Edit: Phi
Beta: Bánh
✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°
Sau khi Bạc Lị quay về phòng, tắm rửa sơ qua thì đã là ba giờ sáng.
Cô sợ Erik không từ mà biệt, nên ngồi đợi anh trên ghế sô pha trong phòng khách.
Tuy nhiên chỉ vài phút sau, cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt cô nặng trĩu, bất giác ngủ quên.
Khi cô thức dậy, đã thấy mình nằm trên giường, mền đắp đến tận cổ, bên cạnh không một bóng người.
Bạc Lị không khỏi bực bội đấm xuống giường một cái - vẫn để anh ấy chạy mất được.
Lúc này một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên bên tai cô.
Hình như anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, vài lọn tóc rũ xuống, vắt trên chiếc mặt nạ màu trắng.
"...Em tưởng anh đi rồi chứ." Bạc Lị dụi mắt, đưa tay nắm lấy tay anh: "May mà chỉ là hiểu lầm."
Anh không nói gì.
"Mau lên đây." Bạc Lị dịch sang một bên: "Không ngủ nhanh thì trời sáng mất."
Mười mấy giây trôi qua, anh mới chậm rãi nằm xuống bên cạnh cô, nhưng cơ thể vẫn thẳng đơ cứng nhắc như tấm thép.
Bạc Lị tưởng anh đang ngại, thì tự nhiên vòng tay ôm lấy eo anh, vùi đầu vào hõm cổ của anh rồi nhắm mắt lại.
Khi thức dậy đã là buổi chiều của ngày hôm sau.
Điều ngoài ý muốn là Erik vẫn chưa đi, anh vẫn ngủ bên cạnh cô, chỉ là tư thế đã hoàn toàn thay đổi.
Bạc Lị nhớ rõ là trước khi ngủ, cô vùi đầu vào cổ anh, nhưng lúc thức dậy anh là người rúc vào cổ cô.
Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ khi ngủ của anh.
Chiếc mặt nạ trắng đã được tháo ra, gương mặt hoàn toàn lộ rõ, sống mũi của anh áp vào một bên cổ cô, hơi thở đều đặn sâu lắng.
Nhìn gần mới phát hiện, đường nét khuôn mặt anh mang đầy vẻ sắc bén - xương mày cao, sống mũi thẳng, đường viền hàm dưới góc cạnh.
Chỉ là, khi những đặc điểm ấy tập trung vào nửa khuôn mặt bên phải mang hình dáng như một bộ xương, chúng lại trở nên đáng sợ vô cùng.
Bạc Lị không thể nói dối rằng anh rất đẹp trai, nhưng đúng là rất hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Đặc biệt là, khi anh vô thức vùi đầu vào hõm cổ của cô mà ngủ như thế này...
Cô chợt nhớ lại tiếng gọi "chị" của anh vào tối qua, tim bất chợt nhói lên một cách khó tả.
Bac Lị nhẹ nhàng dịch người ra sau, cẩn thận đặt đầu anh lên gối.
Lông mi Erik khẽ động đậy, nhưng anh vẫn chưa thức.
Chắc là anh quá buồn ngủ cũng như là mệt mỏi - hôm qua bị cô trêu chọc đến mức gần như bốc hoả, mãi đến bốn năm giờ sáng mới lên giường ngủ.
Bạc Lị không kìm được mà hôn nhẹ lên môi anh, sau đó xoay người xuống giường từ phía bên kia.
Cho nên, cô không nhìn thấy - Erik đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo và tỉnh táo, không có chút buồn ngủ nào.
Anh dõi theo bóng lưng của cô, nơi bị cô hôn qua truyền đến cơn nóng rát đau nhói.
Khiến người ta không thể thở nổi.
.
Hôm nay, Bạc Lị có khá nhiều việc cần làm.
Sau một khoảng thời gian, không ít khán giả đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán với cốt truyện hiện tại của ngôi nhà ma, vì vậy cô định sẽ tung ra một kịch bản mới vào thời điểm thích hợp.
