Triều chính hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Ngô Vương hồi kinh, không thể nghi ngờ làm cho đảng phái của hắn cảm thấy tin cậy vô cùng, rõ ràng là chuyện chỉ nhỏ như hạt vừng vậy mà càng xé càng lớn, vừa lâm triều lập tức có người nói Thái tử không biết dàn xếp, không biết dùng người, tưởng chừng như là chuyện gì lớn lắm, nghe đến nghe đi, lại là tranh chấp chỗ đứng, nâng kẻ này đạp kẻ khác.
Hai bên đều muốn vì mình mà lôi kéo đại thần, mà quan trọng nhất là, Đại tướng quân đã về triều, Cố Hiển Thành cần mau chóng quyết định lập trường, hiện giờ ấy mới là chuyện thiết yếu.
Cho nên Cố Hiển Thành trước thì vội vàng xử lý chuyện mã cầu ngày đó, sau lại phải ứng phó một đám quan viên liên tục đến phủ Tướng quân làm khách, hắn bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Tống Điềm thổi xương tiếu xong thì Lưu Dương chẳng mất bao lâu đã tìm đến cửa.
Lúc ấy nàng mới biết, Ngô Vương về rồi.
Ngô Vương có thù với Cố Hiển Thành, Tống Điềm nghe vậy thì liền lo lắng mười phần, Lưu Dương phân tích tình huống trước mắt cho nàng nghe, Tống Điềm nghe mà chóng cả mặt, nhưng đại khái hiểu được, thời gian tới, Cố Hiển Thành sẽ rất bận rộn.
Tiễn Lưu Dương đi, Tiểu Điệp cảm thán: "Làm Đại tướng quân mệt mỏi qúa, cũng không biết khi nào có thể tới đây."
Tống Điềm trầm mặc một lát rồi thở dài: "Làm thêm chút đồ ăn đi, lát nữa đưa qua đó."
"Dạ, vẫn là nương tử thương Tướng quân nhất."
*
Hôm nay Như Ý cùng Như An có nhiệm vụ đi mua thức ăn, lúc này cũng vừa trở về, sắc mặt hai nàng ấy không được tốt lắm.
"Làm sao thế này?"
Tiểu Điệp thấy các nàng suy sụp, đặc biệt là Như Ý, sắc mặt nàng ấy trắng bệch liền quan tâm hỏi.
Như Ý run rẩy, nói năng cũng không rõ ràng, "Hôm... hôm nay... ta... ta nghe nói... ở ngoại ô có chuyện... đáng... đáng sợ lắm..."
Tống Điềm đang làm điểm tâm trong nhà bếp, nghe thế cũng quay ra nhìn.
"Nghe được chuyện gì?"
Sắc mặt Như Ý trắng bệch, Như An điềm tĩnh hơn, nghiêm túc nói: "Nghe nói ở ngoại ô phát hiện được rất nhiều thi thể phụ nhân, chết... chết rất thảm, mà... hung thủ chính là bọn bắt cóc phụ nữ trẻ nhỏ chưa bắt được kia."
Tiểu Điệp giật mình hô lớn.
Tống Điềm cũng vội lau tay đi ra: "Chuyện gì đã xảy ra, vậy... còn mấy đứa nhỏ?"
"Không thấy đứa nhỏ nào cả, chỉ có mấy phụ nhân kia, thật sự quá đáng thương..."
"Ai phát hiện ra?"
"Nghe nói là một lão ăn mày, bọn họ hay đến miếu ở ngoại thành tìm đồ cúng ăn, không biết tranh giành nhau thế nào mà ngã vào trong giếng, xong liền phát hiện ra bên trong có một cái động, xác... đều ở trong động..."
Đều ở đấy?
Trước mắt nàng mờ nhoè, lồng ngực cũng nổi lên từng trận run rẩy.
Sắc mặt nàng trắng bệch không còn giọt máu, không ai có thể tưởng tượng ra được trường hợp này.
Tiểu Thập vẫn luôn ẩn náu trên cây, lúc này nhảy xuống, nói: "Thuộc hạ tìm người đi xem thế nào."
"Nghe nói Kinh triệu doãn đã dẫn người đến rồi, vị mới nhậm chức chính là Lục đại nhân vừa hồi kinh đó, chỉ là hắn cũng thật đáng thương, vừa trở về liền gặp phải án tử phức tạp nhường này... Mà năm nay cũng thật là lạ, mọi người đều cho là đánh lui man di xong thì dân chúng có thể yên ổn sinh sống, không ngờ lại xảy ra chuyện này, trong lúc nhất thời làm ai cũng bàng hoàng..."
