
Thôi được, nếu cậu không chịu thẳng thắn, vậy thì tôi sẽ tiếp tục duy trì chiến thuật "lúc nóng lúc lạnh".
Để xem ai mới là người chịu xuống nước trước.
Giờ cô đã biết mục đích thực sự của gia đình Beaufort, nên không còn chút áp lực đạo đức nào nữa — mà thực ra, quan niệm đạo đức của cô đã gần như sụp đổ ngay từ lần đầu tiên giết người.
Từ khi đến thế giới này, cô đã bị lừa gạt không biết bao nhiêu lần vì quá tin người.
Cảm giác lạc lõng giữa thế giới này, đến giờ vẫn khiến sống lưng cô lạnh toát.
Ai cũng có thể biến cô thành con mồi.
Bởi vì cô là kẻ ngoại lai ở đây.
Mỗi sáng thức dậy, cô luôn bị cô đơn bủa vây.
Cô cảm thấy bản thân ngày càng trở nên lạnh lùng — pháp luật ở đây cũng chẳng hoàn chỉnh, chỉ cần thẩm phán và bồi thẩm đoàn đồng thuận, một người có thể bị kết án ngay tức thì.
Rất nhiều hành động của cô đã khiến dư luận phẫn nộ, nếu không phải vì người New Orleans muốn duy trì hình ảnh tôn trọng phụ nữ, có lẽ cô đã sớm bị tống vào ngục.
Cô bắt buộc phải trở nên tàn nhẫn để có thể sống tự do tự tại ở đây.
Chỉ khi ở cạnh Erik, khi adrenaline trong cô bùng nổ, cô mới có thể tạm thời quên đi hiện thực khắc nghiệt của việc xuyên không.
Bạc Lị bỗng trở nên bình tĩnh.
Bất kể Erik đang nghĩ gì, bất kể vì sao cậu vẫn không chịu thổ lộ, cô nhất định phải có được cậu — bằng mọi giá.
Dù đã hạ quyết tâm, nhưng trên mặt cô không hề để lộ chút sơ hở nào.
Trở về biệt thự, cô không nói thêm một lời nào với Erik, chỉ đi thẳng lên lầu, tắm rửa rồi ngủ.
Hai ngày sau đó, Bạc Lị bắt đầu hẹn hò với Charles Beaufort.
Giờ thì cô đã hiểu vì sao anh ta lại rụt rè như vậy — mẹ anh ta quá mức độc đoán, khiến anh ta quen với việc phục tùng mệnh lệnh. Khi hẹn hò, anh ta gần như chỉ lặp lại lời mẹ mình.
"Tiểu thư Clermont, mẹ tôi muốn biết cô thích loại lụa nào?"
"Tiểu thư Clermont, mẹ tôi muốn biết cô thường dùng bát bằng bạc hay bằng sứ?"
"Tiểu thư Clermont, mẹ tôi muốn biết..."
...
Bạc Lị cảm thấy mình không phải đang hẹn hò với Charles, mà là với mẹ anh ta.
Sau vài lần trò chuyện, cô rốt cuộc cũng nhận ra điều mà mẹ Charles thực sự quan tâm — bà ta tò mò nhất về doanh thu hàng ngày của đoàn xiếc.
Vì muốn thử phản ứng của họ, Bạc Lị cố tình nói một con số rất thấp.
Charles sững sờ, lắp bắp nói: "À... sao có thể thấp như vậy... Nhưng lần trước tôi đến, rõ ràng thấy rất đông người, ai cũng rất hào hứng mà..."
Bạc Lị trầm giọng, vẻ mặt ảm đạm: "Có lẽ họ nói đúng, phụ nữ vốn không phù hợp kinh doanh."
Charles nghe xong, cảm thấy chùn bước — anh ta thích Bạc Lị, nhưng tình cảm không thể biến thành cơm ăn áo mặc.
Người anh ta muốn cưới là một người phụ nữ mạnh mẽ, có đầu óc kinh doanh, chứ không phải là Bạc Lị của hiện tại.
Cả ngày hôm ấy, dù là lúc ăn hay khi xem kịch, Charles đều có vẻ uể oải, không mấy hào hứng.
Về đến nhà, anh ta kể chuyện này với mẹ.
Kết quả là bị bà mắng cho một trận thậm tệ: "Đồ ngu! Khi nào ta bảo con hỏi thẳng cô ta doanh thu? Ta bảo con tìm hiểu xem cô ta ăn mặc, tiêu xài thế nào, rồi từ đó suy đoán ra doanh thu của gánh xiếc!"
Charles hoảng hốt: "Mẹ, vậy giờ con phải làm sao..."
"Con hỏi thẳng như vậy, cô ta chắc chắn đã đoán ra ý đồ của con rồi." Bà Beaufort lạnh lùng nói. "Cô gái này có thể trở thành nhân vật lẫy lừng ở New Orleans, làm sao có thể không biết kinh doanh? Theo ta thấy, chính vì cô ta quá khôn khéo, nên mới trả lời con như vậy. Con đúng là ngu như lợn, bảo sao cô ta lại lừa con!"
