Edit: Señorita
====================
Bạc Lị mang tâm trạng khó tả lên mạng tìm kiếm thông tin của mình - chuyện về Polly Clermont.
Có thể vì theo ghi chép cô là người đầu tiên mở nhà ma nên rất nhiều fan yêu thích nhà ma sẽ đến trước mộ cô để check-in.
Thậm chí có blogger còn quay vlog tái hiện cảnh tượng hài cốt của cô bị trộm, nói mượt như thể tận mắt chứng kiến.
Blogger đó còn tìm đến hậu duệ của Rivers để hỏi thăm chi tiết phiên tòa năm xưa, nhưng tất nhiên đã bị từ chối khéo léo.
Trong thời đại video ngắn, những vlog đó dài nhất cũng chỉ năm, sáu phút.
Bạc Lị nhanh chóng xem hết những video này rồi rơi vào suy tư.
Rất nhiều thành phố ở Âu Mỹ vẫn giữ được kiến trúc lịch sử khá nguyên vẹn. Có những ngôi nhà thoạt trông rất sạch sẽ, mới mẻ nhưng thực ra đã có lịch sử từ một đến hai trăm năm.
Những influencer trên mạng còn có thể tìm được di tích thời "sinh tiền" của cô, thì nếu chính cô đến New Orleans, chắc chắn sẽ tìm được nhiều hơn.
Bạc Lị là người quyết đoán, cô lập tức thu dọn đồ đạc, lên đường tới New Orleans.
Cô là người có trách nhiệm, không bỏ bê công việc ở Los Angeles. Dù sao cô cũng chỉ diễn vai phụ, chỉ cần báo trước với bên sản xuất, sắp xếp quay gộp một lần là xong.
Nửa tháng sau, Bạc Lị lên chuyến bay đến New Orleans, hạ cánh ở thành phố Kenner, rồi đi taxi đến khách sạn đã đặt trước.
Chuyến đi lần này, cô chuẩn bị còn kỹ hơn cả đi cắm trại lần trước, mang theo mọi thứ có thể, đặc biệt là băng vệ sinh và áo ngực thể thao.
Nếu không bị giới hạn hành lý ký gửi, có lẽ cô còn muốn mang theo vài chục đôi giày thể thao nữa.
Kenner cách New Orleans rất gần.
Khoảnh khắc ngồi vào taxi, tim Bạc Lị đập thình thịch không ngừng, như thể có thứ gì đó đang kéo linh hồn cô, khiến cô bồn chồn không yên.
Hơn trăm năm trôi qua, phong cảnh New Orleans gần như không thay đổi nhiều, chỉ là những con đường đất lầy lội khi xưa đã được thay bằng đường nhựa bằng phẳng được kẻ những vạch sơn trắng.
Có lẽ vừa mới tổ chức xong một lễ hội nào đó nên những chiếc cờ cầu vồng rực rỡ phất phơ đầy hai bên đường phố. Những cột buộc ngựa biến mất, xe ngựa cũng không còn, thay vào đó là các trụ cứu hỏa và dòng xe cộ đông đúc.
Nơi từng là chốn các quý ông hút thuốc, hóng chuyện, trò chuyện sôi nổi, nay là nơi tụ tập của những cô gái trẻ tràn đầy sức sống, họ mặc đồ hè sặc sỡ, cười lớn đến nỗi sắp lộ cả vòm miệng đỏ au.
Chiếc taxi dừng lại trước khách sạn.
Bạc Lị trả tiền, kéo vali xuống xe, bước vào khách sạn làm thủ tục nhận phòng.
Sau khi ném vali vào phòng cô lại ra đường.
Trước kia, chỉ cần cô mặc đồ nam là đã thu hút bao ánh nhìn khác lạ; giờ đây, khi cô mặc quần short đi trên phố, người ta còn chẳng thèm liếc nhìn.
Sự đối lập này thật khó tả.
Theo ký ức, Bạc Lị bước về nơi từng là chỗ ở cũ của mình.
Trên đường đi, nhiều biệt thự đã được tân trang, các công trình trắng tinh nổi bật giữa những tán cây xanh đậm, trông rất hùng vĩ và sang trọng.
Đi được nửa đường, cô bất ngờ nhìn thấy nhà cũ của Mitter.
Tấm bảng đồng trên hàng rào vườn cho biết, gia đình Mitter đã rời khỏi New Orleans từ năm 1895. Sau vài đời chủ, hiện giờ nơi này đã trở thành một nhà hàng tư nhân, làm ăn cũng khá tốt.
Chẳng bao lâu sau, cô đã nhìn thấy căn biệt thự từng thuộc về mình.