Tống Điềm nghe vậy thì lo lắng lắm.
"Tạm thời lánh đi đã, không có việc gì thì đừng ra ngoài, nhất là Tiểu Bảo, không được dẫn thằng bé ra khỏi cửa."
"Dạ nương tử..."
Hai ngày liên tiếp, Cố Hiển Thành đều không đến, mãi đến ngày thứ ba, Tống Điềm vừa lên giường chưa được bao lâu thì bị ôm chầm lấy từ đằng sau.
"Chàng về rồi?" Tống Điềm mở mắt ra nhẹ giọng hỏi.
Cố Hiển Thành ôm nàng thân mật hôn hết mặt đến cổ, ừ một tiếng.
"Nhớ ta không?"
Tống Điềm đương nhiên nhớ, nhưng nàng càng quan tâm hơn là hắn có khoẻ không.
Nhìn sắc mặt mệt mỏi của hắn, nàng đau lòng, vì thế chủ động vùi người vào trong lòng người trước mặt, "Chàng bận rộn như thế sao còn đến đây?"
Cố Hiển Thành nở nụ cười châm chọc: "Một đống việc vớ vẩn, phiền chết ta!"
Tống Điềm giơ tay xoa mặt hắn, trên cằm toàn râu cứng, nàng xót: "Ta biết chàng bận rộn, sợ ăn cơm không đúng bữa, đồ để Phúc Quý mang qua có ăn không đấy?"
Cố Hiển Thành ừm một tiếng dùng râu cọ lên má nàng, "Tâm ý của nàng ta nhất định không phụ, sợ lâu không đến, nàng giận ta."
"Sao có thể chứ..." Tống Điềm cười: "Chàng bận rộn chính sự, ta có thể đợi."
Cố Hiển Thành nghe vậy liền nhìn Tống Điềm thật sâu.
"Ta sẽ không để nàng phải chờ lâu nữa, ta cam đoan..."
Hai người ôm nhau rất lâu, Tống Điềm khó có được khi nàng chủ động, tay nàng quàng lên vai Cố Hiển Thành, một khắc cũng không muốn buông ra.
Xưa nay mỗi lần làm chuyện này, hắn đều sẽ nói mấy lời lả lơi, đêm nay lại im lặng chỉ là dưới thân không ngừng động tác.
Giống như một con sói không biết mệt mỏi.
Tống Điềm sợ tấm màn giường mỏng manh không ngăn được từng đợt âm thanh xấu hổ truyền ra ngoài, nàng có chút hoảng sợ, mãi sau khi hai người xong việc, Cố Hiển Thành phủ phục xuống thân nàng, tiếng thở dốc dồn dập bên tai.
Tiểu biệt thắng tân hôn, đêm nay hai người cũng triền miên vô cùng, mãi đến tận giờ Dần mới tạm rửa ráy xong mà đi ngủ.
Tống Điềm còn muốn hỏi chuyện ở miếu ngoại thành lúc ban ngày, nhưng thấy hắn mệt mỏi nàng liền nhịn xuống, ngủ một giấc này lúc tỉnh lại đã là hừng đông. May mà Cố Hiển Thành vẫn ở đây, hôm nay không cần lên triều.
Tống Điềm mở mắt thấy hắn vẫn nằm cạnh thì vui vẻ, Cố Hiển Thành nói: "Hôm nay hưu mộc, ta không đi đâu hết."
Tống Điềm không ngờ được mở to mắt nhìn hắn, Cố Hiển Thành giơ tay kéo nàng vào lòng tranh thủ thân mật một trận.
Hai người ở trên giường làm loạn một hồi lâu, Cố Hiển Thành nói: "Sau hôm nay e là không thể ngày nào cũng về với nàng, ta sai Tiểu Thất đến đây, hắn cùng Tiểu Thập âm thầm bảo vệ nàng, ta cũng yên tâm hơn."
"Được, không sao cả, chàng cứ bận rộn đi."
Cố Hiển Thành ừm một tiếng, "Chỉ cần rảnh ta sẽ về ngay, ngoại trừ cửa hàng, không được đi chỗ nào khác, nghe lời?"
Tống Điềm ngoan ngoãn đồng ý, "Được, đều nghe theo chàng."
