Phương Pháp Xử Lý Sự Kiện Siêu Nhiên

Chương 45: Điều trị



Một đám người vây quanh Liêu Thiên Hoa, mồm năm miệng mười nói chuyện.

Mễ Hướng Nghiên bày ra vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh nói: “Không đúng, không nên thế chứ. Sao suy luận của tôi lại sai được? Theo lý luận của tôi, khi Liêu Thiên Hoa có được tấm gương, đáng lẽ chúng ta phải thắng rồi. Chẳng lẽ tấm gương đó không phải là đạo cụ then chốt sao?”

Thu Hải Lam thì đấm một cú vào bên cạnh Liêu Thiên Hoa, cười nói: “Đội trưởng Liêu à Đội trưởng Liêu, anh cũng có ngày hôm nay, có muốn đấu một trận đỉnh cao giữa Đội Một và Đội Hai ngay tại đây không?”

Tiểu Lý ngồi xổm trước mặt Liêu Thiên Hoa nói: “Đội trưởng Liêu, lúc nãy anh đánh em có phải hơi quá tay không? Cả đời em chưa bao giờ kêu thảm thiết như vậy đâu..”

Tiểu Vương xếp Tiểu Phương, Tiểu Đới, Tiểu Đoạn và Liêu Thiên Hoa thành hàng, nói: “Thế này mới ngay ngắn chỉnh tề.”

Liêu Thiên Hoa cảm thấy mình hơi vụn vỡ.

Hạ Mê thì đưa tay vuốt đỉnh đầu Liêu Thiên Hoa, anh cảm thấy trên đầu mình có thêm một thứ gì đó, khi bị Hạ Mê chạm vào, toàn thân có cảm giác kỳ lạ.

Hạ Mê nói: “Chỉ có cơ thể tôi và chị Khiên là không có gì thay đổi, cơ thể của những người chỉ đưa ý thức vào lãnh địa đen như các anh thì sẽ bị đục hóa.”

“Trên đầu tôi mọc cái gì vậy?” Liêu Thiên Hoa vội ngồi dậy, đưa tay che đầu.

Bên kia “Khiên” nở nụ cười có vẻ không tốt đẹp gì: “Muốn soi gương không?”

Bây giờ trong lòng Liêu Thiên Hoa hơi có bóng ma với gương, vội lắc đầu.

Trong đám người này, chỉ có Hạ Mê vì chưa nhận được biên chế nên còn có chút lòng trắc ẩn với Liêu Thiên Hoa. Cô nhớ đến bản báo cáo Liêu Thiên Hoa nộp, tính cầu tiến tiềm ẩn bên trong hơi dâng lên, lương tâm cũng hồi phục được một chút.

Cô chu đáo lấy điện thoại ra, mở camera trước, cho Liêu Thiên Hoa xem diện mạo hiện tại của anh.

Trong camera làm đẹp phía trước, Liêu Thiên Hoa trông càng đẹp trai hơn. Chỉ là trên đầu anh mọc ra một thứ hơi giống cọng cỏ, dưới lá còn có mấy quả màu đỏ, trông hơi giống…

“Giống nhân sâm.” Hạ Mê nói ra điều Liêu Thiên Hoa đang nghĩ: “Cũng khá hợp với năng lực của anh đấy.”

“Không giống chút nào.” Liêu Thiên Hoa lạnh mặt nói.

Anh gom nhặt trái tim vỡ vụn của mình, mạnh mẽ đứng dậy, nhìn mọi người nói: “Xin lỗi, nhiệm vụ của tôi đã thất bại.”

Dù rất muốn đánh mọi người một trận, nhưng Liêu Thiên Hoa vẫn thành thật xin lỗi, sẵn sàng chịu phạt.

Các thành viên Đội Hai vung tay múa chân, rất muốn nhân cơ hội trả thù, nhưng đã bị Hạ Mê ngăn lại.

Hạ Mê vẫn rất quan tâm đến Tiểu Liêu, dù sao mọi người đều là cấp dưới tương lai của cô, môi hở răng lạnh, ai bị thương cô cũng không nỡ.

Cô hỏi: “Nói xem anh vào đây thế nào? Góc nhìn bên anh đã đóng rồi, mở lại phải tốn 1000 đồng đục hóa, tôi tiếc không muốn phí tiền đục hóa, không mở góc nhìn nên không thấy tình hình bên anh, anh kể lại những chuyện anh gặp phải đi, chúng ta sẽ cùng nghĩ cách.”