Điều khiến cô kinh ngạc là vẻ ngoài của ngôi nhà gần như không hề thay đổi so với 100 năm trước — tường đỏ, cột trắng, lan can chạm khắc cầu kỳ, đúng chuẩn kiến trúc Phục hưng Hy Lạp.
Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, rèm kéo kín, trông như chẳng có ai sinh sống.
Bạc Lị đưa mắt nhìn tấm bảng đồng gắn trên lan can. Trên đó ghi rằng ngôi nhà ban đầu thuộc về một thương nhân buôn bông, sau được Polly Clermont thuê lại.
Sau khi Clermont qua đời, căn biệt thự được một thương nhân bí ẩn mua lại, rồi để không từ đó đến nay.
Bảng đồng của những ngôi nhà khác, cái nào cũng viết chi chít, hận không thể liệt kê chi tiết cuộc đời của mọi chủ nhà.
Vậy mà đến lượt cô sao chỉ vỏn vẹn vài câu?
Bạc Lị khẽ nhíu mày, lấy điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm từ khóa: 'Căn nhà cũ của Polly Clermont'.
Những ngôi nhà cũ kiểu này đều được coi như điểm du lịch trên các trang web — chỉ cần gõ tên là có thể xem đánh giá và bình luận từ khách tham quan.
"Căn nhà cũ" của cô chỉ được đúng một sao!
Bình luận được nhiều lượt thích nhất viết:
<Tôi biết các bạn đều rất tò mò về cuộc đời của Clermont, nhưng có tò mò đến mấy thì cũng đừng đến gần! Dì tôi có khả năng ngoại cảm, bà bảo khu vực quanh ngôi nhà này có từ trường cực kỳ xấu!
Nghĩ mà xem - một người phụ nữ từng xuất hiện trên New York Times, suýt trở thành nữ đoàn trưởng xiếc nổi tiếng nhất nước, vậy mà bất ngờ chết đột ngột trong phòng ngủ, chôn cất chưa bao lâu thì lại bị quật mộ... Chắc chắn oán khí ngút trời!
Nói tóm lại là ĐỪNG ĐI, ĐỪNG ĐI, ĐỪNG ĐI! Đặc biệt là những ai yếu bóng vía, tới đó sẽ bị Clermont ám cho đến mức mộng mị triền miên, ngày đêm mất ngủ đấy!!!>
Bạc Lị: "..."
Suốt hơn một tháng qua cô bận tối mắt tối mũi, đã được đi "ám" mấy người bao giờ?
Nhưng nếu không chỉ có một người xuất hiện ảo giác này thì liệu có phải trong biệt thự này thực sự có gì đó?
Tim Bạc Lị bỗng hẫng một nhịp.
Căn biệt thự này từng được Erik cải tạo lại, bên trong có một cánh cửa bí mật dẫn vào nhà.
Bảng đồng cũng viết rõ sau khi được "thương nhân bí ẩn" mua lại, nơi đây vẫn luôn bị bỏ trống.
Mà người được gọi là "thương nhân bí ẩn" đó chẳng lẽ là... Erik?
Bạc Lị hít một hơi thật sâu, các ngón tay đã bắt đầu run nhẹ.
Cô đi vòng ra sau biệt thự, vén bụi cây rậm rạp và thấy cánh cửa sắt gỉ sét ẩn trong lùm cây.
Chỉ cô và Erik biết cách mở.
Không cần chìa khóa, chỉ cần dùng ngón cái ấn vào một chốt bí mật, đồng thời dùng ngón trỏ và áp út điều chỉnh bánh răng và lẫy bật...
"Cạch" một tiếng.
Cánh cửa mở ra.
Lòng bàn tay Bạc Lị đã rịn mồ hôi.
Cô lau tay vào ống quần, bật đèn pin trên điện thoại, rồi lần theo thang gỗ bước xuống.
Chưa bao giờ cô thấy hồi hộp như lúc này, gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình dội ngược nơi lồng ngực.
Máu rần rật chảy qua tai, dường như dồn cả lên đầu.
Băng qua một lối đi bí mật, đẩy tấm ván ngầm, hiện ra trước mắt cô... chính là phòng ngủ của mình.
Bài trí bên trong gần như không hề thay đổi.
Thậm chí trên khung lò sưởi vẫn còn treo chiếc váy cô dự định sẽ mặc vào ngày hôm sau.
Chỉ có điều, lò sưởi ấy đã tắt lửa hơn một thế kỷ.
Quả nhiên "Thương nhân bí ẩn" là... Erik.