Cố Hiển Thành sủng nịnh xoa đầu nàng: "Ngoan~"
*
Tháng Chạp nhanh đến cũng nhanh qua, đúng là đã dự đoán trước, Cố Hiển Thành trở nên cực kì bận rồi, đại khái ba ngày hắn mới về được một lần, mỗi lần tới cũng rất mệt mỏi, Tống Điềm đổi đủ loại nguyên liệu hầm canh cho hắn bồi bổ thân thể.
Đảo mắt đã đến cuối tháng Chạp, ngày mai là Giao thừa.
Cửa hàng của nàng chỉ trong thời gian ngắn đã sửa sang xong, chỉ đợi sang năm mới là có thể khai trương. Việc này nằm ngoài dự liệu của Tống Điềm, gần đây nàng cũng nhàn rỗi hơn nên để ý khu vực xung quanh một chút, may mà nơi này trị an vẫn tốt, mỗi lần ra đường đều thấy quan binh đi tuần, lúc này Tống Điềm mới yên tâm.
Sắp đến Tết đương nhiên phải sắm sửa nhiều, từ ngày hai mươi, nàng đã liên tục ra chợ, hôm thì mua thịt khô, hôm thì gà vịt, đợi đến hôm nay chỉ còn thiếu chút đậu phộng, điểm tâm các thứ, cũng không tính là nhiều nhặn gì.
Tống Điềm cùng Tiểu Điệp tự mình ra chợ, Tiểu Bảo ở nhà có Đỗ ma ma cùng Như Ý chăm sóc, nói đến chuyện này, cả tháng nay, Tống Điềm nói thế nào cũng không yên tâm cho Tiểu Bảo ra ngoài.
Tối qua, kinh thành đã có trận tuyết đầu mùa, trong lúc nhất thời nhìn đâu cũng thấy một màu trắng xoá, phong cảnh bên ngoài cực kì diễm lệ, Tống Điềm cùng Tiểu Điệp đi chợ Đông mua một ít kẹo đường, còn có loại đậu phộng ngào đường mà Cố Hiển Thành thích ăn nàng cũng nhớ mua nhiều thêm chút.
Nghĩ bụng... mai là Giao thừa rồi... hẳn là hắn sẽ về được đi...
Hai tai nàng lặng lẽ đỏ ửng lên.
Tiểu Điệp cầm dù ở một bên, hai người vừa ra khỏi cửa hàng liền đụng phải ba người đi từ phía đối diện lại, người kia đi rất nhanh, thiếu chút nữa đã va phải nàng, Tiểu Điệp đang muốn mở miệng mắng thì thấy rõ đối phương là ai, phút chốc liền ngây ra.
Tống Điềm cũng ngẩng đầu lên, thấy rõ mặt mũi, đối phương cũng giật mình nhìn nàng.
"Lục đại nhân?"
"Tống trù nương?"
Tống Điềm không ngờ lại gặp được Lục Thời An ở đây, đầu vai hắn đầy tuyết, sắc mặt cũng gió sương mệt mỏi, Lục Thời An nhìn thấy nàng thì còn bất ngờ hơn nhưng nghĩ một lát liền hiểu ra.
"Không ngờ lại gặp được Tống trù nương ở đây, đi mua kẹo tết sao?"
Tống Điềm nghe nửa câu đầu thì còn thấy hơi xấu hổ, không nghĩ tới Lục Thời An cũng nhanh chóng dời đề tài."
Tống Điềm cười đáp: "Phải, mua chút kẹo, mai là giao thừa rồi, Lục đại nhân cũng đi mua đồ sao?"
"Đúng vậy, mẫu thân ở nhà thích ăn đậu phộng ngào đường của nhà này, mỗi lần đến Tết đều sẽ đến mua một chút."
Lục Thời An nói xong, tên hầu đi theo đã mua xong, đi từ trong cửa hàng ra.
Lục Thời An tiếp tục: "Nếu đã có duyên gặp, chi bằng cùng đi một đoạn đường."
Tống Điềm đồng ý.
Lục Thời An hỏi nàng đang ở nơi nào, Tống Điềm đáp qua loa, chỉ bảo ở gần hẻm Vĩnh Tùng thuê một căn trạch viện nhỏ, Lục Thời An là người thông minh, tự nhiên sẽ không hỏi sâu hơn, "Vậy cũng tiện đường."
Hai người chậm rãi đi dạo trong tuyết, Lục Thời An kể một ít chuyện trời đất ở kinh thành.
Lần này đến phiên Tống Điềm hỏi hắn: "Đại nhân trở về từ khi nào?"
