Phượng Quy Về Thần

Chương 7



“Thần thiếp không biết.” Ta nhẹ nhàng đáp.

 

Chữ Doanh thích dáng vẻ yếu đuối, vậy thì ta sẽ để hắn thấy.

 

Quả thật, Chữ Doanh bị ta lừa.

 

Chữ Doanh quay sang Từ Thiên Thiên, nói: “Hoàng Hậu, trẫm muốn nàng an tâm dưỡng thai, sao lại gây chuyện như vậy?”

 

“Thần thiếp không có! Chính là Bạch Lạc nàng ta câu dẫn bệ hạ…” Từ Thiên Thiên nhìn ta với ánh mắt căm tức, không còn vẻ dịu dàng như trước.

 

Chữ Doanh liếc nhìn Từ Thiên Thiên với ánh mắt lạnh nhạt, ta nhân cơ hội nói.

 

Ta cố ý nắm lấy tay áo của Từ Thiên Thiên, giọng nhẹ nhàng: “Hoàng Hậu nương nương, xin tha thứ, đều là thần thiếp…”

 

Ta chưa kịp dứt lời, Từ Thiên Thiên đã hất tay ta ra, ta giả vờ ngã về phía những mảnh sứ vỡ…

 

“A~”

 

Ta cố tình kêu đau, nước mắt lưng tròng nhìn Chữ Doanh, rồi vội vã rút tay lại, lộ ra vết m.á.u chảy dài trong lòng bàn tay.

 

Chữ Doanh thay đổi sắc mặt nhanh chóng: “Hoàng Hậu, nàng quá đáng rồi! Hậu cung của trẫm từ trước đến nay không chỉ có mỗi nàng. Nếu không phải A Lạc rộng lượng, nàng có thể là Hoàng Hậu sao?”

 

“Thần th·iếp không có! Chính là Bạch Lạc nàng…!” Từ Thiên Thiên sợ hãi, ngã quỵ xuống đất.

 

Chữ Doanh nhìn nàng lạnh lùng, chậm rãi nói: “Hoàng Hậu, hãy về cung nghỉ ngơi cho tốt, không có việc gì thì đừng ra khỏi Phượng Nghi Cung.”

 

“Bệ hạ! Thần thiếp không có!” Từ Thiên Thiên giận dữ, khuôn mặt đầy tức giận, không còn vẻ yếu đuối như trước.

 

Chữ Doanh lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang nói trẫm phán quyết bất công, là hôn quân sao?”

 

“Thần thiếp không dám… Thần thiếp cáo lui!” Từ Thiên Thiên tức giận quay người rời đi.

 

Chỉ còn lại ta và Chữ Doanh, không khí đầy vẻ ngượng ngùng.

 

“A Lạc, nàng... có ổn không?” Chữ Doanh lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

 

Ta mỉm cười, để lộ bàn tay đầy máu, nói: “Như bệ hạ thấy, rất tốt.”

 

Chữ Doanh nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng nói: “A Lạc, trẫm sẽ giúp nàng xử lý vết thương.”

 

Ta chống lại hắn nhưng lại không thể không tỏ ra dịu dàng: “Bệ hạ công việc bận rộn, không cần lo cho thần thiếp…”

 

“Thôi, trẫm biết rồi. Nàng vẫn trách trẫm không bảo vệ nàng, buổi tối trẫm sẽ đến thăm nàng.”

 

“Đôi khuyên tai trân châu này thật là hợp với trẫm.”

 

“Cảm ơn bệ hạ đã khen.”

 

Chữ Doanh nói xong thì rời đi.

 

Thật là buồn cười. Hắn? Bảo vệ ta?

 

10

 

Ta nhìn hạ nhân dọn dẹp mảnh sứ vỡ xong, cung nhân rời đi, nghĩ đến một câu cuối cùng của Chữ Doanh mà xuất thần.

 

Hắn khen ngợi đôi khuyên tai mà Thiên Nhất tặng rất hợp với ta, có buồn cười hay không?

 

“Công chúa, thuộc hạ bôi thuốc cho người.” Giọng nói lạnh lùng của Thiên Nhất truyền đến.

 

Không biết từ khi nào hắn đã xuất hiện ở sau lưng ta, kéo tay của ta rồi đi vào hướng nội điện.

 

Ta nhìn Thiên Nhất, nói: “Không ngại.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn dừng bước chân, quay đầu lại nhìn ta một cái: “Như thế này vẫn là không ngại? Vậy như thế nào mới ngại?”

