Phượng Quy Về Thần

Chương 6



“Thiên Nhất, cô nương có dây dưa không rõ với đại công tử nhà họ Từ, hiện giờ ra sao?” Ta khẽ hỏi vào không trung.

 

“Bẩm Công chúa, cô nương ấy... đã rời khỏi nhân thế. Khi thuộc hạ đến nơi, người đã ngừng thở.” Giọng Thiên Nhất vang lên từ trên cao.

 

“Cô nương ấy, quả thật không có phúc khí, giống như ta vậy.” Ta cúi mắt: “Tìm một nơi thật tốt để chôn cất, mong kiếp sau nàng gặp được người tốt.”

 

Thiên Nhất, trong bộ y phục đen kín đáo, chậm rãi đáp xuống bên cạnh ta, đưa qua một gói giấy dầu: “Công chúa, người có phúc khí… Người vẫn còn thuộc hạ ở đây.”

 

Ta nhận lấy gói giấy dầu, mở ra một góc, mùi thơm nhè nhẹ của bánh hoa quế lan tỏa trong không khí, thật ngọt ngào.

 

“Cảm ơn ngươi, Thiên Nhất.” Ta cắn một miếng nhỏ, vị ngọt lịm lan khắp khoang miệng. “Thiên Nhất, ngươi nói xem, làm thế nào để g.i.ế.c Chữ Doanh?”

 

Thiên Nhất đáp: “Công chúa hạ lệnh, thuộc hạ lập tức đi g.i.ế.c cẩu hoàng đế.”

 

“Không thể lỗ mãng, việc này cần phải tính toán kỹ lưỡng.” Lời nói của Thiên Nhất khiến ta thoáng rùng mình, vô tình bóp nát bánh hoa quế trong tay.

 

Thiên Nhất nhìn ta một chút, rồi cúi đầu: “Vâng.”

 

“Đi xuống đi. Đừng hành động thiếu suy nghĩ, cứ theo kế hoạch mà làm.”

 

“Vâng.”

 

Thiên Nhất luôn rời đi với một bóng dáng mảnh khảnh như thân trúc nhưng chính bóng dáng ấy đã che chở cho ta hết lần này đến lần khác.

 

Nếu như hắn không phải ám vệ, nghĩ đến việc gả cho hắn cũng là một điều cực kỳ tốt đẹp.

 

8

 

Ngày qua ngày, bụng của Từ Thiên Thiên càng lộ rõ, tính ngày tháng chắc đã được vài tháng.

 

Hôm ấy, tại cửa Phượng Nghi Cung, ta chạm mặt Chữ Doanh.

 

Ta hành lễ một cách nghiêm chỉnh: “Tham kiến bệ hạ.”

 

Chữ Doanh lần này lại dùng lời lẽ hòa nhã: “Quý phi thật vất vả, ngày ngày đến vấn an Hoàng hậu.”

 

Ta mỉm cười: “Là việc thần thiếp nên làm.”

 

Nhưng ngay sau đó, giọng hắn trở nên trầm xuống: “Nhưng mà… Nghe nói thức ăn của Hoàng hậu cũng qua tay Quý phi?”

 

Tim ta hơi khựng lại, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì?

 

Ta chỉ thả vào một ít dược liệu khiến người mất ngủ. Từ Thiên Thiên hy vọng đứa bé này có thể cứu ca ca nàng ta, chắc chắn sẽ không tự hại đến con mình. Vì vậy, ta mới dám cả gan làm chuyện này.

 

Chữ Doanh nhìn ta thật sâu, ánh mắt khó đoán, rồi nói: “Không có gì, chỉ là Quý phi vất vả rồi.”

 

Đúng lúc đó, Từ Thiên Thiên được cung nhân dìu đỡ, tay ôm bụng, vẻ mặt đầy vui mừng:

 

“Bệ hạ, sao ngài lại đến đây? Cung nhân thật hồ đồ, không biết thông báo trước một tiếng. Mời bệ hạ vào trong nghỉ ngơi.”

 

Sự xuất hiện của Từ Thiên Thiên cắt ngang cuộc đối thoại giữa ta và Chữ Doanh.

 

Ta nhìn bóng dáng của họ, bỗng dưng thấy họ thật xứng đôi. Nếu như họ không từng hại c.h.ế.t phụ mẫu ta, có lẽ ta sẽ không ra tay với họ.

 

Đáng tiếc trên đời không có chữ “nếu”, họ đã phụ ta trước, đừng trách ta vô tình.

 

Trở lại Lộ Thần Cung, ta nhìn vào khoảng không, khẽ hỏi: “Thiên Nhất, dược đã chuẩn bị xong chưa?”

 

“Bẩm Công chúa, đã chuẩn bị xong. Khi nào hành động?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thiên Nhất, vẫn trong bộ y phục đen kín, đặt một bình sứ màu đen lên bàn.

