Quả Phụ Của Hoắc Tướng Quân

Chương 6



Ta quay người lại, liền thấy bà mẫu vội vàng lùi mấy bước, không đứng vững, trượt chân kéo theo lớp đất lỏng lẻo, cả người lẫn đất dưới chân trượt xuống sườn núi.

 

Tất cả mọi người đều giật mình, ai nấy tản ra chạy về phía an toàn.

 

Lúc này, Thôi Tương ở gần bà mẫu nhất, nếu nàng ta ra tay giúp đỡ, có lẽ có thể kéo được bà mẫu lại.

 

Nhưng nàng ta là một thiên kim tiểu thư, nào từng thấy cảnh tượng thế này, sợ đến mức đứng đực ra đó, chân chẳng thể nhúc nhích nổi một bước.

 

Đợi ta chạy đến, bà mẫu đã hoàn toàn trượt xuống rồi.

 

“Nham Nham cứu ta!”

 

Thân thể bà mẫu toàn là bùn đất, những ngón tay được chăm sóc tỉ mỉ, dùng sức cào vào lớp đất phía trước, búi tóc trên đầu lệch đi, mặt mũi tái mét, nước mắt nhòa đi.

 

Mảnh cỏ đó cùng với bà mẫu vẫn đang tiếp tục trượt xuống.

 

Ta đứng trên đỉnh dốc, bám vào một cây cổ thụ nghiêng, vươn dài người cũng không với tới, sợ đến toát mồ hôi lạnh.

 

“Nắm lấy cái cây bên cạnh!” Ta dùng sức lớn tiếng gọi, nhưng bà mẫu lực khí quá nhỏ, căn bản không với tới cái cây đó.

 

Thật ra chỉ là chuyện trong chớp mắt, giữa tiếng kinh hô của mọi người, bà mẫu liền rơi xuống.

 

Bị gai góc, đá vụn trên đường va đập suốt, cuối cùng mắc kẹt ở giữa sườn núi, không còn động tĩnh.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

“Mẹ!” Ta lớn tiếng gọi mấy tiếng, không thấy động tĩnh, lòng đã chìm xuống đáy vực.

 

Lúc này, Thôi Tương phía sau mới kịp phản ứng lại, dưới sự đỡ đần của nha hoàn, đứng cách xa, khóc đến lê hoa đái vũ.

 

“Thôi phu nhân, Thôi phu nhân!”

 

Ta quay người, một tay đẩy nàng ta ra.

 

“Cút sang một bên mà khóc đi, hôm nay bà mẫu ta mà có mệnh hệ gì, ngươi xem Y Cẩm có lột da ngươi không!”

 

“Đâu phải ta đẩy bà ấy xuống!”

 

“Cút!”

 

Thôi Tương còn muốn tranh cãi, bị biểu cảm lạnh lùng của ta làm cho giật mình, sợ đến mức không dám nói thêm lời nào.

 

Nha hoàn bà tử của Hoắc phủ đều vây quanh, bối rối luống cuống.

 

“Thiếu phu nhân, phải làm sao đây?”

 

Ta lập tức chỉ hai người đi gọi người giúp đỡ.

 

“Cởi áo!” Lại ra lệnh cho mấy nha hoàn cởi ngoại y ra, dùng trâm cài tóc trên đầu rạch thành dải vải, tạm thời bện thành một sợi dây.

 

Bà mẫu chắc là chỉ bị dọa ngất đi, nhưng mắc kẹt ở giữa sườn núi, bên dưới là vực sâu, lát nữa tỉnh lại mà giãy giụa, trượt xuống nữa thì không ổn.

 

Hôm nay ra ngoài, chỉ mang theo hai lão bà tử, bốn tiểu nha hoàn, giờ còn bị ta sai đi hai người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thời gian không chờ đợi ai!

 

Ngay lúc này, Thôi Tương vậy mà kéo nha hoàn, nói là đi gọi người, rồi cũng chuồn đi!

 

Thôi vậy, nàng ta chỉ là không muốn gánh trách nhiệm mà thôi.

 

Sợi dây bện xong, ta buộc chặt một đầu vào thắt lưng mình, bảo bốn người phía trên kéo ta, từ từ thả ta xuống…

 

Đợi ta xuống đến nơi, với được bà mẫu, đánh thức người.

 

Bà ôm lấy ta, lập tức khóc òa lên:

 

“Nham Nham, ta biết ngay con sẽ quay lại cứu ta mà!”

 

“Đừng khóc, mẹ được cột dây rồi, phía trên có người kéo, rất dễ leo lên.”

 

Sợi dây căn bản không chịu nổi trọng lượng của hai người, ta dụ dỗ bà mẫu leo lên trước, bản thân xuống sau.

 

Nhưng khi bà mẫu được kéo lên, cái cây nhỏ ta đang dựa vào lại bắt đầu trượt dốc, cảm giác mất trọng lượng ập đến, ta liều mạng ngửa người về phía sau, hai tay bám víu lấy cây cối xung quanh.

 

Trên mặt, trên thân thể đều đau rát.

 

Một tiếng ‘đùng’, chân va vào một cái cây lớn, không kịp cảm nhận đau đớn, ta vội vàng ôm chặt lấy cái cây đó.

 

Cuối cùng cũng chặn được đà trượt.

 

Ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh đầu đã sớm không thấy bóng người nào.

 

Chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hoán của bà mẫu và các nha hoàn.

 

Ta hét khan cả cổ báo “bình an”. Nói với các nàng rằng ở đây có một cái cây lớn, ta tạm thời an toàn.

 

Nhưng các nàng không biết rằng, dưới gốc cây lớn chính là vạn trượng vực sâu.

 

Ta ôm chặt lấy cái cây lớn, ta cũng không biết nó có thể chống đỡ đến bao giờ, cổ họng khô khốc đến bốc khói.

 

Ta nghĩ, mình là một người quý trọng mạng sống đến nhường nào!

 

Hoắc gia lần này thật sự đã nợ ta một ân tình trời biển.

 

Ta đã thủ tiết cho Hoắc Y Cẩm một năm, nếu ta chết, liệu hắn có thủ tiết cho ta một năm không?

“Phì phì!” Ta vội vàng phun nước bọt vào mình một cái.

 

Ta lại nhớ đến đống nén vàng nén bạc của mình, nếu ta chết, cũng không cần Hoắc Y Cẩm sớm tối thắp hương cho ta, hắn chỉ cần đốt cho ta chút đồ dùng là được.

 

Còn có Hoắc Tiểu Kì, không biết Hoắc Y Cẩm có đối xử tốt với con không?

 

Ai! Ta phát hiện, sao ta cứ mãi nhớ đến Hoắc Y Cẩm thế nhỉ? Ai nói cho ta biết với?

 

Mơ mơ màng màng, cũng không biết đã qua bao lâu, trời đã hơi tối rồi.