Quán Ăn Thiện Tâm

Chương 1



Tôi ăn ở quán dưới lầu, lần nào thanh toán cũng tip thêm hai mươi tệ.

 

Nhưng gần đây kinh tế eo hẹp, liền một tuần liền không đưa thêm đồng nào.

 

Ánh mắt bà chủ nhìn tôi ngày càng kỳ quái.

 

Cùng một mức giá, nhưng phần thức ăn mang ra cho tôi lại ít dần.

 

Tôi thật sự không chịu nổi nữa, đành hỏi thẳng:

 

“Bà ơi, dạo này đồ ăn của cháu có gì đó sai sai, trước giờ cháu gọi món này đều đầy ắp cả đĩa, nay chỉ có mấy miếng, là có nhầm lẫn gì sao?”

 

Bà ta đảo mắt trắng dã, giọng mỉa mai chát chúa: “Thiếu hai mươi tệ thì chỉ được chừng đó thôi, ăn không đủ thì trả thêm tiền đi.”

 

Chương 1:

 

Một đĩa cà tím xào thịt băm được mang ra, tôi sững sờ.

 

Cái đĩa to hơn cả mặt tôi, nhưng trơ trọi vỏn vẹn ba khúc cà tím dài ba centimet, bên cạnh lấm tấm vài giọt nước xốt màu nâu, không thấy lấy một hạt thịt băm.

 

Món này tôi đã ăn suốt hơn hai năm, lần nào cũng là một đĩa đầy ụ.

 

Ba mươi lăm tệ một đĩa, hơi mắc, nhưng tôi vẫn thường gọi, vì khẩu phần lớn, ăn no nê.

 

Tôi đảo mắt nhìn các bàn khác, khẩu phần của họ vẫn bình thường.

 

Tôi không khỏi nghi ngờ, hay là bà chủ tuổi cao, nhất thời lú lẫn bưng nhầm đồ thừa?

 

Nhưng không có lý nào suốt bảy ngày liền đều “nhầm”.

 

Đúng vậy, mấy ngày qua phần ăn của tôi cứ ít dần.

 

Chỉ là hôm nay thì quá đáng thật sự.

 

Nghĩ kỹ lại, rõ ràng là bà ta giảm khẩu phần từng chút từng chút một.

 

Cứ đà này, mai tôi tới chắc chỉ còn đúng một muỗng canh.

 

Tôi phải hỏi cho ra nhẽ!

 

Nghe tiếng gọi, bà chủ lững thững bước đến.

 

Bà lão hơn bảy mươi tuổi, lưng hơi còng.

 

Tôi cố nuốt giận, nhẫn nại nói:

 

“Bà ơi, mấy hôm nay khẩu phần hình như bị nhầm rồi, trước giờ cháu gọi món này đều đầy đĩa, bà xem, đây chỉ có ba miếng, liệu có phải bưng nhầm không ạ?”

 

Ánh mắt bà ta lạnh tanh, gương mặt hằm hằm, giọng khàn khàn quát lại:

 

“Không nhầm! Giá nào suất nấy.”

 

Tôi bật cười:

 

“Nhưng cháu vẫn trả đúng giá niêm yết mà, vừa mới thanh toán xong đây.”

 

Tôi mở app thanh toán cho bà xem, đúng ba mươi lăm tệ, không thiếu xu nào.

 

Bà ta thậm chí không thèm nhìn, vỗ bàn cái “rầm”:

 

“Thiếu hai mươi tệ thì chỉ được chừng đó thôi! Ăn không đủ thì trả thêm tiền!”

 

Tôi ngớ người.

 

Hóa ra bà ta đang tính toán chuyện tôi không còn tip hai mươi tệ nữa!

 

Tôi vốn là người hay mềm lòng, thích làm chút việc thiện trong khả năng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần đầu phát hiện quán “Thiện Tâm Tư Gia” này, thấy hai ông bà già cả còn phải vất vả bươn chải, tôi liền xót xa.

 

Nói thật, đồ ăn ở đây cũng bình thường thôi.

