Liêu Thiên Hoa luôn lo lắng cho Hạ Mê.
Theo lý thì Hạ Mê phải đi sát theo anh, nhưng khi Liêu Thiên Hoa vào lãnh địa xám, quay đầu lại, phía sau đã không một bóng người.
Anh nghĩ có lẽ vì Hạ Mê đang cõng “Khiên” nên di chuyển hơi chậm, đợi một lúc vẫn không thấy Hạ Mê theo kịp.
Liêu Thiên Hoa nghĩ, có thể do cách quay đầu của mình không đúng. Nên anh xoay người lại, rồi quay đầu, phía sau vẫn không có ai; quay đầu lần thứ ba, phía sau vẫn trống không.
Liêu Thiên Hoa vặn cổ đến đau nhức vẫn không thấy Hạ Mê, cuối cùng anh nhận ra rằng, Hạ Mê đã lạc khỏi anh.
Nhưng lúc này, Liêu Thiên Hoa vẫn chưa nghĩ rằng Hạ Mê hoàn toàn không thể vào được, anh nghi ngờ lãnh địa này có khả năng bóp méo không gian, do đang cõng “Khiên” nên Hạ Mê vừa vào lãnh địa đã bị dịch chuyển đến nơi ý thức của “Khiên” đang ở, nên mới không theo kịp.
Về mặt lý thuyết, phân tích của Liêu Thiên Hoa không sai, chỉ là anh không nghĩ rằng, ý thức của “Khiên” ở lãnh địa đen, Hạ Mê hoàn toàn không vào được lãnh địa xám.
Anh biết Hạ Mê không mang theo vật tư, lại còn cõng “Khiên” đang hôn mê, còn có thể đã bị dịch chuyển đến nơi có kẻ địch.
Liêu Thiên Hoa liên tục gọi Hạ Mê qua bộ đàm, nhưng đối phương không đáp lại, anh lo Hạ Mê bị kẻ thù đánh bị thương, thực sự lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn nhanh chóng gặp lại Hạ Mê.
Mặc dù Hạ Mê là người có thể dễ dàng nhảy từ tầng 7 xuống tầng 1, một mình đánh hết người đục hóa trong cả tòa nhà, nhưng Liêu Thiên Hoa vẫn cảm thấy, Hạ Mê là một tân binh chưa qua huấn luyện, thiếu kinh nghiệm, một người lính lâu năm kiêm Đội trưởng như anh có trách nhiệm phải bảo vệ Hạ Mê.
Anh bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm tung tích của Hạ Mê và “Khiên” trong nhà máy thuốc, gần như lật tung mọi ngóc ngách của nhà máy, mở từng tủ trống, gõ cẩn thận từng bức tường, tìm xem có ngăn bí mật nào không.
Điều này làm chậm nghiêm trọng tốc độ tìm kiếm của anh, đến nỗi phải ba tiếng sau khi vào nhà máy thuốc Liêu Thiên Hoa mới gặp được Phương Tử Hàm xám.
Anh không hỏi được tung tích của Hạ Mê từ Phương Tử Hàm xám, bèn đánh ngất cậu ta, trói lại như bánh chưng, nhét vào tủ gần đó.
Ngay sau đó, Liêu Thiên Hoa đụng độ Thu Hải Lam xám, sau trận chiến ác liệt thắng được Thu Hải Lam nhưng cũng bị thương nặng, buộc phải dùng năng lực tự chữa lành.
Nằm trên đất đợi vết thương hồi phục, Liêu Thiên Hoa càng thêm lo lắng cho Hạ Mê.
Các thành viên Đội Hai không phải người đục hóa không có não, họ đều có sở trường riêng, đạn dược đầy đủ, lại qua huấn luyện đặc chủng chuyên nghiệp, Hạ Mê chỉ mạnh về sức mạnh thôi, kỹ thuật chiến đấu còn kém xa thành viên Đội Hai, Liêu Thiên Hoa lo Hạ Mê bị thương, bên cạnh lại không có anh giúp chữa trị.
