Edit: Nhím
======>>>>>>>>>>>>>
Bạc Lị nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không chịu được mà nói: "...Cút."
Bị cô mắng, biểu cảm của Erik lại càng trở nên phấn khích, trong mắt hiện lên một niềm vui kỳ lạ, mãnh liệt khiến người ta bất an. Lồng ngực cậu cũng phập phồng dữ dội hơn.
Dù cậu không nói lời nào, Bạc Lị cũng đại khái đoán được cậu đang nghĩ gì — huống hồ cậu còn lải nhải đủ thứ chuyện chẳng đâu vào đâu.
... Rất rõ ràng, cậu không biết đã tưởng tượng ra điều gì mà đang cố dò xét giới hạn của cô nằm ở đâu.
Lúc này, chỉ có một cách để đối phó với cậu —
Bạc Lị giơ tay, khẽ tát cậu một cái: "Bớt nói mấy chuyện vớ vẩn đó lại đi. Muốn ở chung với em thì vứt cái quan tài này đi trước đã."
Sau khi bị cô tát một cái, vẻ mặt của cậu quả nhiên bình thường hơn một chút, rồi lại vùi đầu vào lòng bàn tay cô, hít một hơi thật sâu.
Ba năm trôi qua, dường như cậu lại cao thêm một đoạn, phải hơi khom lưng mới có thể vùi mặt vào lòng bàn tay cô.
Mà đây là trong tình huống cô đã cao hơn lúc trước mười phân.
Bạc Lị gần như không dám hỏi bây giờ cậu cao bao nhiêu nữa.
Lúc cô rời đi, cậu đã cao tới sáu feet năm inch... chẳng lẽ bây giờ lại cao thêm một inch nữa?
Với người bình thường, cao thêm một xăng-ti-mét còn khó hơn lên trời, vậy mà cậu lại có thể cao thêm được một inch, trên nền tảng là đã cao một mét chín mươi lăm sẵn rồi.
Bạc Lị thật sự hy vọng cái một inch kia là mọc trên người cô.
Như vậy thì cảm giác chênh lệch vóc dáng mang lại cũng sẽ không khó chịu đến thế.
Cái quan tài quá to, tạm thời chưa thể vứt đi được.
Bạc Lị đành phải ra lệnh cho cậu khóa chặt căn phòng ngủ này lại, trước khi vứt được quan tài thì không được phép mở ra.
Erik hoàn toàn làm theo, không hề ý kiến.
Không phải nhìn thấy cái quan tài nữa nên tâm trạng của Bạc Lị cũng thoải mái hơn nhiều, yên tâm mà sống trong căn hộ ven hồ.
Cô vốn không phải kiểu người thích giao du, mỗi lần nhìn thấy mấy "thử thách ở nhà" trên mạng — kiểu như ở nhà đủ một trăm ngày là được thưởng mười mấy vạn USD — đều rất muốn hỏi đăng ký ở đâu, sao chuyện tốt như vậy lại không đến lượt mình.
Ngay cả khi đi du lịch, cô cũng chủ yếu chỉ ru rú trong khách sạn, vừa nghĩ đến việc phải ra ngoài mới có thể ngắm cảnh là cô lập tức mất hết hứng thú với phong cảnh.
Ví dụ điển hình là, cô đã sống ở New Orleans lâu như thế, vậy mà chưa từng nghĩ đến việc ghé thăm các thành phố lân cận.
Dù biết hai nhân vật nổi tiếng Tesla và Edison từng đấu đá đến long trời lở đất ở New York, cô cũng chưa bao giờ có ý định đến đó xem náo nhiệt.
Bởi vì... thật sự không có hứng thú.
Bạc Lị nghi, có lẽ vì hồi nhỏ cha mẹ thường bỏ rơi cô để đi du lịch, nên cô mới phản cảm với chuyện du lịch đến thế.
Về sau, khi cô lớn hơn một tí, cuối cùng cũng bắt đầu có chút hứng thú với việc đi chơi xa, thì lại bị cha mẹ "ném" sang nhà người thân ở Mỹ.
Kể từ đó, cô đã sinh ra ác cảm sâu sắc với những cảnh vật và văn hóa xa lạ.