Liêu Thiên Hoa kể lại những chuyện xảy ra sau khi anh có được tấm gương.

Mễ Hướng Nghiên nghe xong nói: “Có vẻ phân tích của tôi không sai, tấm gương đó đúng là thủ phạm của tất cả. Nhưng giờ chúng ta đều bị nó nhốt rồi, bản thể của nó ở bên lãnh địa xám, chúng ta có thể không…”

Hạ Mê cắt ngang những lời bi quan mà Mễ Hướng Nghiên sắp nói, cô nói: “Chỉ cần Tiểu Liêu hợp sức với chúng ta, mọi thứ đều có hy vọng!”

Liêu Thiên Hoa nghe tiếng “Tiểu Liêu” liên tục, định nói gì đó, nhưng nghe Hạ Mê nói: “Ít nhất có Tiểu Liêu ở đây, thương tích của mấy người Tiểu Thu có thể lành được rồi.”

Liêu Thiên Hoa ngước nhìn “Tiểu Thu” cao to như gấu, thấy cô ấy rất dễ dàng chấp nhận, đột nhiên cảm thấy việc bị gọi là “Tiểu Liêu” cũng không là gì.

Thực ra khi Mễ Hướng Nghiên nói với Liêu Thiên Hoa “tấm gương là đạo cụ then chốt”, Hạ Mê đã cảm thấy hơi không đúng, cô thường chơi game, theo phân công vai trò trong trò chơi, ắt hẳn tấm gương sẽ là BOSS trong trò chơi, chứ không phải đạo cụ.

Nhưng Hạ Mê tôn trọng người học rộng, cô tự nhận mình là người bình thường, IQ không cao lắm, cũng không phải nhân tài về chiến lược, hơn nữa muốn làm một lãnh đạo giỏi thì phải có phẩm chất biết người mà sử dụng, tin tưởng người mình dùng, nên cô chọn thực hiện kế hoạch của Mễ Hướng Nghiên trước.

Giờ đây suy đoán của Mễ Hướng Nghiên đã được chứng minh là sai, Hạ Mê mới quyết định đổi sang phương án của mình.

Hạ Mê cho rằng, “đạo cụ then chốt” mà trò chơi nói thực ra là Liêu Thiên Hoa.

Dù sao ngay từ đầu trò chơi đã cho cô hai đạo cụ, một đạo cụ hình người là chìa khóa để vào lãnh địa đen, còn tầm quan trọng của Hộp y tế lại càng rõ ràng hơn.

Chữa trị cho các thành viên, bổ sung năng lượng cho chị Khiên, tất cả những việc này đều cần Liêu Thiên Hoa.

Vì thế chỉ có Hạ Mê thực sự mừng rỡ khi Liêu Thiên Hoa đến, cô vui vẻ nói: “Mọi người đều bị thương cả, Tiểu Phương, Tiểu Đới và Tiểu Đoạn còn bị ‘Mắt’ khống chế tinh thần, Tổ trưởng Mễ dùng năng lượng đục hóa quá sức bị chảy máu mũi, mọi người đều đang mong anh đến đấy!”

Liêu Thiên Hoa cảm nhận được niềm vui chân thành của Hạ Mê, tâm trạng cũng khá hơn một chút, ý nghĩ “tôi là kẻ vô dụng” vừa nảy sinh cũng dần dần phai nhạt.

Nhưng anh vẫn hơi thiếu tự tin nói: “Thật sao.”

Hạ Mê chưa kịp trả lời, Thu Hải Lam đã cười nói: “Chuẩn không cần chỉnh, Hạ Mê vẽ ra cả đống ảo tưởng, hứa hẹn nhiều thứ lắm, đều đợi anh đến thực hiện đấy.”

“Còn cả thẻ thành viên làm tóc của tôi nữa.” Hạ Mê chỉ mái tóc rối bù của mình như bị chó gặm.

Liêu Thiên Hoa lấy lại được tự tin, nhưng lại nảy sinh cảm giác mắc nợ khó tả.

Nhưng dù là chán nản hay áp lực vì mắc nợ, Liêu Thiên Hoa đều không biểu lộ ra ngoài, anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nhưng năng lượng của tôi không đủ.”

Hạ Mê nói: “Tôi đã hấp thụ đủ năng lượng rồi, anh có thể dùng của tôi, thử chữa cho Tiểu Thu trước đi.”