Vì vậy dù đã mất gần hết năng lượng đục hóa, cơ thể vừa khỏi từ chấn thương nặng cực kỳ mệt mỏi, Liêu Thiên Hoa vẫn gắng gượng đứng dậy, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Hạ Mê, và kiên trì gọi Hạ Mê qua bộ đàm.
Cho đến khi anh đụng độ thành viên Đội Hai Lý Phi Dương, đang đánh nhau với đối phương thì cuối cùng bộ đàm của anh cũng phát ra tiếng.
Anh nghe thấy giọng nói vui vẻ đầy sức sống của Hạ Mê, âm thanh nền còn có cả tiếng cười đùa của rất nhiều người, không khí bên kia bộ đàm vô cùng vui vẻ!
Liêu Thiên Hoa nghe thấy tiếng phát ra từ bộ đàm, lòng đầy phẫn nộ, một đấm mạnh trúng mũi Lý Phi Dương xám, đánh cho cậu ta ôm mũi kêu thảm thiết.
Liêu Thiên Hoa thừa thắng xông lên, một loạt đòn nhanh gọn, đánh cho Lý Phi Dương xám ngất đi.
Anh khẽ thở phào, nhặt bộ đàm lên, nghe thấy Hạ Mê nói: “Tôi đã biết anh đang ở khu vực nuôi bò sát đánh Tiểu Lý, Tiểu Lý cũng đã nghe thấy.”
Còn có Thu Hải Lam cũng nói cô ấy đã nghe thấy.
Liêu Thiên Hoa hít sâu một hơi, tự nhủ phải bình tĩnh, không được tức giận, không được nổi nóng.
Đó là Hạ Mê mà!
Chẳng phải tình huống này rất quen thuộc sao?
Khi xưa anh ở bên ngoài tòa nhà số 6 lo lắng cho sinh mạng của Hạ Mê, không ngại vi phạm quy định mạo hiểm thực hiện cải tạo dung hóa, nhưng Hạ Mê thì sao? Một mình cô đã đánh chết “Đục” ở tòa nhà số 6, còn chạy đến cứu anh.
Ngay cả bây giờ, Hạ Mê vẫn đang hét vào bộ đàm: “Tiểu Liêu, tôi đến cứu anh đây!”
Liêu Thiên Hoa muốn đánh chết cái bản thân lo lắng suốt mấy tiếng đồng hồ qua của mình.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng mình nghe thật bình tĩnh: “Cô định cứu tôi thế nào? Người mạnh nhất Đội Hai đã bị tôi trói rồi, bọn họ không phải đối thủ của tôi.”
Thường ngày trong Cục Xử lý, Đội Một và Đội Hai cũng có nhiều va chạm, Đội Hai cho rằng Liêu Thiên Hoa rõ ràng không mạnh bằng Thu Hải Lam, nhưng Đội Một lại được xếp hạng trước Đội Hai (chỉ giới hạn ở số thứ tự đội), Đội Hai không phục, Đội Một cũng thích dùng số thứ tự của hai đội để chọc tức Đội Hai, một đám người trẻ tuổi động một tí là đã đấu đá trên sân tập, thời gian lâu dần, mùi thuốc súng giữa các đội đã rất nồng đậm.
Liêu Thiên Hoa ông cụ non, tính cách điềm đạm, thích hòa giải mọi chuyện, bình thường anh chủ yếu đóng vai người hòa giải, gặp tranh chấp thì đánh đòn cả hai bên, không bao giờ khiêu khích.
Nhưng hôm nay, anh bị Hạ Mê chọc tức quá độ, nghe thấy giọng điệu đầy khiêu khích của thành viên Đội Hai qua bộ đàm, một sợi dây trong đầu Liêu Thiên Hoa bỗng đứt phựt, bắt đầu khiêu khích lại.
Đáng ghét nhất là, những gì anh nói đều là sự thật.
Thu Hải Lam giật lấy bộ đàm, nói với Liêu Thiên Hoa: “Đội trưởng Liêu, anh chỉ đánh bại những cái vỏ rỗng thôi, bên trong đó không có ý thức của chúng tôi. Đợi ra ngoài rồi, chúng ta sẽ phân thắng bại!”