Trong hai ngày tiếp theo, Bạc Lị đã hoàn toàn nắm rõ kết cấu của căn hộ này.
Ngoài phòng khách, phòng ngủ, phòng rửa mặt, phòng tắm và khu vườn nhỏ, còn có một phòng nhạc cực kỳ rộng rãi.
Bước vào trong, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cây đại phong cầm lớn đến mức chiếm trọn cả một bức tường, trông vừa trang nghiêm vừa thanh nhã như một công trình kiến trúc. Nó có bốn hàng phím đàn, cùng với hơn ngàn ống âm thanh.
Trước đây Bạc Lị chỉ từng thấy loại đàn phong cầm quy mô như vậy trong nhà thờ. Khi biểu diễn, âm thanh vang lên vừa trang nghiêm vừa hùng tráng, có thể vang xa khắp cả thị trấn.
Cô từng học piano, chỉ có một hàng phím thôi mà đã thấy đầu óc và đôi tay mình không đủ dùng rồi.
Thật khó mà tưởng tượng nổi việc chơi được một loại nhạc cụ đòi hỏi đa nhiệm đến mức này như đại phong cầm, yêu cầu hai tay phải đồng thời lướt qua bốn hàng phím, trong khi chân cũng phải điều khiển bàn đạp bên dưới, lại còn phải chú ý đến các cần điều chỉnh âm sắc trên bản nhạc.
Phải biết rằng, bàn đạp của đại phong cầm không giống piano chỉ có ba pedal, mà có đến ba mươi hai phím chân riêng biệt.
Một nghệ sĩ đại phong cầm xuất sắc có thể thay đổi các cần âm để tạo ra âm thanh còn phong phú đặc sắc hơn cả dàn nhạc giao hưởng.
Bạc Lị hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi một loại nhạc cụ như vậy được biểu diễn thế nào.
Sau bữa tối, Bạc Lị ngăn Erik đang rửa bát lại, vòng tay ôm cổ cậu rồi ngồi lên đùi cậu:
"Rửa sau đi, em muốn nghe anh chơi đàn đại phong cầm."
Nơi này chỉ có hai người bọn họ, Erik không đeo mặt nạ, nhưng thói quen thì không dễ để thay đổi trong một sớm một chiều. Khi cô đến gần, cậu vẫn sẽ nghiêng đầu tránh ánh mắt cô:
"Tại sao?"
Bạc Lị chớp nhẹ hàng mi:
"Em muốn nghe chồng mình chơi đàn, không được sao?"
Quả nhiên câu này đúng là vạn năng.
Cậu nhìn cô vài giây rồi gật đầu đồng ý.
Bạc Lị nhận ra, ngoài việc không còn đeo mặt nạ, cách ăn mặc của cậu cũng không còn cứng nhắc như ban đầu. Gần đây Erik thậm chí còn hiếm khi đeo găng tay, chiếc áo sơ mi trắng cũng không còn cài đến nút trên cùng, để lộ phần cơ ngực hơi nhô lên.
Chỉ cần nghĩ đến việc những thay đổi này... đều là vì cô, là cô lại thấy toàn thân run rẩy.
Erik bước vào phòng nhạc cụ, ngồi trước đại phong cầm rồi điều chỉnh âm lượng về mức thấp nhất.
Phòng nhạc tuy đã rất rộng, nhưng so với không gian nhà thờ thì vẫn hơi chật hẹp.
Nếu chơi đại phong cầm trong một nơi nhỏ thế này mà không hạ âm lượng, có thể khiến người khác điếc hết tai.
Bạc Lị ngồi bên cạnh, chống cằm chờ cậu điều chỉnh các cần âm.
Erik lại bất ngờ hỏi một câu:
"Cây đại phong cầm này âm thanh khá nhỏ, em chắc là muốn nghe sao?"
Bạc Lị hơi ngạc nhiên, ngẫm câu nói của cậu một hồi thì cũng nhận ra có chút không ổn.
Erik không biết cô biết chơi piano, cũng không biết cô có thể hát, cậu chỉ nghĩ cô chỉ hiểu một cách sơ lược về âm nhạc.
Vì thế, cậu không hề biết cô cũng có kiến thức về đại phong cầm. Cô biết các cần âm không chỉ có thể thay đổi âm sắc mà còn có thể điều chỉnh âm lượng.
