Quả Phụ Của Hoắc Tướng Quân

Chương 7



Ta vậy mà lại nghe thấy tiếng của Hoắc Y Cẩm.

 

“Khương Nham, Khương Nham, còn sống không đó?” Tiếng nói trầm ổn vững vàng lại như mang theo chút lo lắng, đau lòng truyền đến. Ta nghĩ ta nhất định là ảo giác rồi.

 

“Ai! Sống, ta sống! Hoắc Y Cẩm là chàng đến cứu ta sao?”

 

Trên đỉnh đầu, đá vụn bùn đất ào ào rơi xuống.

 

Ta nheo mắt ngẩng đầu nhìn, rồi liền thấy một nam tử toàn thân áo đen, vạt áo xoay tròn tựa như đóa quỳnh hoa khổng lồ, từ trên trời giáng xuống.

 

Thật đúng là Hoắc Y Cẩm.

 

Hoắc Y Cẩm vững vàng đáp xuống một cành cây bên cạnh ta, một tay bám vào sợi dây thừng, đoạn đường núi này ta trượt xuống thật vất vả, vậy mà hắn lại như chỉ cần một động tác là đã xuống tới nơi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

“Phu quân!” Ta cất một tiếng kéo dài, còn chưa kịp khóc thành tiếng, đã bị Hoắc Y Cẩm mắng cho một trận im bặt!

 

“Khương Nham, đầu nàng có hố sao? Ai cho phép nàng xuống đây cứu người!”

 

Miệng ta há to dính đầy đất, ngậm lại thấy hơi cộm răng, ‘phì phì’ hai tiếng.

 

Không nhịn được nữa rồi.

 

“Hoắc Y Cẩm, đầu chàng mới có hố đó, nếu ta không xuống đây, mẫu thân yếu ớt không thể tự lo của chàng đã sớm ngã xuống vực sâu rồi, giờ chàng còn có thời gian mắng người, về nhà mà khóc tang đi!”

 

Mắng xong hắn, cả hai chúng ta đều ngây người ra.

 

Ta lén lút nhìn Hoắc Y Cẩm.

 

Chỉ thấy hắn tức đến mức lỗ mũi bốc khói, lồng n.g.ự.c rung động hồi lâu cũng không thể bình ổn lại.

 

Chỉ vì nhất thời khẩu chiến, ta lại quên mất hắn là kẻ g.i.ế.c người không chớp mắt!

 

“Còn không mau cút qua đây.”

 

Hắn đưa một cánh tay về phía ta, bảo ta đi qua.

 

Ta tủi thân hít hít mũi, vén một góc váy lên cho hắn xem.

 

Trước đó sợ bản thân không cẩn thận rơi xuống, ta đã cởi tất, buộc cổ chân mình vào cành cây.

 

“Chân tê rồi, không qua được.”

 

Hoắc Y Cẩm nhìn ta, lộ ra vẻ mặt khó tin.

 

Ta còn nhanh mắt thấy hầu kết hắn chuyển động, cuối cùng hắn không nói gì.

 

Bám lấy sợi dây đung đưa một cái, hắn đã đến bên cạnh ta, ta chỉ cảm thấy mu bàn chân lạnh toát, Hoắc Y Cẩm dùng một thanh chủy thủ gạt đứt sợi tất đang buộc chân ta, nhấc bổng lưng ta lên, ôm ngang eo ta vào lòng.

 

“A…”

 

Kế đó ta liền theo hắn bay lên không trung, mấy lần lên xuống, Hoắc Y Cẩm đã đưa ta trở lại mặt đất.

 

Ta chưa kịp chạm chân xuống đất, Hoắc Y Cẩm vẫn ôm ta trong lòng, còn không quên cởi ngoại y che đi đôi chân trần của ta.

 

Ta sợ đến mức bám chặt lấy hắn như bạch tuộc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Biểu cảm hắn thì khó chịu, nhưng cánh tay lại ôm chặt lấy ta, người hầu muốn tiến lên đón ta, hắn liền nghiêng người tránh đi.

 

Ôi! Sao ta lại thấy hắn đối với ta còn khá tốt vậy nhỉ?

 

--- Chương 7 ---

 

Chân ta bị bong gân, trên mặt cũng bị mấy vết xước.

 

Không thể động đậy, lại còn không có mặt mũi gặp người.

 

Ta la hét rằng một số người không thể vong ân bội nghĩa, chiếm lấy nội thất, đẩy Hoắc Y Cẩm sang thư phòng.

 

Hoắc Y Cẩm vô cùng tức giận, mắng ta không làm tốt biện pháp phòng hộ đã xuống cứu người, là hành vi của “kẻ ngốc”, trên chiến trường, là sẽ bị đánh đòn.

 

Ta trừng mắt nhìn hắn, người rơi xuống là mẫu thân của hắn, bà mẫu của ta, người thân đã đối tốt với ta hết lòng trong suốt một năm qua.

 

Đừng nói là không làm tốt biện pháp phòng hộ, cho dù không có biện pháp nào ta cũng phải xuống cứu người.

 

Nói xong, chính ta cũng giật mình.

 

Hóa ra không biết từ lúc nào, ta đã xem người Hoắc phủ là người nhà của ta rồi.

 

“Tóm lại, sau này không có ta bên cạnh, nàng không được đi đâu cả!”

 

Hoắc Y Cẩm để lại câu nói này, quay đầu bỏ đi.

 

Ta lại bàng hoàng đứng giữa gió hồi lâu, hắn có ý gì đây?

 

Ta…

 

Chẳng lẽ bị giam lỏng rồi sao?

 

Hừ!

 

Chủ nghĩa bá quyền!

 

--- Chương 8 ---

 

Triều đình ban thưởng công huân của Hoắc Y Cẩm, phong đất, thưởng một đống đồ đạc.

 

Thực tế nhất là nghìn lượng vàng!

 

Đúc thành thỏi, chất đống trong rương, sáng lấp lánh ánh vàng.

 

Hoắc Y Cẩm thấy ta nhìn thèm thuồng, liền hỏi ta có muốn không?

 

Ta vội vàng gật đầu.

 

Hoắc Y Cẩm lại nói: “Đừng hòng mà nghĩ, một thỏi cũng không cho nàng!”

 

Rồi còn sai hạ nhân đặt các thỏi vàng dưới gầm giường ta, lệnh cho nha hoàn ngày đêm đếm ba lần, thiếu một thỏi lập tức bẩm báo hắn.

 

Ta tức đến mức trợn mắt há mồm.

 

Chẳng phải hắn ghét nhất lũ chuột chũi sao? Sao giờ cũng thích giấu tiền trong phòng rồi!