Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 72



Edit: Nhím

Beta: Meo

============================

Nơi đầu môi truyền đến cảm giác mềm mại.

Hơi thở nóng ấm của cô thấm ướt chóp mũi của cậu.

Erik nhìn Bạc Lị chằm chằm, hoàn toàn không thể phân biệt được đây là hiện thực hay là ảo mộng.

Với một người đã phải chịu đói chịu khát quá lâu, dù cho có nếm được món ngon ở trong giấc mơ, thì cũng chẳng thể đủ tỉnh táo để phân biệt thật hay giả nữa rồi.

Mãi cho đến khi Bạc Lị vòng tay ôm lấy cổ cậu, nhẹ nhàng tách môi cậu ra, đầu lưỡi vươn ra chạm vào đầu lưỡi cậu, cậu không kìm được mà nuốt lấy một ngụm nước bọt của cô — lúc ấy, cậu mới như sực tỉnh khỏi cơn mê.

— Cô là thật.

Không phải ảo giác.

Khoảnh khắc ấy, niềm vui sướng khi mất đi một thứ gì đó nhưng sau đó lại về lại vòng tay mình ào ạt trào dâng, như con sóng dữ ập đến khiến đầu óc cậu trống rỗng, chỉ còn lại tiếng ù ù vang dội.

Đến khi cậu hoàn hồn, bàn tay cậu đã ghì chặt lấy gáy của Bạc Lị, cúi người hôn ngược lại, gần như khao khát nuốt lấy đầu lưỡi của cô.

Bạc Lị không kìm được mà bật ra một tiếng rên rỉ vì đau.

Chính tiếng rên ấy lại khiến nụ hôn của cậu càng thêm điên cuồng, càng thêm gấp gáp, đến mức khiến đầu lưỡi của cô tê dại, nước bọt trong miệng cũng không kiềm chế được mà trào ra.

Chỉ nghe một tiếng nuốt ực rõ ràng vang lên.

Erik nhìn thẳng vào mắt cô, môi vẫn còn áp sát lấy môi cô, vậy mà lại nuốt trọn dòng nước bọt mới trào ra kia.

Bạc Lị cảm thấy hai tai mình nóng lên.

Không phải vì cậu nuốt nước bọt của cô, mà là bởi vì khi cậu nuốt xuống vẫn luôn khẽ thở dốc, âm thanh trầm khàn ấy rung lên từ trong lồng ngực, truyền thẳng sang cơ thể của cô, khiến da đầu cô tê rần từng đợt.

Giọng nói của cậu vốn đã mê hoặc đến cực điểm, ba năm trôi qua, giờ lại càng trở nên quyến rũ một cách khó tin.

Bạc Lị chỉ cảm thấy toàn thân bỗng chốc mềm nhũn, như thể bị rút sạch xương cốt, suýt chút nữa thì ngã lăn khỏi bậc thềm.

Erik kịp thời siết lấy eo cô, giữ chặt cô lại.

Bạc Lị thở phào nhẹ nhõm.

Cô vừa định trêu chọc cậu một câu, thì một luồng hơi nóng bất ngờ phả nhẹ bên tai.

Chóp mũi cậu chạm vào bên cổ cô, từng chữ từng chữ, chậm rãi thốt ra:

"Em là thật, không phải ảo giác của anh."

Bạc Lị nghe thấy lời đó, tim cô bỗng đau nhói, như bị căng tức đến nghẹn lại:

"...Ừm, em thật sự đã trở về rồi."

Erik nhắm mắt lại, chôn mặt vào hõm cổ cô, hít sâu mùi hương trên người cô.

Mãi đến lúc này, cậu mới để ý — cô đang mặc sơ mi và áo khoác của cậu, không biết đã mặc bao lâu, toàn thân như thấm đẫm hơi thở chỉ thuộc về cậu.

Cõi lòng trống rỗng của cậu cuối cùng cũng cảm nhận được một chút thỏa mãn hiếm hoi.

Nhưng rất nhanh thôi, nỗi sợ hãi lại trào lên như sóng dữ cuộn ngược, cuốn sạch mọi bình yên vừa có.

Bởi vì... cô thực sự đã trở về.

Nhưng ai biết được... khi nào cô sẽ lại rời đi?

Lần này, cô đã biệt tăm ba năm.

Vậy lần sau thì sao?

Năm năm? Mười năm? Hai mươi năm? Hay là... vĩnh viễn không bao giờ trở lại nữa?

Điều đáng sợ nhất là — cậu suýt nữa đã kích nổ khối thuốc nổ dưới lòng Paris.

Nếu cô đến trễ chỉ một chút thôi, liệu cậu có còn được gặp lại cô không?

Cậu sẽ... giết luôn cả cô trong vụ nổ ở nhà hát lớn Paris.