 

“Không cần vội.” Ta khẽ chạm vào cây trâm bạch ngọc mà Thiên Nhất đã đưa, chậm rãi hỏi:

 

“Nhân thủ thay đổi thế nào rồi?”

 

“Trừ thuộc hạ, tổng cộng 99 người, đều là xuất thân ám vệ. Ngoài ra, tiên hoàng còn để lại cho Công chúa một đội quân nhỏ ẩn thân trong cấm vệ quân. Tín vật là phượng loan thoa mà tiên hoàng tặng Công chúa khi người mười lăm tuổi.” Lần đầu tiên Thiên Nhất nói nhiều như vậy.

 

Ta ngẩng lên nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt đen như hắc ngọc của hắn ánh lên vẻ kiên định.

 

Lần đầu tiên, ta cảm thấy sợ hãi. Không phải sợ mất mạng, mà là sợ Thiên Nhất sẽ c.h.ế.t trước ta.

 

Ý nghĩ ấy nhanh chóng bị ta dập tắt. Ngôi vị hoàng đế từ trước đến nay luôn nhuốm đầy máu.

 

“Không chắc chắn tuyệt đối, không được hành động thiếu suy nghĩ. Lui xuống đi.” Ta không dám nhìn thẳng vào Thiên Nhất.

 

Thiên Nhất luôn đi rất nhanh, ta vừa gọi thì hắn cũng lập tức xuất hiện, hẳn luôn ẩn nấp gần ta.

 

Với võ công cao cường như vậy, những lo lắng vừa rồi của ta quả thật là dư thừa.

 

Khi ta định thần lại, trên án kỷ đã xuất hiện một đôi khuyên tai bằng trân châu. Không phải loại trân châu thượng hạng nhưng nhờ màu sắc tươi sáng và hình giọt nước độc đáo, trông vô cùng nổi bật.

 

Ta ngay lập tức đeo đôi khuyên tai ấy lên.

 

Thiên Nhất luôn thích tặng ta những món trang sức như vậy. Ngoài phụ hoàng ra, hắn là người nam nhân duy nhất từng tặng trang sức cho ta.

 

Ta không dám nghĩ nhiều. Gánh trên vai mối thù gia tộc và quốc gia, ta nào dám mơ tưởng đến chuyện tình cảm nhi nữ?

 

Dù là sau này, giữa ta và Thiên Nhất sợ rằng cũng chẳng thể nào có khả năng.

 

9

 

Một tháng trôi qua, gió êm sóng lặng.

 

Một ngày nọ, Chữ Doanh dường như đã phát điên, sai người gửi một ít ban thưởng, nói là vì ta quản lý hậu cung đáng được hận.

 

Trong số các ban thưởng có một bộ trang sức trân châu, những viên châu đầy đặn, trong suốt, màu sắc óng ánh, là hàng thượng đẳng.

 

Nhưng ta không thích, nhìn qua một lần là đã đủ, sai Liên Nhi đem cất vào kho.

 

Không bằng đôi khuyên tai đẹp Thiên Nhất tặng ta.

 

Không biết Từ Thiên Thiên nghe được lời đồn gì mà chạy tới Lộ Thần Cung, mắng mỏ ầm ĩ.

 

“Bạch Lạc ngươi cái hồ mị tử, nhân lúc ta mang thai mà câu dẫn bệ hạ.” Từ Thiên Thiên, bụng đã lớn sáu tháng, lạnh lùng nói.

 

Kỳ thật, ta vẫn chưa gặp Chữ Doanh, chỉ là thỉnh thoảng phái người đưa một ít thức ăn thôi.

 

Ta nhìn Từ Thiên Thiên: “Tham kiến Hoàng Hậu nương nương, không biết Hoàng Hậu nương nương giá lâm…”

 

“Trong lòng ngươi hiểu rõ!” Từ Thiên Thiên vừa nói vừa mạnh tay đẩy chén trà trên bàn rơi xuống đất.

 

Trên mặt đất đầy mảnh sứ vỡ, có lẽ nàng ta cảm thấy vẫn chưa hả giận, lại ném quyển sách trên án kỷ xuống đất.

 

Ta hiểu rõ cơn giận điên cuồng của Từ Thiên Thiên là vì ta đã cho nàng ta uống thuốc nhưng nàng ta vẫn luôn trút lên ta cơn giận vô cớ.

 

Lúc này, giọng Chữ Doanh từ ngoài cửa truyền đến: “Hoàng Hậu lại không khỏe sao?”

 

Quả thật, Từ Thiên Thiên rất lo lắng, không thấy vẻ yếu đuối như mọi khi, mà có phần cứng rắn, khiến Chữ Doanh nhíu mày liên tục.

 

Chữ Doanh chủ động hỏi ta: “Quý phi, đây là có chuyện gì?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com