Quả Phụ Xinh Đẹp Ở Biên Quan

Chương 88: Mã cầu



"THÙNG---"

Tiếng trống dồn kèm theo tiếng hô trong trẻo của tiểu thái giám, trận thi đấu mã cầu chính thức bắt đầu.

Trận mã cầu này là Hoàng hậu nương tổ chức, hạ chỉ mời quý gia công tử tiểu thư đến chơi, đồng thời cũng mượn cơ hội này để binh lính Thành Dương quân lộ diện, bọn họ cũng thoải mái, Thành Dương quân cùng Cẩm y vệ tuỳ ý rút thăm chọn đội với nhau, thi đấu chính thức bắt đầu.

Cố Hiển Thành đứng một bên nhìn bọn công tử yếu đuối ngay cả cưỡi ngựa cũng không lưu loát nhưng vẫn cố gắng thể hiện trước mặt các cô nương thì khó chịu vô cùng, còn không bằng bọn hắn ở biên quan tuỳ tiện thi đấu.

Hắn không có bao nhiêu hứng thú, đến lượt rút thăm lại càng chán muốn chết, mà quẻ thăm hắn rút được, không hề ngoài ý muốn... hắn cùng Nguỵ Thư Ý một đội, tiểu thái giám vừa thấy cái tên trên quẻ thì cười tươi như hoa, "Đại tướng quân cùng Nguỵ Tam cô nương quả thực có duyên phận."

Cố Hiển Thành cười lạnh: "Thật sao? Vậy để bản tướng nhìn xem, bản tướng đã bỏ lỡ cái dạng gì duyên phận."

Tiểu thái giám nghe vậy thì hoảng hốt vội vàng ôm hộp thăm lui xuống.

Cố Hiển Thành bĩu môi.

Cho tới bây giờ, hắn mới là lần đầu nhìn thấy cái Nguỵ Tam cô nương đã được nhắc tới vô số lần kia, đối phương cũng đang nhìn hắn, Cố Hiển Thành rời mắt, đi về phía ngựa của mình.

Đối thủ của họ là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ cùng một danh gia quý nữ, tên gọi là gì Cố Hiển Thành cũng không biết, nhưng những người khác ở đây thì đều quen thuộc, là nữ nhi của Hộ bộ Thượng thư Cát Oánh Oánh.

Trong kinh nàng ta nổi tiếng là người nóng nảy, cũng là quý nữ duy nhất biết võ công, giao lưu với Nguỵ cô nương, chẳng phải quá nguy hiểm sao?

Thật ra tất cả mọi người đều biết, trận mã cầu này chủ yếu là để giao lưu tình cảm, hai đại nam nhân thì không có gì lo lắng, nhưng hai nữ nhân gặp nhau thì lại không rõ sẽ có điều gì xảy ra.

Trận đấu bắt đầu...

Cát Oánh Oánh vọt lên trước, nàng ta nóng tính, lại hiếu thắng, căn bản cũng không quản mục đích cuối cùng là gì, mà Cố Hiển Thành lại càng không trận đấu này trong lòng, ngựa của người khác chạy hết tốc lực còn hắn vẫn ung dung tản bộ trong sân.

Chỉ huy sứ kia cũng không không khác gì, làm bộ làm tịch đánh vài cái rồi thôi.

Phúc Quý đứng ở một bên nhỏ giọng thở dài:"Đại tướng quân còn chẳng thèm diễn trò a..."

Cố Hiển Thành quả thật là như vậy, Cát Oánh Oánh kia đã từng mời sư phụ về dạy cưỡi ngựa nên cũng coi như có hai ba phần bản lĩnh, nàng ta nhanh chóng chiếm thế thượng phong, Nguỵ cô nương kia căn bản không phải đối thủ của nàng, không có Cố Hiển Thành hỗ trợ, nếu cứ tiếp tục như vậy, trận mã cầu này sẽ kết thúc sớm thôi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau không biết bày ra biểu cảm gì.

Lương Thừa đế ngồi trên đài cao, mặt mũi sắp không giữ nổi, hắn nhìn Nguỵ Quốc công ngồi dưới, hiển nhiên, sắc mặt cũng không tốt, vì thế Lương Thừa đế lại càng không vui, phần không vui này đều ghi hết lên đầu Thái tử.