Trùng hợp thay, ý tưởng mà cô nghĩ ra ở "ngôi nhà kỳ dị" cũng khá thú vị - dùng những câu chuyện có thật để làm cốt truyện cho ngôi nhà ma.
Dù là hiện tại hay tương lai, nữ sát nhân khét tiếng nhất New Orleans - phu nhân Laurie chắc chắn có một vị trí. Bà ta từng giam giữ và tra tấn dã man nhiều nô lệ trong dinh thự số 1140 đường Royal.
Vì vụ bê bối này, mà dinh thự đó đã bị chuyển thành một căn chung cư giá rẻ, mua lại nó còn rẻ hơn cả việc thuê lại quán rượu.
Mở nhà ma trong quán rượu, Bạc Lị vẫn phải chia phần trăm lợi nhuận cho ông chủ quán.
Hơn nữa, ông ta thấy cô kiếm được kha khá, thậm chí thắng cược tận hai ngàn đô la, cho nên hình như ông ta đã nảy lòng tham, liên tục viết thư kể lể về hoàn cảnh khó khăn, số nợ khổng lồ mà mình mắc phải vì mở quán rượu, mong cô có thể giúp đỡ một chút để vượt qua khó khăn.
Ông ta từng là người có ơn với cô - trước đây, rất nhiều quán rượu không thèm nghe cô trình bày mà đã từ chối ngay lập tức, chỉ có ông chủ này đồng ý cho cô một cơ hội. Vì vậy, lúc đầu khi ông ta hỏi mượn tiền, thì cô đã cho ông ta một trăm đô la.
Tuy nhiên, ông chủ quán rượu giống như là một cái "động không đáy" vậy, liên tục vay tiền của cô với đủ mọi lý do kỳ lạ. Đến cuối cùng, thậm chí ông ta còn bịa chuyện người thân qua đời để vay tiền lo tang lễ.
Bạc Lị không vạch trần ngay mà chỉ chỉ nói rằng, khi gia đình ông ta tổ chức tang lễ, cô sẽ để đích thân Theodore tự mang tiền phúng điếu đến tận nhà.
Vừa nghe vậy, ông chủ quán rượu lập tức hoảng hốt. Vài ngày sau, người thân của mình may mắn được bác sĩ cứu sống nên đã không sao nữa rồi.
Bạc Lị không phải kẻ ngốc, chắc chắn cô không tin đây là kỳ tích y học rồi. Chỉ có một lý do duy nhất - là gần đây cô kiếm được quá nhiều tiền, khiến cho những kẻ xung quanh bắt đầu nhòm ngó.
Thế thì dọn nhà đi vậy.
Bạc Lị không tự mình đứng ra mua lại khu chung cư đó. Ở New Orleans, cô quá nổi tiếng, hầu như ai cũng nhận ra mặt cô, Nếu chủ nhà biết là cô, chắc chắn sẽ hét giá trên trời. Vì vậy, cô nhờ bà Freeman cải trang để đi thương lượng hợp đồng với chủ nhà.
Người chủ đó rất muốn bán khu chung cư này đi càng sớm càng tốt - vì bà Laurie, nơi này đã trở thành địa điểm ma ám nổi tiếng. Ngoại trừ những người nghèo, thì chẳng ai muốn sống ở đây cả, nơi này sắp biến thành khu nhà cứu tế đến nơi rồi.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên ông ta thấy một người da đen mua nhà nên cảnh giác, dò hỏi thêm vài câu.
Bà Freeman phản ứng rất nhanh, lập tức nhận ra đối phương đã nghi ngờ mình.
Dù bà đã là một người da đen tự do, ngay cả họ của bà cũng mang ý nghĩa "người tự do", nhưng điều đó không có nghĩa là bà không thể dùng những mánh khóe của chế độ nô lệ để qua mặt người da trắng.