Cô hiểu rõ tính cách của cậu, chỉ cần nghĩ một chút là cô đã nhận ra.
... Gã điên này chẳng lẽ lại tưởng rằng cô bảo cậu chơi đại phong cầm là muốn lợi dụng âm lượng lớn của nó để... báo hiệu cho những người ở trên mặt đất sao?
Bạc Lị vừa tức vừa buồn cười, nhưng không biểu lộ trên mặt: "Đương nhiên rồi."
Cậu đặt hai tay lên phím đàn, ấn xuống một nốt nhạc, rồi ấn thêm một nốt nữa, sau đó bắt đầu chơi ngẫu hứng.
Khi hạ âm lượng, âm thanh của đại phong cầm không còn như sấm sét vang dội nữa, mà trở nên nhẹ nhàng, tinh tế, vừa có sự tươi mới, sáng sủa của cây sáo, lại vừa giữ được sự hùng vĩ thần thánh nguyên bản của đại phong cầm.
Khúc nhạc bắt đầu như mây đen bao trùm, u ám và nặng nề.
Một tay cậu liên tục lặp lại hai nốt thử âm, tay kia vừa điều chỉnh các cần âm, vừa không quên phần đệm đàn.
Với cách chơi như vậy, âm thanh dần trở nên phong phú hơn, không gian như một đêm tối mịt mù khi xảy ra hỏa hoạn, ánh lửa chiếu sáng bóng tối, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Ngay sau đó, không biết cậu điều chỉnh cần âm nào mà đại phong cầm bỗng phát ra âm thanh nhẹ nhàng như đàn hạc, giống như ánh sáng bình minh chẻ đôi màn đêm dày đặc.
Bạc Lị nhớ lại lời thầy dạy piano từng nói, rằng không phải chỉ cần đặt ngón tay lên đúng phím đàn là có thể chơi nhạc.
Chơi đàn chính là sự tái tạo của tác phẩm, lực nhấn của từng ngón tay là khác nhau, và cảm xúc truyền tải qua âm thanh cũng khác nhau.
Đó chính là lý do vì sao máy móc không thể thay thế được nghệ sĩ biểu diễn. Máy móc sẽ mãi mãi không thể thể hiện được sự thay đổi tinh tế trong lực nhấn phím.
Mặc dù âm sắc của đại phong cầm không phải do lực nhấn phím quyết định, Bạc Lị vẫn nghe ra sự điều khiển tuyệt vời của Erik đối với sự mạnh yếu của âm sắc, tựa như sự chuyển giao giữa sáng và tối, tự nhiên đến mê hoặc.
Bạc Lị đưa mắt nhìn Erik.
Cậu hơi cúi đầu, vẻ mặt tập trung. Khi chơi đàn, vai, cánh tay và cổ tay của cậu có vẻ thư thái, tự nhiên, như thể âm nhạc đang chảy trong máu cậu, chứ không phải từ những ngón tay.
Cuối cùng, âm thanh dần trở nên mềm mại chậm rãi, mang theo chút âm hưởng quyến luyến lại cháy bỏng.
Nó như ánh sáng mặt trời chói chang trên bãi biển khiến cô hoa mắt, đầu óc quay cuồng, gò má đỏ bừng.
Khi bản nhạc kết thúc, Bạc Lị vẫn cảm thấy tai mình nóng bừng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một bản nhạc bày tỏ tình cảm không chút che giấu.
Giai điệu u ám lạnh lẽo nằm ở phần đầu của bản nhạc, chính là cuộc đời của cậu trước khi gặp cô.
Âm sắc giống như đàn hạc ở giữa lại chính là cô.
Bạc Lị còn nhớ khi học cấp ba, có một cậu bạn thích cô, thường đứng dưới ký túc xá của cô vừa chơi guitar vừa dùng giọng hát để tỏ tình.
Lúc đó, cô chỉ liếc qua một cái rồi đeo tai nghe lên tiếp tục đọc sách.
Sau này, bạn bè hỏi cô tại sao không cảm động trước lời tỏ tình lãng mạn như vậy.