"Mẹ... vậy con nên..."
"Con đã bị lộ rồi, ta còn có thể làm gì? Mấy ngày tới, cứ thuận theo tình thế, nói với cô ta rằng nhà ta gia tài bạc triệu, đủ để cô ta tiêu xài cả đời, trước tiên phải níu kéo lại tình cảm đã." Bà Beaufort càng nói càng tức giận, mắng: "Ta sao lại sinh ra một đứa con trai như con chứ? Đến theo đuổi phụ nữ cũng không biết! Nếu là ta ra tay, có khi đã cầu hôn thành công rồi!"
Charles cảm thấy câu này nghe có chút kỳ quặc, nhưng không dám phản bác, chỉ đành gật đầu liên tục.
Bạc Lị cũng cảm thấy những buổi hẹn hò với Charles thật nhạt nhẽo vô vị — hai ngày trôi qua, Erik vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Nếu đổi lại là bà Beaufort trực tiếp ra mặt hẹn hò với cô, có lẽ Erik đã sớm tức đến mức phải mở lời thổ lộ rồi.
Hai bên đều không hài lòng với Charles, nhưng đành chắp vá vậy.
Chiều hôm đó, sau khi xem xong vở diễn ở nhà hát, Bạc Lị cùng Charles tản bộ trong khu vườn.
Lúc gần đến biệt thự, cô bỗng nhiên thấy một cảm giác rợn người, từng sợi lông tơ đều dựng lên — cảm giác bị theo dõi quen thuộc ấy lại xuất hiện.
— Sau mấy ngày im hơi lặng tiếng, cuối cùng Erik cũng lộ diện.
Đúng lúc này, Charles nhớ đến lời dặn của mẹ, hơi chần chừ rồi mở miệng: "Tiểu thư Clermont..."
Trước đó vì lỡ lời, thái độ của Bạc Lị với anh ta lạnh nhạt suốt hai ngày qua, nhưng tối nay, không biết có phải vì cô đã bị anh ta cảm hoá hay không, mà cô lại hơi mỉm cười với anh ta: "Sao thế, Charlie?"
Charles như thông minh đột xuất, nuốt xuống câu "Mẹ tôi muốn biết..." đã đến cửa miệng, rồi trầm giọng nói: "...Cô vẫn chưa từng nói cho tôi biết, cô và người đàn ông đeo mặt nạ đó có quan hệ gì... Hôm đó ở nhà hàng, hai người thân thiết như vậy, anh ta còn giúp cô cạy vỏ hàu, múc súp cho cô, thậm chí còn bế cô lên xe ngựa..."
Thực ra, Charles đã sớm quên mất những chuyện đó, tất cả đều là do mẹ anh ta kể lại.
Mẹ anh ta nói rằng, đôi khi một chút ghen tuông có thể khiến tình cảm nam nữ thêm bền chặt.
Thế nhưng, vẻ mặt Bạc Lị chợt lạnh đi: "Nếu anh còn nói vậy nữa, tôi sẽ giận đấy. Hiện tại tôi vẫn còn độc thân."
Charles luống cuống, theo bản năng lại nhắc đến mẹ mình: "Xin lỗi, là mẹ tôi nói, hành vi của cô và người đàn ông đó thân mật như vợ chồng vậy..."
Vừa nghe xong câu này, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Bạc Lị chính là — cô biết ngay mà, đáng lẽ cô nên hẹn hò với bà Beaufort mới đúng.
Trong bóng tối, ánh nhìn của Erik đột nhiên trở nên lạnh lẽo và nặng nề hơn.
Bạc Lị cảm thấy da đầu tê rần, một cơn run nhẹ chạy dọc sống lưng — ánh mắt cậu ta khiến cô cảm thấy kích thích.
"Người đàn ông đeo mặt nạ..." Cô cười khẽ. "Anh đang nói đến Erik à?"
Khoảnh khắc đó, gáy Bạc Lị bỗng nhói lên như bị thiêu đốt, cảm giác như có thứ gì quất mạnh.
Từ trước đến nay, ánh mắt của Erik chưa bao giờ sắc bén đến thế, sức ép nặng nề phủ lên sau gáy cô, gần như khiến da cô bỏng rát.
Nhịp tim và mạch đập của cô như bị đẩy lên cực hạn, đầu ngón tay khẽ run, cả khoang miệng trên cũng hơi tê dại.
Cô có linh cảm — đây sẽ là lần cuối cùng cô thả mồi.
Sau đêm nay, con cá lớn kia sẽ hoàn toàn mắc câu.
Nghĩ đến chuyện sắp được thu lưới, hơi thở cô trở nên nồng nàn như bị nung lửa, mặt cũng vô thức nóng bừng lên, đến mức cô không kìm được mà bật cười:
"Erik? Cậu ấy là em trai tôi... Chúng tôi chênh lệch tuổi tác lớn như vậy, làm sao có thể là vợ chồng được?"