Có lẽ cậu đã thành lập một quỹ, giao phó cho người đó bảo trì ngôi nhà này trong thời gian dài. Hoặc cũng có thể cậu đã nhờ hậu nhân của một người nào đó âm thầm chăm sóc nơi đây.
Dù là cách nào, tấm lòng ấy cũng khiến cô rung động.
Cô đi quanh phòng ngủ một vòng, trong tủ quần áo vẫn còn những bộ đồ cô từng mặc. Đáng tiếc, dù được bảo quản kỹ nhưng vải vóc vẫn ngả màu vàng.
Cô định đi xem những phòng khác nhưng bất chợt khựng lại.
Erik giữ gìn phòng ngủ này nguyên vẹn đến vậy, chẳng lẽ.... muốn gửi một thông điệp nào đó?
Cậu biết cô đến từ hơn một trăm năm sau, cũng biết cô muốn quay về bên cậu.
Vì vậy, cậu bảo người ta giữ gìn vẻ ngoài và bài trí bên trong... chỉ để cô của một trăm năm sau nhanh chóng nhận ra đây là biệt thự mà cô từng ở?
Trái tim Bạc Lị bỗng nhói đau âm ỉ.
Nếu thực sự là vậy thì biết đâu cậu đã để lại tin nhắn nào đó trong phòng ngủ?
Cô bước đến bàn học, định kéo ngăn kéo ra.
Bị khóa.
Cô ngừng lại giây lát rồi đưa tay xuống gầm bàn, ấn vào một cơ quan.
"Tách" một tiếng, ngăn kéo bật ra, bên trong quả nhiên có một quyển sổ tay.
Bạc Lị cầm lấy, mở ra.
Vừa thấy trang đầu tiên, toàn thân cô lập tức lạnh buốt.
"Ngày 10 tháng 8, giường đã được thay bằng gỗ trắc rồi"
Gỗ trắc có khả năng chống ẩm, chống mối mọt. Erik luôn muốn làm cho cô một chiếc giường gỗ trắc, nhưng mãi không mua được loại gỗ phù hợp.
Sau khi cô "qua đời", cậu tìm được gỗ sẽ làm cho cô một chiếc giường mới là điều cô đã lường trước... nhưng vì sao lại là tháng Tám?
Cô mất vào tháng Hai, ở hiện đại mới chỉ hơn một tháng trôi qua, sao thời gian bên đó đã tới tận tháng Tám?
Cô lật tiếp.
"Ngày 1 tháng 9, tường ngoài đã được thay bằng gỗ bách."
Những trang sau, đều là nhật ký cậu thay đổi mọi đồ gỗ trong biệt thự thành gỗ trắc trong suốt một năm.
Không hiểu vì sao, Bạc Lị cảm thấy cậu không giống đang tu sửa nhà, mà như đang... xây một cỗ quan tài.
Mà lý do xây quan tài đó, không cần nói cũng rõ.
Giữa tháng Mười Hai, căn biệt thự đã được cải tạo xong.
Từ đó, cậu không để lại lời nhắn gì nữa.
Bạc Lị khép mắt lại, cảm giác tim mình như đang bị khâu từng đường vậy, đau đến nghẹt thở.
Ngay lúc đó, cô chợt nghe thấy hơi thở nóng hổi phả bên tai.
Dường như có ai đó đang chăm chú nhìn cô, đứng ngay bên cạnh với hơi thở gấp gáp, không đều đặn, mỗi hơi lại nặng nề hơn, mãnh liệt hơn.
Bạc Lị mở bừng mắt, quay đầu nhìn lại, nhưng chẳng thấy gì.
Tuy nhiên, cô vô cùng chắc chắn rằng vừa rồi có ai đó đang thở bên tai mình.
... Có phải là Erik không?
Là hồn ma của cậu hay là do không gian và thời gian của hai thế giới giao thoa trong khoảnh khắc?
Bạc Lị không phải hiểu sâu về vật lý, nhưng cô biết rằng thời gian chỉ không thể đảo ngược trong không gian ba chiều.
Ở những chiều không gian cao hơn, như chiều thứ tư hay thứ năm, thời gian giống như một ngọn núi, có thể vượt qua được.
Thuyết tương đối của Einstein cũng đã đề cập đến lý thuyết này.
Trong một số trường hợp đặc biệt, không gian và thời gian có thể bị uốn cong, dẫn đến sự giao thoa hoặc chồng chéo giữa "quá khứ" và "tương lai".
Nói cách khác, việc cô ở năm 2026, cảm nhận được hơi thở của Erik ở năm 1889, về lý thuyết là... hoàn toàn có thể.