Bạc Lị cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cô còn nghĩ rằng có lẽ là do tính cách mình lạnh lùng, không thích kiểu tỏ tình công khai như vậy, ai ngờ lại chỉ vì cậu bạn đó chơi đàn quá tệ.
Mỗi nốt nhạc mà Erik chơi, khiến cô cảm nhận được sự rung động từ đầu đến chân.
Nghĩ đến việc đây là một bản nhạc mà cậu tự sáng tác ngay tại chỗ, cảm giác rung động trong lòng Bạc Lị càng trở nên mãnh liệt.
Erik chống trán nhắm mắt lại, không dám nhìn phản ứng của cô.
Việc sáng tác nhạc đối với cậu đơn giản như việc viết chữ đối với người bình thường.
Chỉ cần cô thích, mỗi ngày cậu đều có thể sáng tác một bản nhạc với nhiều phong cách khác nhau để tặng cô.
... Chỉ sợ cô không muốn nghe.
Đầu óc cậu rất tỉnh táo, hiểu rõ ràng rằng Bạc Lệ yêu cậu.
Trên thế giới này, chỉ có cô mới yêu cậu như thế.
Thậm chí, chính cậu cũng không thể yêu mình như cô đã yêu.
Tuy nhiên, dù cô đã bị giam cầm bên cạnh cậu, bị nhốt trong cái nơi tối tăm và lạnh lẽo này, cậu vẫn không thể ngừng nghĩ liệu Bạc Lệ có thật sự tồn tại hay không.
Cô yêu cậu, bao dung cho mọi mặt tăm tối của cậu vô điều kiện, thậm chí còn sẵn sàng ở lại một nơi không thấy ánh sáng như thế này.
Từ hôm qua đến giờ, cô không tỏ ra bất kỳ sự kháng cự nào đối với nơi này.
Khẩu phần ăn của cô cũng không giảm, thậm chí còn ăn thêm 50 gram thịt bò.
Cô tốt đẹp, quý giá như thế, đến mức như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Cô cũng đã từng biến mất ba năm.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, cậu lại cảm thấy mọi thứ trước mắt... chỉ là một giấc mộng đẹp thoáng qua mà thôi.
Cảm giác bị giày vò bởi ý nghĩ có thể thức dậy bất cứ lúc nào trong giấc mơ này khiến cậu không thể chịu đựng nổi, như thể chỉ có việc hoàn toàn gắn kết với cô mới có thể làm dịu đi.
Nếu không phải vì biết rằng cô đã phải ngồi tàu một tháng để gặp mình, đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, có lẽ cậu đã ra tay từ lâu.
Ánh mắt cậu nhìn cô thật bẩn thỉu, tràn ngập ham muốn và sự hôi hám không sạch sẽ, thậm chí khi chơi đàn, cơn khao khát cô cũng cháy bỏng trong từng phím đàn, khiến âm thanh phát ra vừa quyến rũ lại vừa u tối.
Một người như vậy, sao lại có thể nhận được tình yêu của cô?
Và lúc này, một cảm giác ấm áp, mềm mại chạm lên đôi môi cậu.
Cậu hơi ngẩn người, trở tay nắm lấy gáy cô, cúi người về phía trước mút lấy đầu lưỡi của cô.
Tiếng nước nhẹ nhàng vang lên, hô hấp len lỏi đan xen vào nhau, môi chạm môi, không khí xung quanh bỗng trở nên thật nhớp nháp.
Chưa kịp để bản năng của cậu nuốt lấy, Bạc Lị đã rút lưỡi của mình ra.
Cô đẩy cậu ra, khẽ rên lên một tiếng: "Bây giờ hết suy nghĩ lung tung chưa?"
Mắt của Erik vẫn dán vào đầu lưỡi của cô, giọng cậu hơi khàn: "Gì cơ?"
Bạc Lị véo má cậu thật mạnh: "Anh nghĩ em ngốc phải không, nghĩ em không biết rằng các cần điều chỉnh âm thanh của đại phong cầm có thể thay đổi âm lượng... À, đúng rồi, để em nói anh nghe một bí mật", cô nghiêng người sát tai cậu, "Không chỉ riêng cái này này, em còn biết chơi đàn piano và hát nữa cơ."
Nói xong, cô lại véo má cậu một cái, vừa cười vừa rời khỏi phòng nhạc.