Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 57



Edit: Gấu

Beta: Meo

✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°

Bạc Lị nổi nóng, nhưng rồi cũng mau chóng bình tĩnh lại.

Cô nhớ bà Merlin từng nói rằng phu nhân Ciri đã thực sự nhìn thấy một hồn ma.

Chính vì câu nói ấy mà cô đã rơi vào cái bẫy của bà ta, buộc phải ra tay giết người trong hầm rượu.

Dù cơ chế tự vệ của não bộ đã khiến cô quên đi cảnh tượng hôm đó, nhưng một chuyện như vậy, sao cô có thể thực sự quên được chứ?

Chỉ cần nghĩ đến việc mình từng giết người thôi, tim cô lại run lên vì nỗi sợ hãi kinh hoàng.

Bạc Lị bình tĩnh cất bức thư đi.

Cô không còn là Bạc Lị của những ngày đầu xuyên không, sẽ không dễ dàng tin lời người khác nữa.

Nhưng cô thực sự tò mò về phu nhân Ciri — bởi vì mỗi khi đi ngang qua hành lang, nhìn thấy bức chân dung của bà ấy, cô luôn có cảm giác kỳ quặc.

Cứ như thể trên bức tranh chứa một chi tiết quan trọng nào đó mà cô đã bỏ sót.

Trước đây, cô không dám đến thăm nơi ở của phu nhân Ciri vì lo lắng cho sự an toàn của bản thân.

Khi ấy, cô vẫn chưa chắc chắn về thái độ của Erik đối với mình, không biết liệu cậu có ra tay bảo vệ mình hay không.

Nhưng bây giờ họ đã là người yêu, cậu lại luôn dõi theo cô từng phút từng giây. Nếu cô gặp nguy hiểm, chắc cậu sẽ không đứng nhìn đâu nhỉ?

Bạc Lị cũng không chắc lắm.

Trước đây, Erik chặt ngón tay của Boyd là vì hắn đẹp trai nhưng lại mang vẻ đạo mạo giả tạo.

Cậu giết Boyd và Triki cũng vì hai kẻ đó âm mưu hãm hại cậu, lại còn lén giữ lại bức chân dung của cậu.

Lần đầu tiên cậu ra tay vì cô là do chuyện của Mitter.

Sau đó, khi cô bị mấy tên du côn buông lời xúc phạm trên đường, cậu cũng đâu có làm ngơ.

Chắc là... cậu sẽ bảo vệ cô thôi nhỉ?

Bạc Lị quyết định về thử thăm dò thái độ của cậu xem sao.



Buổi tối, khi Bạc Lị trở lại biệt thự, cô vừa bước qua cổng chính thì đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức từ phía phòng ăn — Erik đã nấu xong bữa tối.

Mọi người trong đoàn xiếc đã chuyển đến căn hộ số 1140 trên phố Hoàng Gia, biệt thự giờ chỉ còn lại cô và Erik.

Chỉ khi có hai người, cậu mới chịu tháo mặt nạ và ăn một chút đồ ăn.

Tuy ăn rất nhiều, nhưng cậu không hề có đam mê ẩm thực. Đối với những món mà cậu cất công nấu nướng, cậu gần như chẳng có chút hứng thú nào, chỉ ăn thịt luộc hoặc thịt nướng đã nêm chút xíu gia vị.

Bạc Lị cảm thấy một loại cảm giác thành tựu kỳ lạ khó tả.

Kiểu như khi nuôi một con mèo hoang lâu ngày, cuối cùng cũng chịu ăn trước mặt mình vậy.

Thực đơn của cậu cũng giống loài mèo — chỉ quan tâm đến thịt, gần như không động đến rau củ.

Bạc Lị cũng ăn khá nhiều, nhưng không thể ăn hết cả bàn thức ăn được. Từ khi ăn cùng Erik, phần thừa cô đều có thể đưa cho cậu.