Chỉ huy sứ kia không nhịn được nữa, ở trên lưng ngựa hô to: "Cố tướng quân không muốn cùng nữ tử giao thủ, chi bằng ta với ngài so?"

Nói xong, liền có động tác khiêu khích Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành thản nhiên liếc hắn một cái, cuối cùng cũng đáp lại.

Cánh tay vung lên, giục ngựa chạy nhanh, quả cầu lập tức trúng đích, một cách dễ dàng.

Vị chỉ huy sứ kia cũng bị kích thích sự hiếu thắng, nhưng cũng chỉ liên tiếp gặp khó, nhanh chóng, điểm số đã bị san bằng.

Cát Oánh Oánh vừa thấy lập tức quên hết những gì đã được phụ thân dặn dò từ trước, nàng ta thúc ngựa đuổi theo quả cầu, Nguỵ Thư Ý liếc thấy sắc mặt phụ thân mình trên khán đài cũng vội cưỡi ngựa đuổi theo.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Cát Oánh Oánh thấy nàng ta yếu đuối không ra được gió mà còn cố chấp muốn đoạt cầu của mình thì lập tức không vui: "Ngươi nghĩ cho kĩ, thành thành thật thật theo sau Đại tướng quân của ngươi đi thì hơn. Ta có lỡ làm ngươi bị thương thì cũng đừng trách ta đấy!"

Nguỵ Thư Ý không đáp lời nàng ta, chỉ cố cắn răng kiên trì, cuộc so tài này bây giờ mới thực sự đáng xem, mọi người ai nấy đều nhón chân lên cố tìm chỗ đẹp, hai nam nhân căn bản không để ý đến hai nữ nhân, hai nữ nhân lại bắt đầu tranh đấu. Cũng không biết Nguỵ cô nương nghĩ thế nào, nhất định muốn mềm đấu cứng ngăn cản Cát Oánh Oánh, Cát Oánh Oánh rốt cuộc mất kiên nhẫn, đánh cầu càng ngày càng dùng sức, đại khái cũng không gây ra được sóng gió gì chỉ đổi được một trận tung hô của khán giả. Thế nhưng, ngựa của Nguỵ Thư ý lại như phát điên, giương cao hai móng trước...

Một tiếng hí dài bén nhọn vang lên.

Nguỵ Thư Ý chưa từng gặp qua trường hợp nào như vậy, căn bản cũng không thể khống chế được con ngựa đã hoàn toàn giở chứng, cả người nàng ta bị quăng đi, mà Cố Hiển Thành cùng vị Chỉ huy sứ đang hừng hực khí thế ở bên kia cũng không hề để ý tới, Cát Oánh Oánh ngây người, toàn trường cũng ngơ ra, đợi đến khi mọi người phản ứng kịp thì trong sân đã có một nam tử chạy vào, điên cuồng kéo cương ngựa của Nguỵ Thư Ý, nàng ta ngã xuống cũng là hắn vững vàng đón lấy.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Cố Hiển Thành cùng vị Chỉ huy sứ kia lúc này mới dừng ngựa nhìn sang.

Vị Chỉ huy sứ kia phản ứng lại kịp, ý thức mình đã gây đại hoạ, vừa rồi hắn cùng Cố tướng quân đánh cầu hăng say không chú ý tới tình huống bên kia.

Mà Cát Oánh Oánh ngây ra, "Không... không trách ta được a... nàng... là do nàng cứ nhất định quấn lấy ta... ta cũng không chạm vào nàng..."

Trên khán đài, Nguỵ Quốc công cùng Nguỵ Quốc công phu nhân sao còn có thể ngồi yên, hai người vội vàng vọt xuống dưới, "Thái y! Truyền thái y!"

Nam tử giờ phút này đang ôm Nguỵ Thư ý không thể nghi ngờ đã trở thành tiêu điểm của mọi người, chỉ thấy trên người hắn là một bộ đồ vải thô, ăn mặc đã nói lên thân phận, hắn chỉ là một tên dắt ngựa tầm thường.

Lương Thừa đế giận dữ, vọt đứng lên rời đi, Trịnh Hoàng hậu cũng có chút hối hận đuổi theo, Thái tử Duật ngược lại không có biểu cảm gì, chỉ có tiểu thái giám bên cạnh hắn gấp gáp: "Điện hạ... Bệ hạ giận lắm rồi ạ..." Trận này, Bệ hạ khẳng định sẽ tính trên đầu Người...