“Được thôi, tốt nhất là Đội Một và Đội Hai tổ chức một trận đấu giao hữu.” Liêu Thiên Hoa nói thản nhiên như không.
Tuy nhiên trong lòng anh đã quyết định, vừa ra ngoài sẽ kéo Hạ Mê về Đội Một, đến lúc đấu giao hữu, thả Hạ Mê ra đấu với Đội Hai, lúc đó xem Đội Hai còn dám ngạo mạn không.
Trong đầu Liêu Thiên Hoa đầy tinh thần chính nghĩa bỗng nảy ra một ý nghĩ vô cùng đen tối.
Trong lãnh địa đen, Mễ Hướng Nghiên không chịu nổi cảnh đám người này nổi cơn làm lãng phí thời gian, cô ấy giật lấy bộ đàm, nói: “Đội trưởng Liêu, việc tôi sắp nói rất quan trọng, và chắc chắn phải do anh làm, xin anh nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này, nếu không chúng ta đều sẽ chết trong nhà máy thuốc, không ai thoát ra được.”
“Tổ trưởng Mễ, xin cứ nói.” Liêu Thiên Hoa vừa nghe là Mễ Hướng Nghiên, lập tức vứt bỏ những ý nghĩ đen tối kia, trở lại làm Đội trưởng Liêu chính nghĩa.
Trước tiên, Mễ Hướng Nghiên nhanh chóng kể lại trò chơi của Hạ Mê, cô ấy nói ngắn gọn, trọng điểm rõ ràng, thẳng thắn cho Liêu Thiên Hoa biết những thành viên Đội Hai còn lại đang ở đâu, họ sẽ tấn công Liêu Thiên Hoa từ đâu, giúp Liêu Thiên Hoa đánh bại những người này nhanh nhất có thể.
Toàn thể thành viên Đội Hai: “…”
Trơ mắt nhìn Tổ trưởng Mễ chỉ Liêu Thiên Hoa đánh thân thể họ thật sự rất ấm ức, nhưng vẫn phải giữ nụ cười với Tổ trưởng Mễ.
Nói đến “Mắt” xong, Mễ Hướng Nghiên nói: “Đừng tin ‘Mắt’, ý thức của anh ấy đang ở bên lãnh địa đen này, bây giờ kẻ trong cơ thể ‘Mắt’ là cái gương kia. Anh đánh ngất ‘Mắt’ trước, nếu không đánh ngất được thì tháo rời các khớp tứ chi, rồi kéo anh ấy ra khỏi phòng bí mật.”
Đám người Đội Hai lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với Tổ trưởng Mễ, Tổ trưởng Mễ quá độc ác!
Mễ Hướng Nghiên: “Sau đó anh bằng mọi cách phải tìm một tấm gương trong phòng bí mật, tôi nghi ngờ đó chính là đạo cụ then chốt trong trò chơi, là lối đi kết nối hai lãnh địa.”
Liêu Thiên Hoa hỏi: “Đây cũng là manh mối từ trò chơi sao?”
Mễ Hướng Nghiên nói: “Không phải, chúng tôi chỉ có thể điều khiển nhân vật game ở bên lãnh địa đen, bên lãnh địa xám hoàn toàn bị động, chỉ có thể nhìn anh hành động.
Theo manh mối mà ‘Mắt’ bên anh cung cấp, thủ phạm thực sự điều khiển tất cả này là một tấm gương mà nhà máy thuốc để lại khi rút lui, tôi cho rằng, chúng ta phải tìm được tấm gương đó mới có thể phá vỡ rào cản giữa hai lãnh địa.
Cơ thể chúng tôi đều ở lãnh địa xám, bên lãnh địa đen này chỉ có ý thức và lịch sử, điều này cho thấy lãnh địa đen không tồn tại trong thực tế, nó giống như một không gian ảo hơn, vì vậy tôi nghĩ, chúng tôi đang ở trong gương, bản thể của tấm gương nằm trong lãnh địa xám.
Nhưng anh nhớ phải chú ý, không được nhìn thẳng vào tấm gương này.