Liêu Thiên Hoa thận trọng đặt tay lên cổ tay Hạ Mê, bản thân anh cũng đã kiệt sức, trong người chỉ còn năng lượng 10 đồng đục hóa, vừa tiếp xúc với năng lượng dồi dào của Hạ Mê, không kiềm chế được mà thả sức hút những 300 đồng đục hóa.

Trong quá trình này, Hạ Mê không tự chủ được mà nắm chặt thanh dao đục hóa trong tay.

Liêu Thiên Hoa không biết mình vừa đi qua cửa tử một vòng, cơ thể anh dường như chỉ có thể chứa tối đa 300 đồng đục hóa, đủ 300 thì tự động dừng lại, vừa hay dừng ngay trước thời điểm lý trí của Hạ Mê sụp đổ.

Liêu Thiên Hoa cảm nhận được, anh chỉ có thể giữ 100 đồng đục hóa trong thời gian dài, đối với anh, 300 đồng đục hóa là gánh nặng rất lớn, năng lượng chảy dưới da, cảm giác chỉ cần dùng sức một chút là da thịt sẽ nứt toác.

Anh vội nói với Thu Hải Lam: “Cô lại đây, tôi giúp cô hồi phục cánh tay trước.”

“Thật sự tay cụt rồi có thể mọc lại sao?” Thu Hải Lam hơi không tin.

Liêu Thiên Hoa nói: “Trong thực tế thì chưa chắc, nhưng giờ cô chỉ là ý thức, là một dạng năng lượng đặc biệt, hẳn là có thể hồi phục.”

Nói xong, ngón tay anh đặt lên cổ tay to lớn của Thu Hải Lam, vô số tia sáng trắng tinh từ đầu ngón tay Liêu Thiên Hoa chui vào cơ thể Thu Hải Lam, các vết thương lớn nhỏ trên người cô ấy lập tức lành lại, cánh tay cũng phục hồi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Liêu Thiên Hoa ước tính sơ qua, đại khái tiêu hao 50 đồng đục hóa, anh còn lại 250 đồng đục hóa, vẫn nặng đến mức không thể đi nổi.

“Tổ trưởng Mễ, đến lượt cô.” Liêu Thiên Hoa nhìn về phía Mễ Hướng Nghiên.

Mễ Hướng Nghiên hỏi Hạ Mê: “Sao cô biết tôi chảy máu mũi?”

Hạ Mê mở miệng nói ngay: “Thấy trong trò chơi.”

“Nói dối!” Mễ Hướng Nghiên quét mắt nhìn Tiểu Vương và Tiểu Lý: “Các cậu ai nói?”

Tiểu Vương và Tiểu Lý đồng thanh nói: “Báo cáo Tổ trưởng Mễ, bọn em cùng nói! Tuy chị không cho bọn em nói, nhưng chị là nhân tài quý giá, theo ‘Phương pháp xử lý sự kiện siêu nhiên’, khi có nhân viên kỹ thuật đi theo thành viên tuyến đầu hành động, an toàn tính mạng của nhân viên kỹ thuật cao hơn thành viên tuyến đầu, bọn em không thể nhìn chị bị thương mà giữ im lặng được!”

Chuyện Mễ Hướng Nghiên chảy máu mũi, sau khi hội hợp với Hạ Mê, Tiểu Vương và Tiểu Lý đã lén tìm thời cơ nói với cô. Bản thân Hạ Mê cũng có kinh nghiệm thất khiếu chảy máu sau khi dùng năng lượng quá độ, biết Mễ Hướng Nghiên bị vậy là do sử dụng năng lực quá mức, hiện tại không có cách giải quyết, chỉ có thể đợi Liêu Thiên Hoa đến chữa trị, nên bảo Tiểu Vương và Tiểu Lý theo dõi tình trạng của Mễ Hướng Nghiên trước, một khi cô ấy lại dùng sức quá độ, lập tức bắt cô ấy rời khỏi máy tính, ép cô ấy nghỉ ngơi.

May mà sau lần đầu dùng sức quá độ, Mễ Hướng Nghiên cũng biết sử dụng năng lực vừa phải, không bị chảy máu mũi nữa, Tiểu Vương và Tiểu Lý cũng không bị lộ.

Sau khi giải thích rõ ràng, Mễ Hướng Nghiên đã thông suốt, nhưng Thu Hải Lam lại ngạc nhiên hỏi: “Sao tôi lại không biết? Tại sao các cậu không nói với tôi?”