Thái tử Duật thản nhiên đáp: "Đã biết."

Trận đấu bị đình chỉ, tuy nói việc này không liên quan đến Cố Hiển Thành, nhưng hắn vẫn chờ ở ngoài Cần Chính điện, cũng không thiếu các quan viên đi qua đi lại nói mát một hai câu, "Cố tướng quân à... quả không có nửa phần thương hương tiếc ngọc a..."

Cố Hiển Thành mặc kệ bọn họ, nhưng đích xác hắn cũng không ngờ Nguỵ Thư Ý sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn này, hắn vốn tưởng rằng chỉ cần kéo dài đến khi trận mã cầu này kết thúc là xong, lại không ngờ...

Cố Hiển Thành rất quen thuộc tính nết của ngựa, tình huống lúc ấy nhất định là có nguyên nhân, vì thế hắn xoay người đi chuồng ngựa, cũng không để tâm người khác.

Trước mắt bao người, Nguỵ cô nương được một kẻ dắt ngựa anh hùng cứu mỹ nhân, tin này nhanh chóng truyền đi, thân phận kẻ kia cũng bị bóc ra, ấy thế mà lại là người Nguỵ gia?!

Quả là chuyện lạ, kẻ hầu Nguỵ gia lại lẫn vào cung, còn âm thầm đi theo bảo vệ tiểu thư nhà mình.

Tin tức cũng truyền cả vào cung, ai nấy nghe được đều sôi trào hừng hực. Nói qua nói lại cũng đến tai Nguỵ Quốc công, làm ông ta giận dữ vô cùng. Nguỵ cô nương cũng không bị thương quá nghiêm trọng, vì thế Lương Thừa đế để ông ta đưa nữ nhi về nhà dưỡng thương.

Mà một nhà Nguỵ Quốc công đi rồi, Lương Thừa đế mới đóng cửa tính sổ chuyện này.

Thái tử Duật quỳ giữa điện, Cố Hiển Thành đang xem xét ở chuồng ngựa cũng bị gọi đến.

Hắn vừa đến thì gặp Thái tử Duật từ trong ra, hai bên được thái giám nâng, chân đi lại không tiện, vừa thấy liền hiểu có chuyện gì.

Hai người đối mắt, Cố Hiển Thành nhẹ giọng: "Xin lỗi..."

Thái tử Duật nở nụ cười: "Tướng quân không có lỗi, việc này không liên quan đến ngài."

Cố Hiển Thành đi vào.

Lương Thừa đế đau đầu nhìn hắn, ông ta cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp hỏi: "Chuyện đến mức này, ngươi vẫn như cũ không chịu nhận chỉ tứ hôn của Trẫm, cưới Nguỵ gia cô nương?"

Cố Hiển Thành đáp: "Thần không nguyện ý!"

"Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ, hôm nay Nguỵ gia cô nương bị thương như vậy, ngươi không thấy tự trách chút nào sao? Hiện tại toàn kinh thành đều đang chế giễu họ, Trẫm nhất định phải trấn an lão thần tử!"

Cố Hiển Thành không đồng ý: "Việc này không liên quan đến thần."

"Ngươi!"

Lương Thừa đế rất ít khi thể hiện thái độ tức giận, chỉ thấy ông ta gằn giọng: "Như hôm nay, tất cả mọi người đều biết, trận mã cầu này là để tác hợp ngươi cùng Nguỵ gia cô nương, ngươi lại chỉ vội vàng so tài với Chỉ huy sứ, đối với người ta không hề để tâm! Chỉ huy sứ trẫm đã phạt rồi, ngươi biết Trẫm không nỡ phạt ngươi, cho nên..."

"Thần nguyện ý bị phạt!" Cố Hiển Thành lớn tiếng nói.

Lương Thừa đế nghẹn họng.

"Được... được... ngươi nhất định muốn đối nghịch với Trẫm đúng không?"

"Thần không dám." Cố Hiển Thành từ trong tay áo móc ra một cây kim, dâng lên cho Bệ hạ, "Thần vừa đi chuồng ngựa xem xét, phát hiện ngựa của Nguỵ gia cô nương bị người khác động thủ, đây chính là chứng cớ, thần cảm thấy việc này có điểm kì quái, cho nên thần nghĩ, nếu muốn cho Nguỵ Quốc công một lời giải thích thì nên tìm ra kẻ đứng sau động tay động chân mới đúng."