Qua việc quan sát hai lãnh địa, tôi cảm thấy lãnh địa đen là do ‘Mắt’ mở ra, chỉ là tinh thần anh ấy bị gương kiểm soát, không thể tự phá giải lãnh địa; còn lãnh địa xám là thế giới do gương chi phối, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị gương kiểm soát, anh hãy nhớ phải cẩn thận.”
“Đã rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Liêu Thiên Hoa đặt bộ đàm xuống, mang theo kỳ vọng của cả Đội Hai, theo lời Mễ Hướng Nghiên, nhanh chóng khống chế những thành viên Đội Hai còn lại trong lãnh địa xám.
Trong quá trình này, Liêu Thiên Hoa đã biết trước phương pháp đối phó của thành viên Đội Hai, bị thương ít hơn trong trò chơi nhiều.
Anh lại nhanh chóng đến phòng bí mật, dùng cách giống như trong trò chơi để khống chế thân thể của “Mắt”.
Liêu Thiên Hoa không cho “Mắt” cơ hội nói chuyện, anh làm theo lời Mễ Hướng Nghiên, tháo rời các khớp tứ chi của “Mắt”, bịt miệng “Mắt”, lại trói “Mắt” năm vòng, không cho kẻ địch một cơ hội nhỏ nhoi nào.
Hoàn thành tất cả những điều này, Liêu Thiên Hoa thận trọng vào phòng bí mật tìm tấm gương kia.
Lúc nãy khi đối phó với “Mắt”, Liêu Thiên Hoa đã dùng pháo sáng, do anh hành động quá nhanh, lúc này ánh sáng của quả pháo vẫn chưa tan hết, anh cũng không thể nhìn thấy tình hình trong phòng bí mật.
Gương là một vật đặc biệt, phải thông qua ánh sáng thì mới có thể nhìn thấy nó, mà khi anh nhìn thấy nó, bóng của anh cũng sẽ xuất hiện trong gương, nếu muốn tìm gương, Liêu Thiên Hoa rất khó tránh khỏi việc bị gương phản chiếu.
Tuy nhiên sau khi được Mễ Hướng Nghiên nhắc nhở, Liêu Thiên Hoa đã nghĩ ra cách.
Trước khi đến phòng bí mật, anh đã tháo dụng cụ chiếu sáng trên bộ đồ bảo hộ của mình, cũng như của mấy thành viên Đội Hai và Mễ Hướng Nghiên, lúc này nhân lúc ánh sáng của pháo chưa tan hết, anh đặt tổng cộng 8 cái đèn pin ở các góc khác nhau bên ngoài cửa phòng bí mật, bật đèn pin lên, còn bản thân thì đứng ở vị trí ngoài quỹ đạo ánh sáng.
Khi ánh sáng đèn pin chiếu vào gương, ánh sáng sẽ phản xạ, Liêu Thiên Hoa có thể thông qua cường độ ánh sáng và quỹ đạo phản xạ để xác định vị trí chính xác của tấm gương, cũng như tuyến đường không bị gương chiếu tới.
Anh tắt đèn phòng tài liệu, lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc sau, Liêu Thiên Hoa thấy ánh sáng của một trong những chiếc đèn pin chiếu khác với những cái còn lại, anh thầm tính toán một hồi, tìm được vị trí của gương.
Liêu Thiên Hoa dán người vào tường đi vào phòng bí mật, tay cầm một chiếc áo lót đen, đây là áo mặc bên trong bộ đồ bảo hộ của anh, đã cởi ra trước để che gương.
Anh đến vị trí gần gương nhất, ném chiếc áo ra, che phủ tấm gương chỉ to chừng bàn tay đó.
Hoàn thành tất cả những điều này, Liêu Thiên Hoa thở phào nhẹ nhõm, anh nói vào bộ đàm: “Tôi đã lấy được tấm gương rồi.”
Mễ Hướng Nghiên nói: “Anh hãy đảm bảo trong phòng không có ánh sáng, trong môi trường tối đen đặt tay lên gương, bên này chúng tôi sẽ thử cảm nhận anh, nếu có thể cảm nhận được anh, chúng tôi cần anh cung cấp năng lượng cho ‘Khiên’, giúp ‘Khiên’ đánh thức ‘Mắt’.