Nỗi sợ hãi dâng đến cực điểm, đến mức trong khoảnh khắc đó, cậu dường như thật sự nhìn thấy cảnh tượng cô bị nổ tan xác ngay trước mắt mình.

Lồng ngực cậu phập phồng dữ dội.

Bạc Lị không nhìn thấy rõ biểu cảm của cậu, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề đột nhiên vang lên bên tai.

Cô tưởng rằng cậu quá kích động, liền ôm chầm lấy, nhẹ giọng an ủi:

"Không sao đâu, lần này em đã trở lại rồi... em không rời đi nữa đâu. Thật ra bên em chỉ mới trôi qua hơn một tháng thôi... Hai nơi có dòng chảy thời gian khác nhau, nên mới khiến bên anh trôi qua tận ba năm."

Cậu nghe vậy, cảm xúc dường như ổn định hơn một chút:

"Dòng chảy thời gian?"

"...Em cũng không biết phải giải thích sao nữa", Bạc Lị nói, "Thời gian vốn không phải là bất biến, nó sẽ bị ảnh hưởng bởi trọng lực và tốc độ. Hai chiều không gian – thời gian chồng chéo nhau vốn là hiện tượng cực kỳ bất thường, thời gian bị ảnh hưởng, dòng chảy khác nhau cũng là điều bình thường."

"Chỉ là...", sống mũi cô cay xè, giọng nhỏ đi, "Em không ngờ... anh lại đợi em suốt ba năm."

Mũi cô bỗng thấy nóng lên.

Cậu dường như nghe ra được sự nghẹn ngào trong giọng nói của cô, liền hôn nhẹ lên chóp mũi cô, rồi lại đặt một nụ hôn lên trên cổ họng cô.

Bạc Lị luôn cảm thấy một sự thỏa mãn mơ hồ khi mình có thể xoa dịu cảm xúc của cậu cách nhanh chóng.

Cô chưa từng nghĩ rằng — sự xoa dịu đó lại là hai chiều — cậu cũng có thể xoa dịu cô.

Cô nghĩ, chuyến đi ngồi tàu thủy suốt một tháng, lại thêm bốn tiếng ngồi tàu hỏa, để đến bên cạnh cậu...

Thật sự rất đáng giá.

Cô nhón chân, cũng muốn hôn lên yết hầu của cậu.

Nhưng cậu lại giữ lấy cằm cô, đẩy cô ra một chút, trong bóng tối nhìn thật kỹ gương mặt cô:

"Thật sự... sẽ không rời đi nữa sao?"

Bạc Lị chớp mắt: "Thật mà."

Erik không nói, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve má cô, không biết đang nghĩ gì.

Khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ ánh đèn đột ngột bật sáng.

Erik lập tức siết chặt tay, ấn mặt cô vào ngực mình, không để đám người phía dưới nhìn thấy dung mạo của cô.

Bạc Lị giật mình.

Các quý ông quý bà đang có mặt tại đó cũng hoảng hốt, sửng sốt nhìn về phía họ.

Cũng chính lúc này, Bạc Lị mới nhận ra — cách cậu ăn mặc hôm nay hoàn toàn khác với thường ngày.

Trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đầu lâu trắng toát đáng sợ, không còn khoác lên mình bộ đồ đen quen thuộc, mà là một bộ trang phục đỏ rực, nguy hiểm.

Trong Sách Isaia, màu đỏ là biểu tượng của tội lỗi.

Nếu cô không xuất hiện kịp thời, cậu đã lên kế hoạch thực hiện tội ác thảm sát.

Bạc Lị không nhịn được mà nắm lấy tay cậu, hôn vào trong lòng bàn tay.

Erik cúi mắt xuống và liếc nhìn cô.

Tim Bạc Lị hẫng đi một nhịp.

Ba năm đã trôi qua, đôi mắt của cậu không khác gì mắt của một kẻ điên. Hốc mắt của hơi đỏ ngầu được bao phủ bởi những đường gân đỏ chằng chịt.

Nhưng giọng nói của cậu lại rất bình tĩnh: "Xin lỗi mọi người, những lời vừa rồi tôi nói chỉ là nói đùa thôi. Từ giờ trở đi, mọi người có thể thưởng thức buổi trình diễn rồi."

Câu này có rất nhiều lỗ hổng, nhưng không ai đưa ra ý kiến phản đối.

Bóng ma đã biết quá nhiều bí mật bẩn thỉu của bọn họ, nên cũng không cần thiết phải trực tiếp đối đầu với hắn.

Nhưng trong bóng tối, mấy vị quý tộc liếc nhìn nhau, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã đạt thành một sự đồng nhất — sau khi vũ hội hóa trang kết thúc, sẽ lập tức cử người điều tra toàn bộ nhà hát.