Cha mẹ cô đều coi trọng bản thân hơn gia đình. Khi cô tròn mười sáu tuổi, họ gửi cô đến nhà họ hàng ở Mỹ, còn họ thì mỗi người theo đuổi một sự nghiệp riêng.

Mãi đến khi vào đại học, cô mới biết họ đã ly hôn. Không có người thứ ba, cũng không tái hôn, họ chỉ đơn giản là chia tay để phát triển sự nghiệp tốt hơn.

Bạc Lị không oán hận họ.

Cô chỉ cảm thấy... mình chẳng hề thân thiết với họ.

Cô là một người có cảm xúc ổn định, tâm lý thích nghi nhanh, nên rất nhanh chóng thoát khỏi cú sốc khi biết tin cha mẹ ly hôn. Dù họ có ly hôn hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến cô.

Đôi lúc, cô thậm chí còn nghĩ rằng bản thân chỉ là một phần nhỏ không đáng kể trong sự nghiệp thành công của họ.

Trước khi gặp Erik, Bạc Lị vẫn luôn nghĩ rằng mình không mấy hứng thú với các mối quan hệ thân mật, vì cha mẹ chẳng quan tâm đến cô, điều đó cũng không ảnh hưởng quá lớn đến tính cách của cô.

Chỉ sau khi gặp Erik, cô mới nhận ra — hóa ra mọi thứ đều có nguyên do của nó.

Cô không phải là người hoàn toàn không quan tâm đến các mối quan hệ thân mật, chỉ là cô đã hoàn toàn thất vọng, đến mức trốn tránh thực tế và đắm chìm trong sách vở, trò chơi và kịch bản.

Ban đầu, cô có cảm tình với Erik cũng vì cậu là một nhân vật hư cấu.

Tất cả về cậu đều không liên quan đến thế giới thực.

Ở bên cậu, cô không chỉ quên đi cảm giác cô đơn nặng nề khi xuyên không, mà còn dần dần xây dựng được một mối quan hệ thân mật ổn định.

Bạc Lị rất thích cảm giác này.

Cuối cùng trên thế giới này cũng có một người mà cô có thể gần gũi và không thể tách rời.



Bạc Lị thay một chiếc váy ngủ rồi bước vào phòng ăn.

Erik mặc sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc và mượt mà. Cậu đang bày thức ăn ra đĩa của mình — phần ăn của cô đã được làm xong và được bày sẵn trên bàn ăn gần đó.

Bạc Lị bước tới, ôm eo cậu từ phía sau, liếc nhìn đĩa thức ăn của cậu, tò mò hỏi: "...Anh không thấy nó quá nhạt sao?"

Dù cô đã ôm cậu vô số lần, cơ thể cậu vẫn cứng đờ mỗi khi bị chạm vào:

"Anh quen rồi."

"Em nhớ lần đầu tiên chúng ta ăn cùng nhau, cậu còn có thể ăn hết nồi lẩu cay xé lưỡi mà mặt không đổi sắc... Anh từng ăn nhiều ớt lắm à?"

Bạc Lị định tựa cằm lên vai cậu, nhưng cậu lại quá cao, dù cô có kiễng chân cũng không tới, đành tiếc nuối bỏ cuộc.

Cơ thể Erik lại càng thêm căng cứng.

Chiếc váy ngủ mà Bạc Lị vừa thay rất mỏng, cậu gần như có thể trực tiếp cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và sự mềm mại của cô.

Nếu cô chỉ đơn thuần muốn sống sót dưới tay cậu, thì hoàn toàn không cần làm đến mức này.

Không biết có phải do gần đây cậu hay hoang tưởng quá mức hay không, nhưng cậu luôn có cảm giác, Bạc Lị thực sự thích cậu.

Nếu không, tại sao cô lại hôn cậu mỗi khi cậu nhắm mắt ngủ?

Dạo này, cậu gần như ngày nào cũng quấn quýt bên cô, ngửi hoặc hôn lên cổ cô.

Cậu cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, nhưng không hề thấy chút phản kháng nào.