Hắn cười đáp: "Chưa được nửa tháng đâu, dạo này bận bịu, chớp mắt cái đã sắp năm mới rồi."
Tống Điềm nói: "Cuối năm hẳn là bận bịu lắm."
Nói đến đây, Lục Thời An cười khổ.
"Rất bận, vừa về liền gặp đại án tử."
"Ta cũng đã nghe nói, rất đáng sợ" Tống Điềm nặng nề đáp, "hung thủ đã tra được chưa?"
"Nhanh như thế thì thật tốt quá, e là phải kéo dài qua năm mới, ta đại khái cũng phải bận rộn thêm một thời gian."
Tống Điềm không biết làm thế nào để an ủi hắn, đành phải đáp: "Hy vọng đại nhân sớm ngày bắt được kẻ ác."
Lục Thời AN mỉm cười nói: "Đa tạ lời chúc của Tống trù nương."
"Đúng rồi, ta ở kinh thành mở một cửa hàng, ước chừng sang năm sẽ khai trương, Lục đại nhân có thời gian có thể ghé qua ngồi một chút."
Lục Thời An nghe vậy liền kinh ngạc: "Vậy sao, ta nhất định sẽ đến ủng hộ, cửa tiệm ở đâu?"
Tống Điềm nói hắn nghe vị trí, Lục Thời An gật đầu: "Tống trù nương có mắt nhìn đấy, nửa năm nữa triều đình sẽ chỉnh đốn lại khu dân cư ở đó, đến lúc đấy giá cả có thể sẽ tăng lên gấp bội, Tống trù nương nhanh tay, nhất định có thể kiếm được món hời."
Mắt Tống Điềm sáng lên, "Thật sao?"
"Cực kì chính xác!"
Tuy chuyện này nàng đã được Lưu Dương nói cho nhưng nghe từ Lục Thời An thì lại càng đáng tin hơn, trong lòng Tống Điềm vui vẻ, mặt mày cũng tươi tắn hơn.
Hai người đi đến chân cầu, chiều ngày 29 tháng Chạp, trên đường cũng không còn bao nhiêu người, Tống Điềm cùng Lục Thời An đứng một chỗ cười cười nói nói, vậy mà lại thành cảnh đẹp, người nào đi qua cũng phải ghé mắt lại nhìn một lần, ở bên kia cầu cũng có một người yên lặng nhìn qua.
Tiểu Điệp nhìn qua thấy bóng dáng không xa ở bên kia, lập tức vội vã ám chỉ Tống Điềm, Tống Điềm nhìn sang lúc này mới nhận ra Cố Hiển Thành trên lưng ngựa, ở phía đối diện nặng nề nhìn mình.
Tuy nói Tống Điềm không có ý gì với Lục đại nhân, nhưng nàng biết rõ Cố Hiển Thành chua như nào, trong lòng khẽ lộp bộp, nàng dừng bước nói: "Lục đại nhân không cần tiễn, Phủ Doãn cũng ở bên kia rồi, ta đi một đoạn cũng về tới nhà, ngài cứ bận rộn đi."
Lục Thời An hơi giật mình, hắn cũng đã nhìn ra người cách không xa kia, chớp mắt liền hiểu ra, cười đáp: "Được, đợi ngày khai trương, ta nhất định sẽ ghé qua."
"Được!"
Lục Thời An đi rồi, Tống Điềm đi về phía Cố Hiển Thành, trong lòng nàng vui vẻ, bước chân cũng nhanh hơn, chỉ là Cố Hiển Thành cưỡi ngựa, so với Tống Điềm còn nhanh hơn, Tống Điềm không ngờ lúc này hắn lại đến tìm nànng, nàng ngẩng đầu ngọt ngào cười: "Sao chàng lại đến đây?"
Vốn dĩ nhìn thấy nàng cười nói với Lục Thời An, hắn đã không vui trong lòng nhưng giờ phút này nhìn nét mặt nàng, cười tươi như vậy, Cố Hiển Thành cong môi, hừ một tiếng thoả mãn.
Đối với hắn nàng cười sáng lạn hơn nhiều!
Hắn xuống ngựa, không nói hai lời cởi áo choàng trên người khoác lên cho Tống Điềm, "Lạnh thế này, nàng mặc ít thế!"
Ít sao?
Tống Điềm cúi đầu nhìn mình, nàng còn mang cả khăn, trên tay cũng có sưởi, chân còn đi giày bông. Đi bộ một lát còn thấy nóng đây.