Đợi ‘Mắt’ hồi phục thần trí giải trừ lãnh địa đen xong, chúng ta có thể trở về hiện thực, cùng nhau đập vỡ gương, phá giải lãnh địa của nhà máy thuốc.”
Hy vọng đã gần trong tầm mắt, Liêu Thiên Hoa càng trở nên thận trọng hơn.
Anh tắt tất cả nguồn sáng, thậm chí không vén áo lên, mà đưa tay vào trong bộ đồ bảo hộ tìm gương.
Rất nhanh, anh đã chạm vào mặt gương.
Liêu Thiên Hoa hỏi: “Tôi đã chạm vào mặt gương rồi, mọi người có cảm nhận được sự tồn tại của tôi không?”
“Không cảm nhận được.” Hạ Mê thành thật nói.
Mễ Hướng Nghiên nói: “Anh rời khỏi phòng tài liệu, mang gương đến nhà kính hướng dương… chính là căn phòng nuôi trồng thuốc đông y đó, chúng tôi đang ở đây, có lẽ không gian thống nhất mới có thể kết nối hai lãnh địa.”
Liêu Thiên Hoa nghe lời Mễ Hướng Nghiên dặn, thận trọng dùng áo bọc gương đi đến nhà kính hướng dương, đèn ở đây chưa tắt, Liêu Thiên Hoa quét mắt một vòng, tìm công tắc đèn, chuẩn bị tắt đèn trước.
Trong quá trình đi, bóng của anh xuất hiện trên tường kính bên ngoài nhà kính.
Bức tường kính khổng lồ này giống như một tấm gương, phản chiếu tất cả mọi vật trong phòng.
Liêu Thiên Hoa, cùng với vật anh đang nắm trong tay.
Tấm gương trong tay Liêu Thiên Hoa đột nhiên nóng như sắt nung đỏ, tay Liêu Thiên Hoa bị bỏng, nhưng trong tích tắc, anh kiềm chế cảm giác muốn ném bỏ vật trong tay, vận dụng năng lực chữa trị vết thương trên tay.
Trong cơn đau đớn, Liêu Thiên Hoa nghĩ ra cách giải quyết.
Bộ đồ bảo hộ có khả năng chịu nhiệt độ cao, anh có thể cởi áo bảo hộ ra, lại che phủ tấm gương.
Liêu Thiên Hoa một tay cởi bộ đồ bảo hộ, tay kia nắm chặt chiếc áo lót đen, tránh để gương thoát khỏi tầm kiểm soát, gây ra chuyện gì nữa.
Một tay cởi áo không tiện, Liêu Thiên Hoa định cởi một bên trước, đến lượt tay đang cầm gương thì lập tức lộn ngược áo từ tay đó, vừa cởi áo vừa che được tấm gương đang nắm trong tay.
Động tác của anh rất nhanh, nhưng vừa chịu đựng đau đớn, vừa chữa trị vết thương, lại suy nghĩ đối sách đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Áo lót đen chỉ là chất liệu bình thường, không có chức năng chống cháy, khi đạt đến nhiệt độ nhất định thì sẽ bốc cháy.
Khi Liêu Thiên Hoa rút cánh tay trái ra khỏi bộ đồ bảo hộ, chiếc áo lót đen trong tay phải cháy thủng một lỗ.
Chỉ cần một lỗ nhỏ như vậy, ánh sáng đã có thể lọt vào.
Liêu Thiên Hoa đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, chóng mặt đến buồn nôn, trong chốc lát hoa mắt chóng mặt, trước mắt là một lối đi rực rỡ năm màu, không thể nhìn rõ sự vật.
Khi anh hồi phục thị giác, Liêu Thiên Hoa phát hiện mình đã nằm trên mặt đất, tấm gương trong tay đã biến mất.
Không những thế, xung quanh anh còn có một đám người vây quanh, chính là những người mà anh luôn cố gắng giải cứu.
Hạ Mê ngồi xổm bên cạnh anh, thấy anh tỉnh lại, mở miệng nói: “Tiểu Liêu, anh cũng đến rồi à! Không sao đâu, tôi sẽ cứu tất cả các anh ra ngoài!”
Liêu Thiên Hoa: “…”