Cố Hiển Thành nói xong Lương Thừa đế liền sửng sốt. Hoàng Đức Toàn bên cạnh ông ta cũng lộ ra thần sắc giật mình.

"Cố tướng quân à... lời này không thể nói lung tung... đây... đây đều là ngự mã cả..."

"Ngự mã cũng không phải hoàn toàn không có chỗ sơ suất, lại nói tên dắt ngựa hôm nay, hắn là người trong cung sao? Vì sao hắn lại xuất hiện ở đó?"

Hoàng Đức Toàn á khẩu không trả lời được, sắc mặt Lương Thừa đế phức tạp.

Một lát sau, không đợi Lương Thừa đế nói tiếp, bên ngoài bỗng có một tiểu thái giám chạy vào, vội vã bẩm báo: "Khởi bẩm Bệ hạ..."

"Chuyện gì?" Lương Thừa đế không vui hỏi.

"Ngô Vương điện hạ, đã tới kinh thành."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Cố Hiển Thành rời khỏi Cần Chính điện thì gặp Phúc Quý đợi bên ngoài, hắn nhỏ giọng nói: "Chuyện này rõ ràng không liên quan đến Đại tướng quân một chút nào, là bọn họ tự tiện sắp xếp, xảy ra chuyện lại trách ngài, nô tài cảm thấy bất bình thay."

Cố Hiển Thành thở dài: "Thôi..."

Hắn là thần tử, người sắp xếp chuyện này là Bệ hạ.

Vốn định hồi cung nhưng nhớ lại chuyện vừa nãy ở trước điện, do dự một chút, Cố Hiển Thành vẫn cất bước đi Đông cung.

Lúc hắn đến, Thái tử Duật đang bôi thuốc.

Trong phòng cũng toàn mùi dược liệu.

Sau phi ngồi xuống, Cố Hiển Thành phức tạp nhìn đầu gối quấn đầy băng vải của người đối diện.

Thái tử Duật cười: "Sao Đại tướng quân lại đến đây, là đến thăm cô sao?"

Trong lòng Cố Hiển Thành phức tạp: "Đến nói lời xin lỗi với Điện hạ."

Thái tử đáp: "Vừa rồi không phải đã nói sao, việc này không liên quan đến Đại tướng quân, nói đi phải nói lại, hẳn là cô nên xin lỗi mới phải, chủ ý đánh mã cầu này là của cô."

Cố Hiển Thành cúi đầu: "Ta biết, nhưng cách làm của Điện hạ không sai, chỉ là không có cùng suy nghĩ với thần mà thôi, nhưng quả thật, cũng là thần tuỳ hứng, làm phiền đến Điện hạ."

Thái tử Duật cười không đáp.

Cố Hiển Thành do dự, cuối cùng vẫn đem chuyện hắn nghi ngờ có người động tay với ngựa nói ra, nụ cười trên mặt Thái tử nhạt dần.

"Thần tuy không biết người làm ra chuyện này có mục đích gì, có lẽ cũng chỉ là muốn dùng chút thủ đoạn thúc đẩy nhân duyên giữa thần cùng Nguỵ Tam cô nương, nhưng cũng có khả năng, là vì muốn kéo cả Điện hạ xuống nước, dù sao chủ ý này của Điện hạ, nếu quả thật như vậy, có lẽ hắn đã đạt được mục đích rồi, phải không?"

Sắc mặt Thái tử dần nghiêm túc: "Đa tạ Tướng quân nhắc nhở."

Cố Hiển Thành đứng dậy: "Thần không quấy rầy Điện hạ nữa, đúng rồi, thần vừa nghe nói Ngô Vương Điện hạ đã hồi kinh, Điện hạ bảo trọng."

Thái tử Duật nắm chặt tay thành quyền: "Được, ta không tiễn ngươi nữa."

Cố Hiển Thành đi rồi, thái giám bên cạnh Thái tử liền tiến lên nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, có cần điều tra kẻ động tay đằng sau không?"

"Không cần." Ánh mắt hắn lạnh băng. "Là ai chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Tiểu thái giám do dự: "Bệ hạ...?"

Thái tử Duật nhắm mắt lại.