Cô thậm chí còn không tỏ ra khó chịu dù chỉ một chút.

Là do cậu đã thôi miên cô sao?

Nhưng cậu chưa bao giờ dùng thôi miên để thay đổi ý chí của cô.

— Bạc Lị có lẽ đã thật sự thích cậu.

Ý nghĩ này như một liều thuốc kích thích mạnh mẽ.

Cậu lập tức cảm thấy da đầu tê dại, tim đập loạn nhịp, từng sợi lông tơ trên tay đều dựng đứng.

Cậu biết, khả năng cao đây chỉ là ảo tưởng của mình.

Chỉ vì gần đây Bạc Lị quá nghe lời, nên cậu mới nảy sinh những suy nghĩ viển vông này.

Nhưng cậu không thể ngăn bản thân mơ tưởng, giống như một kẻ lữ hành lạc trong sa mạc, luôn bị ảo giác rằng ốc đảo đang ở ngay trước mắt.

Mãi một lúc lâu sau, cậu mới giữ được giọng điệu bình tĩnh: "Anh từng ăn ớt sống để giữ tỉnh táo."

Bạc Lị tò mò hỏi: "Chuyện gì mà cần phải ăn ớt sống để tỉnh táo thế?"

— Dĩ nhiên là giết người rồi.

Erik thản nhiên chuyển chủ đề: "Hình như hôm nay em có nhận được một lá thư."

Bạc Lị chớp mắt: "Hả?"

Nhưng Erik không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bưng đĩa thức ăn lên bàn, ngồi xuống một góc, chuẩn bị dùng bữa.

Bạc Lị không ngồi ở đầu bàn — vị trí đó cách cậu quá xa, nói chuyện không thuận tiện.

Cô kéo ghế, ngồi sát vào cậu hơn một chút: "Sao thế? Anh muốn biết nội dung bức thư à?"

Không hiểu sao, khi cô đổi chỗ, cậu lại nhìn cô rất lâu, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Mãi đến khi cô nhìn lại, cậu mới cúi đầu cắt một miếng thịt, yết hầu khẽ chuyển động, nuốt xuống, sau đó lạnh nhạt nói: "Nếu em không muốn nói thì thôi vậy."

Bạc Lị cảm thấy dáng vẻ cậu đang "miệng nói không quan tâm nhưng thực ra rất muốn biết" thật đáng yêu.

Cậu gần như luôn bám sát cô từng bước, đôi khi cô chỉ cần lùi về sau một chút cũng có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của cậu, cảm nhận được lồng ngực cậu phập phồng mạnh mẽ.

Vậy mà cậu lại tỏ ra như chẳng có chuyện gì, gương mặt vẫn dửng dưng như thường.

"Tất nhiên là em có thể kể cho anh nghe."

Bạc Lị mỉm cười: "Anh còn nhớ Boyd và Triki không?"

Cậu khựng lại một chút, rồi gật đầu.

"Căn biệt thự mà bọn họ dùng để lừa đảo vốn thuộc về một người phụ nữ tên là 'phu nhân Ciri'. Bà ấy cũng chính là chủ nhân của bà Merlin."

Bạc Lị thản nhiên kể lại: "Bà Merlin đã bị em giết rồi, thi thể vẫn còn bị vứt dưới hầm rượu. Phu nhân Ciri có lẽ đã phát hiện ra xác chết của bà ta, tìm thấy manh mối gì đó, nên mới viết thư liên lạc với em."

Erik không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn.

Trong phòng ăn chỉ có một ngọn đèn cỏ lau nhỏ bé, ánh sáng mờ nhạt, khiến biểu cảm của cậu trở nên khó đoán.

Bạc Lị đã quen với sự im lặng của cậu, tự mình tiếp tục câu chuyện: "Nói mới nhớ, em vẫn luôn muốn đến biệt thự đó xem thử, nhưng vì lo ngại dư đảng của Triki còn quanh quẩn gần đó nên đành gác lại."

Erik nhìn cô.