Bọn họ đều là hậu duệ của các triều đại hoàng gia, danh dự và tôn nghiêm đều là thiêng liêng bất khả xâm phạm, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho "bóng ma" này dám cả gan giả thần giả quỷ.

Bạc Lị không nhìn thấy ánh mắt của những quý ông quý bà kia, nhưng cô cũng thừa biết bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách trả thù Erik.

Tối nay, từng lời nói, từng hành động của Erik chẳng khác nào một cái tát vang dội, đầy nhục nhã giáng thẳng vào mặt toàn thể giới quý tộc Pháp.

Nhưng không sao, Bạc Lị lạc quan nghĩ, bọn họ có thể rời khỏi nơi này, đến một nơi khác, không nhất thiết phải ở lại Paris.

Ngay lúc ấy, Erik khẽ nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, bất ngờ lên tiếng:

"Nhắm mắt lại, anh sẽ đưa em đến một nơi."

Bạc Lị muốn làm không khí bớt căng thẳng, liền mỉm cười nói:

"Được thôi, nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện."

Lời vừa dứt, lực tay của cậu đang giữ cằm cô bỗng siết mạnh, gần như muốn để lại vài vết tím bầm trên mặt cô.

Bạc Lị lập tức hất tay cậu ra, đưa tay ôm má, hít mạnh một hơi đau đớn:

"Anh làm gì vậy? Đau quá!"

Cậu nhìn chằm chằm vào mắt cô nhưng vẫn không buông tay:

"Yêu cầu gì?"

"... Lâu quá không gặp anh rồi, em muốn anh hôn em một cái nữa."

Bạc Lị lại hít vào một hơi vì đau, gần như muốn cắn trả lại: "Anh mạnh tay thế làm gì."

Erik không trả lời, một lúc lâu sau mới cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi cô:

"...Xin lỗi."

Cậu không nói với cô...

Chỉ là trong vài giấc mơ hiếm hoi thấy cô, cô đều nói với cậu: "Hãy đồng ý với em một điều."

Và cuối cùng, cô luôn rời bỏ cậu không một chút do dự.

Cậu đã trở thành một con chim sợ cành cong.

Mỗi một câu nói mơ hồ, đều có thể khiến cậu liên tưởng tới những kết cục khiến người ta phát điên.

Sau khi được hôn, Bạc Lị ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Erik nhìn cô một lúc, một tay ôm lấy lưng cô, tay kia luồn qua dưới đầu gối, bế cô lên theo kiểu công chúa.

Cậu không biết đang nghĩ gì, hô hấp dồn dập hỗn loạn lúc có lúc không, tim đập loạn xạ, tựa như một cỗ máy công suất lớn đã mất kiểm soát.

Bạc Lị cảm nhận được tiếng tim đập của cậu, toàn thân nổi da gà một cách khó hiểu.

—— Không giống tiếng tim đập, mà giống như linh hồn bên trong đang rung lên một cách đầy bệnh hoạn.

Trên đường đi, cô hỏi hai lần:

"Em có thể mở mắt ra được không?"

Mọi lần trả lời đều là: "Không được."

Bởi vì thân nhiệt của cậu quá cao, lại ôm cô rất chắc, Bạc Lị tựa đầu vào vai cậu, rồi vô thức thiếp đi.

Cô ngủ không được ngon, dù đã nhắm mắt, vẫn có thể cảm nhận ánh sáng xung quanh đang liên tục thay đổi, là một loại biến chuyển sáng – tối khiến người ta bất an.

Giữa chừng, Erik đổi tư thế — một tay đỡ lấy mông cô, tay kia ôm lấy lưng, ôm cô như ôm một đứa trẻ, để cô tựa vào vai mình mà ngủ.

...Cậu ôm thế này, bảo cô sao mà ngủ cho nổi.

Tuy nhiên, mí mắt cô như thể bị dính chặt lại, thế nào cũng không thể mở ra được.

Cảm giác mất trọng lực cứ từng đợt, từng đợt truyền đến, dường như Erik đang đi xuống cầu thang.

Lúc đầu, cầu thang chỉ có vài bậc, đi rất nhanh là xong.

Nhưng càng về sau, cầu thang càng dài, như một cơn ác mộng không bao giờ thấy điểm cuối.

Cứ đi xuống, không ngừng đi xuống, mãi cho đến tận một nơi tối tăm và đáng sợ dưới đáy sâu.

Trong suốt quãng thời gian đó, Bạc Lị không chỉ một lần muốn mở mắt, nhưng lại bị tiếng bước chân đều đều, lặp đi lặp lại ru ngủ, rồi lại thiếp đi lần nữa.

Cô mơ màng suy nghĩ, liệu cậu có đang định dẫn cô đến mê cung dưới lòng nhà hát không?

...Cũng phải, hai năm là khoảng thời gian đủ dài để cậu có thể xây dựng một ngôi biệt thự bên hồ như trong tác phẩm.