 

Nếu ta không nhìn lầm, đôi mắt hắc ngọc của hắn ánh lên vẻ phẫn nộ.

 

Ta không nói gì, đi theo hắn vào nội điện.

 

Thiên Nhất xử lý vết thương trên tay của ta, cẩn thận rửa sạch miệng vết thương từ mảnh sứ vỡ, dường như giờ phút này ta lại quay về là tiểu Công chúa kim tôn ngọc quý……

 

“Công chúa, bạch ngọc cao lần trước có còn không?” Thiên Nhất ngẩng đầu nhìn ta.

 

“Có, ở gương lược.” Ta đứng dậy chuẩn bị đi lấy.

 

Thiên Nhất ấn ta trở lại, nói: “Công chúa ngồi là được.”

 

Có lẽ là thấy ta đeo khuyên tai trân châu mà hắn tặng, hắn thoáng ngẩn người, ngay sau đó thần sắc lại khôi phục bình thường.

 

Tìm được bạch ngọc cao, Thiên Nhất nhẹ nhàng bôi thuốc cho ta, lại cẩn thận băng bó miệng vết thương lên.

 

Dáng vẻ này của hắn, làm lòng ta khẽ rung động, rồi lại không dám động lòng.

 

“Thiên Nhất, cảm ơn.” Ta nhìn Thiên Nhất, ôn nhu nói: “Đi xuống đi.”

 

“Công chúa không cần nói cảm ơn với thuộc hạ, ngày sau chăm sóc tốt bản thân là được.”

 

Thiên Nhất quay người rời đi, để lại cho ta chỉ là bóng dáng.

 

Là ta đuổi hắn đi, không dám nhìn hắn.

 

“Liên Nhi, đi lấy trang sức trân châu bệ hạ ban thưởng cách đây mấy ngày ra đây.”

 

Liên Nhi tiến lên hành lễ, rồi quay người đi.

 

Ta nhìn bóng dáng thon gầy của Liên Nhi, trong lòng đầy chua xót.

 

Liên Nhi là cùng ta lớn lên ở trong cung, tuy so ăn mặc không thể nào bằng được ta nhưng cũng không thua kém bao nhiêu, so với những tiểu thư thế gia bên ngoài, có lẽ nàng ấy tốt hơn rất nhiều.

 

Trước kia Liên Nhi rạng rỡ đáng yêu, thật đúng là người gặp người thích.

 

Khi ta còn là Công chúa, Liên Nhi thích hát cho ta nghe, nàng ấy hát rất hay, Chữ Doanh cũng khen ngợi nàng ấy, có lẽ đó là lý do Từ Thiên Thiên ghét nàng ấy.

 

Mối thù này, làm sao có thể không báo?

 

“Công chúa, ngươi lau tay đi.” Một tiếng nói khàn khàn vang lên.

 

Ta thấy Liên Nhi khoanh tay đứng trước mặt ta.

 

“Liên Nhi, ngươi có thể nói được rồi sao?” Ta kinh ngạc ngồi dậy, nắm lấy tay Liên Nhi.

 

“Công chúa cẩn thận, mấy ngày gần đây nô tỳ miễn cưỡng có thể nói, chỉ là tiếng nói có hơi dọa người, sợ làm Công chúa hoảng sợ.” Liên Nhi thật cẩn thận buông tay ta, mỉm cười chua xót.

 

“Có thể nói được là tốt, có thể nói được là tốt.”

 

“Công chúa có cần trang điểm không?” Liên Nhi mỉm cười nhìn ta, ánh mắt không còn linh động như trước.

 

“Búi tóc đơn giản thôi, dùng trang sức trân châu này.” Ta vừa nói vừa gỡ xuống đôi khuyên tai trân châu trên tai, bỏ vào gương lược.

 

“Vâng.”

 

“Đợi lát nữa nếu bệ hạ tới, ngươi lập tức đi tới Phượng Nghi Cung, không cần kinh động Hoàng Hậu.”

 

Liên Nhi luôn luôn hành sự rất khéo léo.

 

Ta nhìn vào gương, thấy hình ảnh kiều diễm đến không gì sánh được của chính mình, trong lòng có chút lo lắng.

 

Từ khi mất đi hài tử, ta chưa từng chung chăn gối cùng Chữ Doanh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com