Tiểu Vương và Tiểu Lý: “…”

Đúng vậy! Đáng lẽ phải báo cho Đội trưởng trước chứ, sao họ chỉ nghĩ đến việc nói với Hạ Mê nhỉ?

Hạ Mê đứng trước Tiểu Vương và Tiểu Lý, nói với Thu Hải Lam: “Tôi bảo họ giữ bí mật đấy. Họ biết chị cũng bị thương, không muốn chị lo lắng thêm nên đến tìm tôi bàn bạc trước. Tôi biết hiện tại chúng ta không thể giải quyết vấn đề này, nói ra chỉ thêm phiền não, để đảm bảo niềm tin và ý chí chiến đấu của đội, tôi bảo họ tạm thời giấu chị, chị muốn trách thì trách tôi.”

Tiểu Vương và Tiểu Lý khẽ thở phào, trong lòng vô cùng cảm kích Hạ Mê, không khỏi thầm nghĩ: “Chị Hạ đã gánh trách nhiệm hai lần rồi, chị Hạ thật là người biết gánh vác!”

Thu Hải Lam vốn không hề nhạy cảm, cô ấy ôm Hạ Mê nói: “Tôi biết cô là vì tốt cho tôi, làm sao tôi trách cô được. Hóa ra cô đã gánh vác nhiều việc như vậy, vất vả quá.”

Hạ Mê cũng cố gắng ôm lấy một cánh tay gấu của Tiểu Thu.

Liêu Thiên Hoa lạnh lùng quan sát, khẽ cười nhạt một tiếng.

Thu Hải Lam đã bị Hạ Mê cướp quyền mà còn cảm ơn Hạ Mê!

Nhưng nhớ lại lúc ở tòa nhà số 6, các thành viên Đội Một cũng vô thức nghe theo chỉ thị của Hạ Mê, Liêu Thiên Hoa lại cảm thấy buồn bã khó tả, anh cũng chẳng hơn gì Thu Hải Lam.

Thôi, chuyện tranh giành quyền lực để sau tính, trước mắt hãy hợp tác đã.

Liêu Thiên Hoa gạt bỏ những ý nghĩ đen tối lộn xộn trong đầu, bổ sung sinh lực cho Mễ Hướng Nghiên.

Cơ thể Mễ Hướng Nghiên yếu hơn các thành viên đội, năng lượng cũng ít, chỉ cần 30 đồng đục hóa là đã được hồi phục hoàn toàn.

Liêu Thiên Hoa lại lần lượt chữa trị thương tích cho Tiểu Vương và Tiểu Lý, mỗi người 40 đồng đục hóa.

Lúc này trong người anh chỉ còn 140 đồng đục hóa, ở trạng thái hơi no một chút, có thể hoạt động bình thường.

Liêu Thiên Hoa đi về phía ba người Tiểu Phương đang bất tỉnh, định chữa trị cho họ, nhưng bị “Khiên” chặn lại.

“Khiên” nói: “Tinh thần của ba người họ bị ‘Mắt’ khống chế, một khi tỉnh lại sẽ lập tức tấn công chúng ta, tôi bảo vệ tinh thần cho họ trước đã.”

Năng lực của “Khiên” là tạo một lớp màng bảo vệ mỏng trong não mỗi người, giúp mọi người chống lại sự khống chế tinh thần từ bên ngoài, khi trước Mễ Hướng Nghiên mắt đỏ ngầu chạy khắp nơi cắn người, “Khiên” đã bảo vệ cô ấy bằng tư thế mô hình người.

Ngay cả bây giờ, trong não Mễ Hướng Nghiên vẫn còn lớp màng bảo vệ này, một khi lớp màng này tiêu hao hết, cô ấy vẫn sẽ chạy khắp nơi cắn người.

Sau khi “Khiên” đánh thức Mễ Hướng Nghiên, cô ấy đã nghe thấy tiếng kêu cứu của “Mắt”.

Cô ấy nương theo tiếng kêu cứu tìm đến phòng bí mật, sau khi mở cửa phòng bí mật, từng thử dùng năng lực đánh thức “Mắt”.

Nhưng tình trạng của “Mắt” không giống vậy, lực lượng khống chế anh ấy mạnh hơn cả, còn không ngừng ăn mòn tinh thần anh ấy, cố gắng hấp thụ hoàn toàn tinh thần của anh ấy, chưa đầy mười phút, lớp màng bảo vệ “Khiên” tạo ra đã bị phá hủy, và cô ấy cũng bị “Mắt” đang phát điên nhốt trong phòng bí mật. Để tự bảo vệ, cô ấy bắt buộc phải phong bế ý thức, tránh để bản thân cũng bị tấm gương khống chế.