Chỉ có điều, tại sao cậu không cho cô mở mắt?

Đầu óc Bạc Lị tỉnh táo, nhưng lại không thể mở mắt, chỉ có một lý do — cậu không cho phép cô mở mắt.

Tại sao?

Không biết đã qua bao lâu, khi cô có thể mở mắt, cô phát hiện mình đang ở trên một chiếc thuyền gỗ.

Cô vất vả ngồi dậy, cơ thể được bao phủ bởi chiếc áo khoác đỏ thẫm của Erik, trước mắt là một hồ nước tối tăm có màu xanh đen, giống như một loại thực vật độc hại khiến người ta cảm thấy sợ hãi khi nhìn đến.

Erik ngồi bên cạnh cô, tay cầm mái chèo, những động tác chèo đều đặn, chậm rãi mà mạnh mẽ, đang hướng về trung tâm của hồ.

Khi thấy cô tỉnh dậy, cậu đưa tay sờ trán cô, kiểm tra nhiệt độ, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Chúng ta sắp đến nơi rồi."

Bạc Lị không hỏi cậu sẽ đưa cô đi đâu, chỉ lặng lẽ nằm xuống trở lại.

Hai phút sau, chiếc thuyền cập bến, phát ra âm thanh nặng nề u ám.

Bạc Lị vừa định đứng dậy, Erik đã nhanh chóng bế cô lên bờ.

Cô nhìn xung quanh, nói đùa: "Có thể xem như đã đến nhà của anh rồi."

Erik bước xuống thuyền, giọng nói không rõ vui hay giận: "Em biết anh sẽ đưa em đến đây sao?"

Bạc Lị không muốn che giấu cậu, do dự một giây rồi thẳng thắn trả lời: "Anh biết... em không phải người của thời đại này, lý do em đến đây là vì một bộ phim kinh dị..."

Cô cảm giác như mình vừa nói ra một sự thật đau lòng, dù Erik đã biết cả rồi: "Và anh, chính là nhân vật chính trong bộ phim đó."

Giọng của Erik lại bình tĩnh hơn cô tưởng rất nhiều: "Anh biết mà."

"Bộ phim này được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết... trong cuốn tiểu thuyết đó, có toàn bộ cuộc đời của anh."

"Anh biết mà."

Bạc Lị khó khăn nói tiếp: "Trong đó có nói, anh đã đi khắp châu Âu, xây dựng một tòa thành đầy máy móc cho vua Ba Tư, và ở Ấn Độ, anh học được một loại kỹ thuật dùng dây thừng, gọi là..."

Cậu nói: "Banzabutou sao."

"Nhưng mà, cốt truyện trong tiểu thuyết không giống như trong bộ phim kinh dị lắm", Bạc Lị cố làm ra vẻ thoải mái, "Trong tiểu thuyết, anh được mời tham gia vào công trình xây dựng nền móng nhà hát, dự định sẽ cách ly khỏi thế giới bên ngoài, nên mới xây dựng một căn biệt thự bên hồ dưới lòng đất... nhưng giờ tại sao anh lại xây dựng căn biệt thự này, thì em không biết."

Cậu nhìn cô, đột nhiên nở một nụ cười nhẹ: "Để giữ em lại đấy."

Bạc Lị ngẩn người.

"Trong thời gian em rời đi, anh đã đọc rất nhiều sách", cậu từ từ nói, "Cũng đã trao đổi thư tín với vị Tesla của em một thời gian."

...Gì mà "vị Tesla của cô"?

Bạc Lị dở khóc dở cười, vừa định lên tiếng, nhưng ngay lập tức, Erik đã giơ một ngón tay lên đặt lên môi cô.

Trong bóng tối, cô không thể nhìn rõ sắc mặt cậu, nhưng lại cảm nhận được cái nhìn nặng nề của cậu.

Cảm giác áp bức, u tối ấy như một chiếc xích sắt nặng trĩu, siết chặt vào cổ cô, khiến cô không thể thở được.

"Thật đáng tiếc", Erik lạnh nhạt nói tiếp, "Vị Tesla đó cũng không biết nguyên lý vượt thời không. Nhưng về cách ngăn không cho em biến mất lần nữa, thì lại đưa ra vài lời khuyên hữu ích."

Bạc Lị nghẹt thở.

Trong bóng tối, cậu đột ngột đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần hơn.

Dưới ánh sáng mờ ảo, cô cuối cùng cũng nhìn rõ đôi mắt cậu – có một ánh vàng kỳ lạ, gần như không phải mắt người, chứa đựng sự kích động, hưng phấn và cuồng loạn, cùng nỗi sợ hãi sâu thẳm không thấy đáy.

"Ngôi nhà này", cậu nói, "chính là để ngăn không cho em biến mất thêm một lần nào nữa."