Nghĩ đến đây, Bạc Lị bỗng ngừng thở, sởn gai ốc.
Cô lập tức nhắm mắt lại, mong cảm giác ấy xuất hiện lại lần nữa.
Nhưng giống như khi vừa tỉnh khỏi giấc mơ, dù muốn nhưng làm cách nào cũng không thể mơ đẹp như trước nữa.
Nỗi thất vọng trào dâng như sóng vỗ.
Bạc Lị hít một hơi thật sâu, đi đến bên giường, ngồi xuống.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, một ánh mắt mãnh liệt, đáng sợ và kích động từ trước nhìn về phía cô.
Có ai đó đang nhìn cô.
Bạc Lị ngẩng đầu lên.
Phía trước chẳng có gì nhưng cảm giác bị quan sát càng lúc càng rõ rệt.
Dù không thể nhìn thấy đôi mắt của người đó, cô vẫn có thể tưởng tượng ra ánh nhìn của cậu — vừa đau đớn tột cùng, lại vừa đầy sự kích động ghê rợn.
Tốc độ dòng chảy của thời gian ở hai không gian này dường như không giống nhau.
Chưa đầy vài giây, cảm giác bị nhìn chằm chằm đã biến mất.
Nhưng Bạc Lị lại cảm thấy như cậu đã nhìn cô rất lâu rất lâu, thậm chí có thể là cả một ngày dài.
Cô nhắm mắt lại, từ từ thở ra.
Cùng lúc đó, bên tai cô vang lên một tiếng hỏi dò khẽ khàng: "... Bạc Lị, là em sao?"
— Là giọng của Erik.
Khác với giọng nói lạnh lùng thường ngày, tiếng hỏi này lại có vẻ vội vã, khẩn thiết, như thể lời thì thầm của một người điên loạn.
Bạc Lị sửng sốt, nhanh chóng quay lại.
Nhưng phía sau chẳng có ai.
Lúc này, cô chợt nhận ra, so với đồ đạc nguyên vẹn trong phòng, thì giấy dán tường dường như là dán mới.
Tại sao lại thay giấy dán tường?
Là do sửa chữa lại nhà, hay là để... che giấu điều gì đó?
Bạc Lị suy nghĩ một lát, lấy trong túi ra một con dao gấp, quỳ trên giường, rạch một đường trên giấy dán tường.
Sau đó, cô dùng hai tay luồn vào vết cắt đó xé mạnh lớp giấy ra!
Ngay khi nhìn thấy bức tường phía sau lớp giấy, da đầu cô bỗng tê dại.
Bạc Lị, Bạc Lị, Bạc Lị.
Bạc Lị, Bạc Lị, Bạc Lị, Bạc Lị, Bạc Lị, Bạc Lị...
Trên tường, toàn là tên cô.
................
Erik không rõ do mình đã phát điên, hay là bóng hình của Bạc Lị thực sự đang quấn lấy cậu.
Hôm ấy, cậu đến nghĩa trang đào quan tài của cô lên, dùng tay phủi sạch lớp bụi phủ trên nắp, rồi từ từ mở nắp quan tài.
Khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt trong quan tài, một luồng lạnh buốt chạy dọc khắp cơ thể cậu.
— Người nằm trong đó... không phải cô.
Ngũ quan vẫn là của cô.
Nhưng cảm giác mang lại, lại như một người hoàn toàn xa lạ.
Có lẽ là vì linh hồn của Bạc Lị đã rời khỏi thân xác này, nên thi thể đã thay đổi hoàn toàn.
Dẫu vậy, cậu vẫn mang thi thể ấy đi, đề phòng khi cô trở lại không có nơi trú ngụ.
Thế nhưng, mặc cho cậu dốc hết công sức để bảo quản, thi thể vẫn dần dần trương phình, mục rữa, gương mặt chuyển sang màu xám xanh, xương sọ trắng toát lờ mờ lộ ra, những con giòi trắng béo ú len lỏi giữa hai hàm răng.
Erik dửng dưng nhìn cảnh tượng ấy, thầm nghĩ, nếu lúc này, Bạc Lị có thể tỉnh lại từ trong cơ thể này...
Thì còn gì tuyệt hơn thế nữa!
Lũ người trong đoàn xiếc hèn nhát đến thế, chỉ cần thấy cô trong hình dạng ấy, chắc chắn sẽ tránh xa cô.
Cậu sẽ có lý do chính đáng để giam giữ cô.
Từ đó về sau, chỉ mình cậu có thể ngắm nhìn cô, hôn cô, đến gần cô.
Tiếc rằng, đó chỉ là một giấc mộng đẹp hão huyền.