Bạc Lị nói: "Nếu em quay lại căn biệt thự đó... mà gặp nguy hiểm, anh sẽ bảo vệ em chứ?"

Erik bất chợt lên tiếng: "Khi em giết bà Merlin, anh đã có mặt ở đó."

Bạc Lị sững sờ: "...Hả?"

Cô thực sự không ngờ cậu lại có mặt khi đó.

Lúc ấy, việc cậu không giết cô đã là may mắn lắm rồi, nên cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nhờ cậu giúp đỡ, cũng không tin rằng cậu sẽ đi theo cô đến biệt thự đó.

Ai mà ngờ được, cậu lại có mặt ở đó.

Cậu nhìn cô, đột nhiên đứng bật dậy, một tay chống lên thành ghế bên cạnh cô, cúi người áp sát:

"Nếu anh ra tay, em đã không cần phải nhuốm máu rồi. Em có hận anh vì khi đó đã không giúp em không?"

Bạc Lị cảm thấy quan điểm của cậu có chút kỳ quái: "Anh giết người hay em giết người thì có gì khác nhau sao? Bà Merlin đe dọa đến mạng sống của em, nếu không giết bà ta, em sẽ chết. Đây là hành động tự vệ chính đáng, em không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm, cũng không nghĩ rằng mình đã phạm phải một tội lỗi không thể tha thứ."

"Với em, nếu một chuyện xấu đã xảy ra mà không thể cứu vãn, thì ít nhất em cũng sẽ cố gắng biến nó thành chuyện tốt. Những bài học em rút ra từ đó đã vượt xa những tác động tiêu cực mà nó mang lại... Vậy thì tại sao em phải hận anh?"

Lồng ngực cậu phập phồng dữ dội một thoáng, nhưng không nói gì.

"'Nhuốm máu' — từ này nghe kỳ lạ quá... Em không phải một người thuần khiết hay ngây thơ vô tội gì đâu," Bạc Lị nói, "Nếu em chỉ vì muốn giữ gìn sự 'trong sạch' của bản thân mà lại để anh giết người thay, anh không thấy điều đó thật nực cười sao?"

Thế nhưng, cậu vẫn chăm chú nhìn cô, từng từ từng chữ như thể đang khẳng định: "Em có thể làm vậy mà."

"Không." Bạc Lị đặt tay lên mu bàn tay cậu, nhẹ nhàng ấn cậu trở lại ghế, rồi cúi xuống hôn lên mặt cậu một cái.

Nụ hôn của cô nhẹ như một chiếc lông vũ lướt qua, khiến trái tim cậu đột nhiên co rút đau đớn, ngón tay cũng không kìm được mà run rẩy.

Bạc Lị không để ý đến sự khác thường của cậu, tiếp tục nói: "Em sẽ không làm thế. Cảm giác giết người không dễ chịu gì đâu. Em sẽ không vì trốn tránh cảm giác đó mà đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người anh."

Cô nghiêng đầu, mỉm cười, giơ hai ngón tay đặt lên môi, làm động tác như đang thổi khói: "Nếu cần thiết, em sẽ tự mình ra tay."

Ngón tay cậu run rẩy càng dữ dội hơn, nhưng giọng nói vẫn lạnh băng:

"Vậy em nói 'bảo vệ', nghĩa là sao."

"Nghĩa là khi em không thể ứng phó kịp, anh có thể giúp em canh chừng phía sau lưng." Cô đáp, "Chứ không phải để một mình anh gánh vác tội danh giết người."

Nói xong, Bạc Lị cúi đầu tiếp tục ăn — món này ngon quá, cô sắp không kiềm được nước miếng rồi.

Cô cảm nhận được Erik đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt vô cùng phức tạp, nhưng cô không để tâm lắm.

Dạo này cậu luôn nhìn cô bằng ánh mắt đó.

Cô đã sớm quen với việc bị cậu dõi theo.

Thậm chí, nếu có một ngày cậu không nhìn cô, ngược lại cô còn cảm thấy không quen.