Mãi đến khi mấy người Hạ Mê cứu cô ấy ra, cô mới tự động tỉnh lại.

“Khiên” có thể chống lại sự khống chế tinh thần, nhưng cô ấy thiếu năng lượng.

Cho đến khi Liêu Thiên Hoa cũng vào lãnh địa đen, điều kiện đánh thức “Mắt” mới đủ.

Liêu Thiên Hoa cho “Khiên” 100 đồng đục hóa, “Khiên” nói cô ấy không thể nhận thêm năng lượng nữa, đây là giới hạn của cô ấy.

Chỉ riêng bảo vệ tinh thần một mình Tiểu Phương, “Khiên” đã tốn 50 đồng đục hóa, cô ấy dùng hết sức cũng chỉ có thể bảo vệ ý thức của Tiểu Phương và Tiểu Đới, còn lại một Tiểu Đoạn.

Liêu Thiên Hoa cũng đã hết tiền đục hóa, đang trong trạng thái kiệt sức, thế nên ánh mắt mọi người đều tập trung vào Hạ Mê.

Còn Hạ Mê thì vẫn đang mài dao.

Từ khi Liêu Thiên Hoa lấy đi 300 đồng đục hóa của cô, cô cứ cầm dao mài trên một tảng đá, phát ra tiếng mài dao rất đáng sợ.

Mọi người thấy điệu bộ của cô như vậy, thoáng chốc không dám mở miệng.

“Khiên” kéo Mễ Hướng Nghiên lùi nhanh lại một bước, Thu Hải Lam che chở hai thành viên Tiểu Vương Tiểu Lý phía sau, còn lén đẩy Liêu Thiên Hoa một cái.

Liêu Thiên Hoa cứ thế bị cả đám người hại, buộc phải đối mặt với Hạ Mê.

Liêu Thiên Hoa nuốt nước bọt, nhìn Hạ Mê nói: “Hạ Mê, chúng ta còn cần năng lượng.”

Hạ Mê không ngừng lại động tác mài dao, giọng cô bình tĩnh nói: “Cần bao nhiêu?”

Liêu Thiên Hoa nói: “Tiếp theo còn phải đánh thức ý thức của Đoạn Phong, 50 đồng đục hóa; chữa trị cho ba người Phương Tử Hàm, 150 đồng đục hóa. Ngoài ra, ‘Khiên’ phải tạo lớp màng bảo vệ trong não cho mỗi người chúng ta, Tổ trưởng Mễ và ba người Phương Tử Hàm đã có rồi, bản thân ‘Khiên’ cũng không cần, còn lại Đội trưởng Thu và hai thành viên Vương, Lý, cùng với cô và tôi, tổng cộng 5 người, 250 đồng đục hóa.

Hơn nữa, ‘Khiên’ nói cô ấy muốn duy trì ý thức của ‘Mắt’, 1 phút tiêu hao 10 đồng đục hóa, bản thân cô ấy nhiều nhất chứa được 100 đồng đục hóa, chỉ có 10 phút, để đảm bảo ‘Mắt’ luôn tỉnh táo, tôi phải bổ sung năng lượng cho cô ấy bất cứ lúc nào.

Dung lượng tối đa của tôi là 300 đồng đục hóa, nhưng bổ sung đầy thì không thể di chuyển, để vừa có thể bổ sung sức mạnh cho ‘Khiên’, vừa giữ được tính linh hoạt cơ động, tốt nhất là bổ sung đến 200 đồng đục hóa, tôi còn 40 đồng đục hóa, cô cho tôi 160 đồng đục hóa là được.”

“Tổng cộng…”

“710 đồng đục hóa.” Hạ Mê nói ngay.

Vừa dứt lời, thanh dao đục hóa trong tay cô đã gãy.

Dao đục hóa có thể chém vỡ đá, làm sao có thể bị mài gãy được, rõ ràng là Hạ Mê tự tay bẻ gãy!

Mọi người lấy gấu Tiểu Thu làm trung tâm, dựa sát vào nhau, ôm nhau cho ấm.

Chỉ có một mình Liêu Thiên Hoa, ánh mắt thản nhiên, dáng vẻ như anh hùng hi sinh.