"Sao? Ông tưởng tôi là đám người da đen lười biếng, chỉ biết ăn bám vào tự do à?" Bà Freeman tức giận nói: "Tôi nói cho ông biết, tôi có chủ nhân đàng hoàng, gia tộc của tôi trải qua bao nhiêu thế hệ đều trung thành với chủ nhân của mình, sẽ không vì cái trò bịp bợm mang tên tự do mà rời khỏi họ đâu - rốt cuộc thì ông có bán nhà không?"
Nghe xong những lời này, chủ nhà lập tức an tâm. Người nô lệ da đen này trung thành như vậy, chứng tỏ chủ nhân của bà ta xuất thân danh giá, là người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Thế là bà Freeman thuận lợi mua được căn hộ, hoàn tất hợp đồng và thủ tục.
Chuyện này khiến bà đắc ý vô cùng, đến mức khoe khoang hết lần này đến lần khác trong biệt thự - mỗi khi đến giờ cơm tối, ai cũng có thể nghe thấy bà ta kể lại sinh động và đắc ý về việc mình đã chọc ghẹo người da trắng như thế nào.
Đến khi chủ cũ của ngôi nhà phát hiện ra người mua thật sự là Bạc Lị, thì cô đã bắt đầu mua sắm đồ nội thất rồi.
Kể từ ngày hôm đó, Bạc Lị phát hiện hình như Erik trở nên có chút dính người.
Biểu cảm và cử chỉ của anh không có quá nhiều thay đổi, nhưng lại hình thành thói quen vùi đầu vào cổ cô.
Có lúc, vừa mới nói chuyện với Theodore xong, thì cô đã bị một bàn tay đeo găng tay đen vào đường hầm bí mật phía sau bức tường.
Trong đường hầm tối tăm, anh nhìn cô chằm chằm, ép sát lại từng chút một, cuối cùng vùi đầu vào hõm cổ cô hít lấy hít để giống như bị nghiện một thứ gì đó.
Trong suốt quá trình đó, anh rất ít nói, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng tràn đầy khao khát đáng sợ.
Bạc Lị thậm chí còn cảm thấy chỉ cần cô nuốt nước bọt một cái, thì anh sẽ lập tức hôn lên cướp lấy nước bọt của cô.
Cô từng thử dụ dỗ anh bằng cách này.
Thậm chí anh không hề thuận theo mà hôn cô, mà chỉ nhìn chằm chằm một lát, sau đó lạnh lùng đẩy cô ra.
"..."
Nói thật, nhiều lúc Bạc Lị cũng không hiểu nổi từng hàng động của anh.
Cô không biết bằng cách nào, nhưng dù cô có đi đến đâu đều có thể cảm nhận được ánh mắt và hơi thở của anh.
Về sau, ngay cả khi đứng ở góc tường, cô cũng có cảm giác như có người đang nhìn từ trong bức tường.
Vừa kỳ quái, vừa kích thích.
Theo thời gian, ảo giác này ngày càng trở nên rõ ràng hơn - dạo gần đây, Bạc Lị luôn bận rộn chọn đồ nội thất, cô định sẽ biến tầng áp mái của căn hộ thành phòng ngủ của mình.
Có lẽ vì sau khi yêu đương, tâm trạng của cô đã thay đổi, cô không còn u sầu như lúc mới xuyên không nữa, không còn cảm thấy chỉ cần một chiếc giường là đủ.
Lần đầu tiên cô có cảm giác thuộc về nơi này, muốn trang trí căn phòng của mình thật chỉnh chu.
Điều đó đồng nghĩa với việc cô phải tiếp xúc với rất nhiều người.
Chính vào lúc này, ảo giác đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Có lần, ngay khi vừa nói chuyện xong với một người bán đồng hồ cổ, có đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lướt qua gáy mình.
Cô đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích, bỗng cảm nhận được một sức nặng trên vai - hình như có ai đó xuất hiện phía sau cô, một bàn tay đặt lên vai cô, người đó đang cẩn thận hít lấy mùi hương trên cổ cô.