Tống Điềm vốn muốn nói mình không lạnh nhưng thấy Cố Hiển Thành săn sóc nàng vẫn thấy cảm động nên chỉ có thể nhịn xuống, "Không sao... đi một lát là ấm lên."
Cố Hiển Thành hỏi: "Đi mua cái gì vậy?"
Tống Điềm nhìn đồ trên tay Tiểu Điệp: "Một ít kẹo, sắp Tết rồi, ta mua nhiều một chút, còn có cả trái cây, điểm tâm các thứ nữa..."
Cố Hiển Thành để ý hôm nay tâm trạng nàng rất tốt, nói chuyện cũng mềm mại dịu dàng, hắn liền tính hết công lên người mình, chắc chắn không phải vì gặp được họ Lục kia! Vì thế Cố Hiển Thành kéo tay Tống Điềm, "Mua xong rồi đúng không, vậy ta dẫn nàng đi cưỡi ngựa."
Tống Điềm sửng sốt, bây giờ sao?
Trời còn đang đổ tuyết mà?
Nàng cũng không biết cưỡi ngựa... nhưng mà Cố Hiển Thành đã cưỡi ngựa đến, hẳn là sẽ không dắt về, vì thế Tống Điềm gật đầu, Tiểu Điệp nhanh mồm, "Vậy muội cầm đồ về trước!"
"Để ta, để ta!" Phúc Quý cười đón lấy đồ, có hắn ở đây, sao có thể để cô nương xách nặng.
Cố Hiển Thành gật đầu: "Được, các ngươi về đi. Lát nữa chúng ta về sau!"
"Dạ!"
Đây là lần đầu tiên Tống Điềm cưỡi ngựa, Cố Hiển Thành ôm nàng vào lòng cùng ngồi trên lưng ngựa, nàng sợ hô lớn: "Ngựa này cao quá!"
Cố Hiển Thành đắc ý: "Đây là Hãn huyết bảo mã, đương nhiên không giống bình thường, đối với bản tướng là vừa vặn, nàng ngồi vững, ôm chặt ta!"
Nói xong Tống Điềm liền cảm thấy bên tai toàn tiếng gió, nàng quay sang bên cạnh vùi mặt vào lồng ngực Cố Hiển Thành, cánh tay chặt chẽ ôm eo hắn. (Editor: Tống Điềm ngồi ngang nha =))) nên ôm được không có bị sái tay)
Cố Hiển Thành cười, dẫn nàng chạy ra ngoại ô.
Bên tai là từng tiếng gió gào thét nhưng Tống Điềm lại không hề cảm thấy lạnh, áo khoác thật dày cùng cái ôm của Cố Hiển Thành đều ấm áp, nhưng cũng không thể như đà điểu giấu mặt trong lòng hắn mãi được, nàng còn muốn ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường, vì thế lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhận thấy động tác của nàng, Cố Hiển Thành thả chậm tốc độ.
Ngựa đã ra đến ngoại ô, xung quanh là một màn tuyết trắng, không ít nhà đã treo lồng đèn đỏ, như những đốm lửa điểm xuyết trong tuyết, cách đó không xa còn một cây hồng, trên cành sai trĩu quả hồng đỏ rực, Tống Điềm bị hấp dẫn ánh mắt, Cố Hiển Thành cũng nhìn thấy liền giục ngựa đi qua.
Nàng ngửa đầu ngắm nhìn, hồng đỏ tuyết trắng... phong cảnh này quá mức tốt đẹp.
Ở Cố gia thôn thì rất ít khi có tuyết, mà dù có cũng không kịp với mùa hồng chín.
Cố Hiển Thành thấy nàng nhìn mãi, nghĩ nàng thích, hắn duỗi tay bẻ một cành.
Tống Điềm: "..."
"Ăn không?" Cố Hiển Thành giơ quả hồng đến trước mặt nàng, Tống Điềm hít sâu một hơi, an ủi bản thân tính hắn là như thế, nàng không đành lòng cự tuyệt đành phải nhận lấy, chỉ là quả hồng đỏ mọng như vậy quả thực cũng khiến người ta thèm ăn, Tống Điềm do dự: "Ta không muốn làm bẩn tay, chàng bóc đi."
Cố Hiển Thành hừ một tiếng hắn cũng ngại bẩn nhưng vẫn rất nhanh chóng và thuần thục lột vỏ sạch sẽ.