Lúc này, cậu đột nhiên vươn tay, nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên bàn.

Cậu đã tháo găng tay ra từ lúc nấu ăn, ngón cái ấn nhẹ vào bên trong cổ tay cô, hơi ấm nóng bỏng như muốn xuyên vào từng mạch máu của cô.

Bạc Lị ngẩng lên đối diện với ánh mắt cậu, sững người.

Không biết cậu vừa nghĩ đến điều gì, đôi mắt đã chuyển thành màu vàng rực rỡ đến mức chói lòa, sáng đến dọa người, gần như lộ ra chút kích động mang tính dã thú.

...Cô vừa nói gì khiến cậu hưng phấn đến mức này vậy?

Bạc Lị cảm thấy thật khó để đoán được sở thích của cậu: "Sao thế?"

Cậu nhìn cô chằm chằm, rồi từ từ giơ một ngón tay chạm lên môi cô.

Bạc Lị bất giác nín thở.

Ở khoảng cách gần, ngón tay cậu trông càng đẹp hơn — làn da tái nhợt, các khớp xương rõ ràng, đường tĩnh mạch xanh nhạt hiện lên tinh tế, vài sợi gân hơi nổi lên, thấp thoáng một sự bức bối khó kìm nén.

Trước nay, mỗi khi tháo mặt nạ, cậu luôn dùng nửa bên mặt hoàn hảo để đối diện với cô.

Nhưng lúc này, cậu lại như đang gấp rút muốn xác nhận điều gì đó, hoàn toàn không né tránh mà nhìn thẳng vào cô.

Chỉ khi nhìn thấy toàn bộ gương mặt cậu, Bạc Lị mới nhận ra, biểu cảm của cậu đã trở nên kỳ lạ đến mức nào — dường như cậu đang chìm đắm trong một loại ảo tưởng điên cuồng nào đó, không thể tự mình thoát ra.

Bạc Lị cảm thấy, ngay cả khi đang đi trên đường mà bỗng nhiên trời đổ cơn mưa tiền, cô cũng không thể vui sướng đến mức này.

"...Erik?" Cô không nhịn được gọi một tiếng.

Cậu đột ngột giữ chặt cằm cô, ngón tay cái ấn lên môi dưới, giọng nói lạnh lùng nhưng dồn dập:

"Hôn anh một cái."

Dạo gần đây, dù cậu chủ động hôn cô, nhưng chưa bao giờ đưa ra yêu cầu như vậy.

Bạc Lị vừa cảm thấy vui vì sự chủ động của cậu, vừa thấy hoài nghi, cúi đầu hôn nhẹ lên ngón cái của cậu.

Giống như kích hoạt một công tắc nào đó, ánh mắt cậu càng trở nên kỳ dị hơn, gần như rơi vào trạng thái mê muội.

Cậu đột nhiên giữ chặt gáy cô, tay còn lại chống lên bàn, đứng dậy, cúi xuống, mạnh mẽ hôn cô.

Sự phấn khích trong mắt cậu quá mức rõ ràng, niềm vui cũng cuồng nhiệt đến điên loạn, đến mức Bạc Lị gần như có thể nghe thấy nhịp tim cậu đập dữ dội bất thường.

Cô bỗng thấy có chút lo lắng.

Lo rằng cậu sẽ bất tỉnh vì tim đập quá nhanh.

Thế nhưng, ánh mắt Erik vẫn luôn tỉnh táo, từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi gương mặt cô.

Chỉ là, trên mặt cậu thỉnh thoảng lại xuất hiện những cơn co giật đầy vui sướng, như thể có sự kích động thần kinh nào đó, khiến gương mặt cậu thoáng chốc lại méo mó dữ tợn.

Đầu óc cậu ong ong, mạch máu rần rần, màng nhĩ như muốn nổ tung, chẳng thể phân biệt đâu là ảo tưởng, đâu là hiện thực.

Hình như Bạc Lị đã thật sự thích cậu rồi.