Nhưng mà, khi cô hoàn hồn nhìn lại thì chẳng có ai cả.
Lúc đầu, Bạc Lị còn tưởng là do yêu đương quá ngọt ngào, ngọt đến mức sinh ra ảo giác - gần đây, Erik không còn phản đối chuyện ngủ chung với cô nữa, buổi sáng thức dậy, cô đều thấy anh vùi đầu vào cổ cô ngủ say sưa.
Nhưng chuyện này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến cô bắt đầu nghi ngờ.
Không lẽ Erik đang thôi miên cô à?
Nhưng nếu là thôi miên, thì thôi miên cô để làm gì?
Anh cứ xuất hiện đàng hoàng, áp mũi vào cổ cô, cô cũng sẽ phối hợp thôi mà.
Bạc Lị nghĩ mãi không ra.
Cuối cùng, có một tia sáng loé lên trong đầu cô - không lẽ...đây cũng là sở thích đặc biệt của anh?
...Cũng kích thích đấy chứ.
Chỉ là không biết, nếu bị thôi miên như vậy, liệu có ảnh hưởng đến đầu óc của cô hay không.
Bạc Lị vừa lo lắng mình sẽ trở nên ngốc nghếch, vừa đắm chìm trong cuộc sống kích thích này không thể thoát ra được.
Bây giờ, mỗi sáng thức dậy, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy chính là gương mặt lạnh lùng nhưng đầy ỷ lại của Erik khi ngủ.
Dù đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần trông thấy, tim cô lại dâng lên một luồng hơi nóng, tê dại như bị điện giật.
Một người vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ như vậy, sở hữu trí tuệ và sức mạnh vượt xa người thường, vậy mà lại bám dính lấy cô.
Cô thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Buổi trưa, khi đến căn hộ để giám sát tiến độ sửa chữa căn nhà ma, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của Erik.
Dù không thấy bóng dáng của anh, nhưng anh luôn đi trước mở đường cho cô - rõ ràng là một công trường, vậy mà những nơi cô bước qua, lại không có một cây đinh hay một mảnh vỡ nào.
Không phải lúc nào anh cũng âm thầm quan sát cô, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện ở sau lưng cô, ôm cô từ phía sau, kiềm chế hôn lên vành tai và cổ cô.
Bạc Lị cảm thấy, anh đã hoàn toàn nắm bắt được sở thích của cô rồi.
Điều duy nhất khiến cô tiếc nuối là dù ban ngày anh trăm phương ngàn kế để mê hoặc cô, thì đến tối luôn tỏ ra không hiểu những ám hiệu tiến xa hơn của cô.
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh cũng muốn điều đó.
Bạc Lị có thể cảm nhận được.
Có lẽ vì còn trẻ, nhiệt huyết sôi trào, nên gần như ngày nào cô cũng cảm nhận được sự tồn tại mạnh mẽ của một nơi nào đó.
Giống như ánh mắt của anh vậy, ngày một lộ liễu, ngày một nóng rực hơn.
Nhưng mà anh lại luôn lẩn tránh mọi ám hiệu của cô.
Bạc Lị rất bối rối, nhưng cũng chỉ có thể tôn trọng anh.
Dù sao, anh cũng đã tôn trọng mọi sở thích kỳ quái của cô rồi.
Cô chưa từng có một mối tình nào thoải mái đến vậy, thậm chí còn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ - nếu cứ tiếp tục như vậy, dù không thể quay về thời hiện đại hình như cũng không sao cả.
Bạc Lị bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
— Cô dành tình cảm cho Erik nhiều hơn cả mong muốn quay về thời hiện đại.
Chính vào lúc này, cô nhận được một bức thư.
Người viết thư đang ở New Orleans, tên là phu nhân Hillie, muốn gặp cô để nói về phu nhân Merlin.
Phu nhân Merlin chính là người phụ nữ trung niên mà Bạc Lị đã giết.