"Ăn đi." Thậm chí còn đút tới tận miệng Tống Điềm.
Thịt quả đỏ rực nhìn đã biết rất ngon, Tống Điềm không do dự cắn một miếng.
Cố Hiển Thành nhìn nàng, trong lòng bổng nổi tính ngang ngược, bỗng nhiên lấy thịt quả nghiền lên môi nàng.
Tống Điềm: "..."
Bên môi nàng đổi sang màu đỏ nhão nhoét, Tống Điềm giận: "Chàng trẻ con vừa thôi!"
Cố Hiển Thành không là như vậy: "Trượt tay, trời lạnh quá."
Nói xong, hắn cúi xuống, thừa dịp Tống Điềm không phòng bị liền hôn xuống.
"?!"
Tống Điềm mở to mắt, lúc Tống Điềm hôn xong thì còn không quên để lại một câu bình phẩm: "Ngọt thật~"
Tống Điềm "..." Nàng tức giận nện một quyền vào lồng ngực hắn nhưng cũng chỉ nhẹ tựa lông hồng, Cố Hiển Thành cười càng to hơn.
Tuyết rơi mỗi lúc một lớn, Cố Hiển Thành không lớn để nàng ở ngoài nhiễm lạnh liền quay đầu cưỡi ngựa về, cùng lúc đó, Lục Thời An vừa vặn hồi phủ.
Lục phủ rất có khí thế, ở kinh thành Lục gia là danh môn vọng tộc, toà nhà của bọn họ từ cửa trước đến cửa sau kéo dài nguyên hai dãy phố. Lúc Lục Thời An vào cửa thì Lục Tam phu nhân cười vui vẻ ra đón hắn: "Người toàn tuyết, nhanh đi thay xiêm y, dì của con vừa đến."
"Dì đến rồi sao?" Lục Thời An giật mình
Chu Chí đã bị phán xử trảm, Lục gia lập tức phái người đến đón Phương Tố Tố về, hôm nay vừa lúc đến nơi.
Lục Tam phu nhân đáp: "Đúng vậy, vừa kịp trước Giao thừa, năm nay chúng ta cũng coi như được đoàn viên."
Lục Thời An cười đáp: "Vâng mẫu thân."
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Giao thừa.
Hôm qua Cố Hiển Thành trở về, đương nhiên không tránh được thân mật một phen, hai người ầm ĩ đến tận khuya, Tống Điềm biết hôm nay hắn sẽ không đi, tâm tình cũng tốt hẳn, nàng trầm tĩnh nhưng Cố Hiển Thành thì lại kích động.
Mãi đến sáng, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, hai người vẫn nằm trên giường không chịu dậu.
Tống Điềm lấy chân đá hắn: "Chàng mau đi quét tuyết đi."
Cố Hiển Thành hừ một tiếng: "Nàng bây giờ sai ta rất thuận miệng nha."
"Trong nhà chỉ có một mình chàng là nam nhân, chàng không đi, chẳng lẽ lại để Tiểu Điệp đi sao?"
"Không phải còn có Phúc Quý à?"
Tống Điềm: "Lười quá thể! Phúc Quý chỉ là trẻ con!"
Cố Hiển Thành "..."
Hắn ngồi dậy, không tình nguyện đáp: "Được, xem ra trong lòng nàng, địa vị ta thực sự rất thấp."
Tống Điềm cười: "Vậy nếu chàng không bằng lòng thì hồi phủ đi, ở bên đấy làm Đại tướng quân uy phong lừng lẫy."
Cố Hiển Thành cười, mặt dày quấn lấy nàng: "Ta không đi, cái phủ kia trống rỗng chẳng bằng ở đây có nàng..."
Hắn miệng nói, tay lại bắt đầu không thành thật, Tống Điềm nũng nịu trừng hắn, "Vậy thì vất vả cho chàng rồi, thuận tiện cũng đi bón phân cho hoa trong vườn luôn nhé."
Cố Hiển Thành: "..."
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Tống Điềm muốn cười chỉ đành nén lại, nàng lười biếng trở mình mấy cái rồi cũng ngồi dậy.
Từ ngăn tủ đầu giường, nàng lấy ra một bộ xiêm y, hôm nay là giao thừa, đương nhiên phải thay đồ mới, chỉ là đồ này không phải của nàng. Tống Điềm lặng lẽ để ở một nơi dễ chú ý, sau đó mới đi rửa mặt.
Comeback với một chương dài cho cả nhà đọc ngày cuối tuần nhé~