Đến khi thi thể kia chỉ còn lại một bộ xương trắng, Bạc Lị vẫn không trở về.
Erik nhắm mắt lại, thu dọn bộ hài cốt, vứt bỏ chiếc giường đã bị dịch xác thấm đẫm rồi tự tay đóng lại một chiếc giường mới bằng gỗ trắc.
Ảo giác bắt đầu từ lúc đó.
Ban đầu, cậu chỉ cảm giác có người đi lại trong phòng ngủ.
Sau đó, khi ngồi trước bàn ghi chép quá trình trùng tu căn nhà, cậu luôn cảm thấy có người đứng bên cạnh lật xem gì đó.
Thậm chí có một lần, cậu còn nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh, mờ ảo.
Ngay trước mặt cậu.
Chỉ một ánh nhìn, cậu đã nhận ra - đó là Bạc Lị.
Erik đứng sững, không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm bóng dáng mờ ảo đó, tim đập điên cuồng, toàn thân bốc lên cơn sốt lạnh buốt thấu xương.
Cảm giác như có một bàn tay móc tim cậu ra khỏi lồng ngực, để nó phơi trần trong không khí lạnh cắt da.
Nhưng rồi, bóng hình mờ ảo ấy lập tức biến mất.
Trong suốt một năm sau đó, thỉnh thoảng cậu vẫn có thể nhìn thấy bóng của Bạc Lị.
Đôi khi, cô là một cảm giác, không thể nhìn thấy, cũng không thể nghe được, chỉ có thể cảm nhận, như là dưỡng khí duy trì sự sống.
Có khi, cô lại là một cơn gió lạnh buốt, lướt nhanh qua làn da cậu, khiến tim cậu rung động, từng sợi lông tơ dựng đứng.
Thậm chí vào một đêm nọ, cậu còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.
Hôm đó, cậu vừa nằm xuống chiếc giường trong phòng ngủ của cô, chuẩn bị nghỉ ngơi, thì đột nhiên cảm thấy bên cạnh lún xuống, hơi ấm dần lan tỏa, theo những nếp gấp của ga trải giường mà bao trùm lấy cậu.
Một trực giác kỳ lạ nói với cậu - đó là Bạc Lị.
Tay cậu bắt đầu run rẩy, cố gắng bình tĩnh ngồi dậy, tưởng tượng Bạc Lị đang ở ngay trước mặt, cậu nghiêng người đến gần tai cô, thì thầm hỏi: "... Bạc Lị, là em sao?"
Nhưng vẫn không kiềm được sự vội vã khẩn thiết trong giọng nói.
Không có hồi âm.
Cô lại biến mất.
Có lẽ vì cậu đã không bảo quản tốt thi thể của cô, nên cô không còn nơi để trú ngụ, mới cứ thế quanh quẩn bên cậu, lôi kéo, dằn vặt tâm trí cậu.
Không biết có phải do đã quá lâu không được gặp lại cô hay không, mà giới hạn của cậu cứ dần dần hạ thấp hơn.
Ban đầu, cậu muốn vĩnh viễn chiếm hữu cô, dõi theo cô từng giây từng phút.
Còn bây giờ, cậu chỉ hy vọng cô có thể tiếp tục hành hạ cậu như thế.
Tốt nhất là càng nhiều càng tốt, để cậu có thể mơ thấy cô mỗi đêm, kể cả là ác mộng.
Từ hôm đó trở đi, mỗi lần cô xuất hiện, cậu lại khắc tên cô lên tường.
Không biết từ lúc nào, cả bức tường đã kín đặc cái tên "Bạc Lị".
Như thể mắc một chứng nghiện bệnh hoạn nào đó, hình bóng của cô là liều thuốc cai cơn nghiện, dù mỗi lần xuất hiện đều khiến nỗi đau cậu thêm đau đớn, nhưng cậu lại cam nguyện đắm chìm trong đó.
Nhưng loại thuốc này không phải cứ cầu là có.
Cuối cùng, có một ngày cậu tỉnh giấc, cảm giác như có một lỗ hổng sâu hoắm trong lòng, trống rỗng đến đáng sợ.
Từ hôm ấy, cậu không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nữa.
Không cần soi gương, cậu cũng biết gương mặt mình lúc này đã méo mó và khủng khiếp đến mức nào.
Khi cơn nghiện được thỏa mãn, là niềm hạnh phúc ngập tràn, là tham lam hít lấy từng luồng khí mang hơi thở của cô.
Còn khi cơn nghiện tái phát, chính là địa ngục đau đớn khiến cậu sống không bằng chết, điên loạn tột cùng.