Hạ Mê nheo mắt nhìn Liêu Thiên Hoa nói: “Anh có biết không? Trước đây khi bạn trai cũ của tôi chưa thi đỗ công chức, tiền trong người đều dùng để học luyện thi, bản thân không có tiền sinh hoạt, thường xuyên xin tôi tiền tiêu vặt, dáng vẻ anh bây giờ trông giống hệt anh ấy, đều là đồ tồi.”

“Cô ấy đào đâu ra bạn trai cũ, có phải bị hút quá nhiều sức mạnh, tinh thần không bình thường không?” Mễ Hướng Nghiên lo lắng hỏi.

Liêu Thiên Hoa giữ sắc mặt bình tĩnh, nói: “Hạ Mê, cô không có bạn trai, đó là cô tưởng tượng ra thôi.”

“Đúng vậy, nhưng tình cảnh xin tiền lại rõ như in!” Hạ Mê cứng đầu nói.

Liêu Thiên Hoa thở dài.

Anh hứa: “Hạ Mê, sau hành động này, tôi sẽ bù cho cô một khoản thưởng cá nhân.”

“Dù anh nhắc đến tiền tôi… Anh có thể cho tôi bao nhiêu?” Hạ Mê đổi giọng.

Cô trông đã bình thường hơn nhiều.

Liêu Thiên Hoa nói: “Tôi làm việc bảy năm rồi, bình thường ăn ở đều trong đội, cũng không mua quần áo, vẫn luôn để dành lương. Đãi ngộ lương của chúng ta cao, phụ cấp cũng cao, mỗi lần làm nhiệm vụ còn có phụ cấp hành động.

Những năm này trừ tiền hàng tháng gửi về nhà, tôi đã để dành được khoảng 1 triệu, tôi không thể cho cô hết, còn phải để lại một ít cho ba mẹ. Thế này nhé, tôi cho cô 800 nghìn, cô thấy thế nào?”

Trong đầu Hạ Mê toàn là những con số thiên văn như “1 triệu” “800 nghìn”, cảm giác muốn giết người đã hoàn toàn bị kìm nén, cả người cũng tỉnh táo trở lại, ý thức của bản thân chiếm thế thượng phong.

Cô đau đớn nói: “800 nghìn nhiều quá, anh cho tôi từng này là được.”

Hạ Mê giơ năm ngón tay.

Liêu Thiên Hoa nói: “500 nghìn phải không, được, đợi ra ngoài tôi sẽ chuyển cho cô.”

“Không phải!” Hạ Mê nói: “Anh chỉ cần mời tôi một bữa thịt nướng trị giá 500 tệ là được, gần chỗ tôi học luyện thi công chức có một quán thịt bò nướng, lần nào đi qua tôi cũng thèm chảy nước miếng, nhưng quá đắt, mỗi người tốn 500 tệ, tôi không có tiền ăn, anh mời tôi một bữa là được.”

Liêu Thiên Hoa nhìn Hạ Mê, thoáng chốc hơi ngẩn người.

Thu Hải Lam thì không nhịn được nữa, chạy đến ôm chặt Hạ Mê, to tiếng nói: “Tôi mời cô! Ngày nào tôi cũng sẽ mời cô một bữa!”

Hạ Mê nói: “Mỗi ngày một bữa tôi không có tiền ăn, một tuần một bữa còn được. Mà có thể tuần này thịt nướng, tuần sau lẩu không?”

“Không vấn đề gì!” Thu Hải Lam vỗ ngực nói.

Cô ấy đột nhiên cảm thấy thương yêu Hạ Mê.

Mọi người đều nhìn ra được, dáng vẻ Hạ Mê vừa rồi không bình thường, như thể bị một bản năng nào đó khống chế tinh thần. Nhưng đánh thức cô không cần nhiều lợi ích, chỉ cần mời cô một bữa thịt nướng là được.

Mễ Hướng Nghiên móc từ trong ngực ra cuốn sổ tay nhỏ được gập đôi và đóng ghim từ giấy A4, viết vào nhật ký quan sát: Nguyên tố thế tục cần thiết để phong ấn “Ong chúa” ít đến bất ngờ, chỉ cần một bữa thịt nướng.

Người quan sát nảy sinh suy nghĩ “Ong chúa” “rất dễ thương”, đây là cảm xúc hợp lý sinh ra dựa trên tình huống hiện tại, sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán tiếp theo.