Hắn quá hiểu vị Phụ hoàng này, luận quyền mưu tâm cơ, không người nào có thể bằng, chính mình đề nghị thi đấu mã cầu, ông ta chấp nhận đồng thời cũng âm thầm bố trí riêng, đạt được mục đích thì tốt, nhưng thất bại, cũng chỉ có mình gánh vác chịu tội, còn có thể mượn chuyện này áp chế hắn.

Tả hữu không đi đâu mà thiệt cả.

Thái tử Duật bình tĩnh lại: "Ngô Vương đã hồi kinh, ngươi đi sắp xếp đi."

***

Cả ngày hôm nay, Tống Điềm ở trong cửa hiệu nhỏ của mình bận rộn nguyên một ngày.

Bàn bạc xong xuôi thì sẽ bắt tay vào trang hoàng sửa sang.

Nàng muốn sửa lại toàn bộ một lại, ước chừng sẽ mất một tháng.

hiện tại đã là giữa tháng Chạp, nếu như lúc này thuê nhân công thì phải đợi đến sang năm mới có thể trả lương cho họ, nhưng sắp đến năm mới rồi, ai sẽ chịu làm chứ.

Tống Điềm về tiểu viện vẫn luôn lo lắng chuyện này.

Đêm khuya, nàng khép lại sổ sách liếc mắt nhìn ra cửa, kì lạ, giờ này Cố Hiển Thành vẫn chưa về.

Tống Điềm nghĩ, có lẽ hôm nay có chuyện gì làm chậm trễ hắn, vì thế nàng để lại một ngọn đèn rồi đi ngủ trước.

Nhưng không ngờ là, hôm sau tỉnh lại, Cố Hiển Thành vẫn không xuất hiện.

Phúc Quý thì sáng sớm đã tới, lúc ấy Tống Điềm mới biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy đều kinh ngạc mười phần.

"Vậy... Nguỵ cô nương kia... không sao chứ?"

Phúc Quý bực dọc: "Nô tài cũng không rõ nhưng chắc là không sao, dù sao Đại tướng quân cũng bị phạt, tối hôm qua Nguỵ Quốc công hùng hổ xông đến cửa, Đại tướng quân nể ông ta là trưởng bối nên mới nhịn, vốn nô tài muốn đến báo tin từ đêm qua nhưng lại sợ giờ giới nghiêm, chỉ có thể đợi sáng nay đến."

Ánh mắt Tống Điềm phức tạp, nàng hiển nhiên đã đánh giá thấp những chuyện vòng vo rối rắm ở kinh thành, "Vậy bây giờ... Tướng quân..."

"Nương tử đừng lo lắng, Tướng quân lâm triều từ sớm, việc này hẳn cũng sẽ xử lý được thôi, Tướng quân dặn nô tài dẫn người tới giúp nương tử trang hoàng cửa hiệu."

Tống Điềm kinh ngạc, nhìn về đám người sau lưng Phúc Quý, khó trách...

Sau lưng Phúc Quý có đến hai ba mươi trai tráng.

"Những người này đều là người của Thành Dương quân, nương tử tuỳ ý dùng, chúng ta đảm bảo có thể sửa sang cửa hiệu trước Giao thừa, nương tử không cần lo lắng."

Như vậy không biết đỡ cho Tống Điềm bao nỗi lo, nàng gật đầu: "Được, Tướng quân hai ngày nay hẳn là bận lắm, có ăn cơm đúng giờ không?"

Vừa nhắc tới chuyện này thì Phúc Quý liền tức giận: "Không hề, ngày hôm qua Tướng quân về một bát cháo còn không uống, nô tài khuyên không nổi..."

Tống Điềm nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi đợi ta một lát, ta nấu nhanh hai món lót dạ, ngươi mang về khuyên chàng ăn."

"Được ạ, Đại tướng quân biết là nương tử làm, khẳng định sẽ không từ chối."

Tống Điềm chuẩn bị nhanh chóng, làm mấy món Cố Hiển Thành thích ăn, lại thêm cả điểm tâm nàng mua trên đường, Phúc Quý lúc này mới vui sướng chạy về.

Đợi Phúc Quý đi rồi, Tống Điềm lo lắng đi qua đi lại trong phòng, nàng lấy cái xương tiếu Lưu Dương từng để lại ra, thổi một hơi.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất. 

Ảnh minh hoạ trận thi đấu mã cầu