 

Nhưng nghĩ tới cảnh hai người già không có con cái nương tựa, tôi vẫn thường xuyên ghé ủng hộ, thậm chí còn quảng cáo giúp họ. Hai năm qua, nhờ tôi kéo không ít khách quen đến ăn.

 

Mọi người giống tôi, đều muốn làm việc thiện: “Dù sao cũng phải ăn, ăn ở đây vừa no bụng, vừa tích đức.”

 

Nhờ vậy mà cái quán sắp dẹp tiệm này được đám dân văn phòng chúng tôi cứu vớt.

 

Tuy không giúp hai ông bà giàu lên, nhưng kiếm miếng cơm qua ngày cũng chẳng khó.

 

Hơn nữa, mỗi lần thanh toán, tôi đều tip thêm hai mươi tệ.

 

Hai ông bà hiểu rất rõ, lần nào cũng xua tay từ chối, bảo tôi đừng cho.

 

Nhưng tôi vẫn kiên quyết đưa.

 

Thói quen đó kéo dài hơn hai năm, cho đến tuần trước, tôi đem tiền bỏ vào cổ phiếu, chưa kịp rút ra nên dừng tip.

 

Ngày đầu tiên không tip, bà chủ đã có biểu hiện lạ.

 

Hết hỏi đi hỏi lại tôi có quên gì không, rồi lại nhấn mạnh giá món ăn không hề giảm.

 

Tới khi tôi ăn xong, bà còn gọi giật lại hỏi đã quét mã thanh toán chưa.

 

Ngày thứ hai, khẩu phần lập tức ít đi.

 

Nghĩ tới đây, tôi vừa buồn cười vừa tức giận. Không ngờ một bà lão nhìn hiền hậu lại tính toán như vậy.

 

“Bà ơi, hai mươi tệ đó là tiền cháu tip, không nằm trong giá món, cho hay không là quyền tự do của cháu. Không ai có quyền ép cháu phải đưa, còn chuyện bớt phần ăn thì bà sai hoàn toàn rồi.”

 

Môi bà ta run lên bần bật, mắt đỏ ngầu, vừa trừng mắt vừa khóc:

 

“Đúng là cô tự nguyện tip, chúng tôi đâu có ép, thế tại sao cả tuần nay cô không đưa nữa?”

 

Nước mắt bà ta lã chã rơi.

 

Bà ta đập bàn, giậm chân hét:

 

“Hai mươi tệ đấy! Ông nhà tôi phải xào thêm một đĩa lạc mới kiếm lại được! Cô liên tục bảy ngày không tip, ông ấy phải xào thêm bảy đĩa! Lưng ông ấy đau nhức, mua thuốc mất năm mươi tệ! Tất cả là tại cô hại!”

 

Từ trong bếp vọng ra vài tiếng ho như để “minh chứng”.

 

Mọi người trong quán nhìn chằm chằm về phía tôi.

 

Có người gửi tin nhắn cho tôi:

 

【Cô em à, kiểu người già này rắc rối lắm đấy, lát nữa họ mà nằm lăn ra đất, cảnh sát tới cũng không làm gì được đâu, lúc đó thiệt thân vẫn là em, nhịn đi, lần sau đừng tới nữa là xong.】

 

Tôi tuy uất ức nhưng cũng hiểu người đó nói có lý.

 

Ở quê tôi cũng có một ông già chuyên đi xe ba bánh tông người để bắt đền.

 

Có lần còn tông trúng trẻ con, không chịu bồi thường, cảnh sát tới thì lăn đùng ra đất gào khóc “sắp ch/ết rồi”.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Vì ông ta không con cái, ai cũng bó tay.

 

Nghĩ vậy, tôi nén giận, chủ động tới quầy quét thêm hai mươi tệ:

 

“Đây là lần cuối cháu tip cho bà. Món hôm nay thiếu phần cũng khỏi cần bù, coi như cháu biếu bà.”

 

Phản ứng của bà ta càng dữ dội hơn, trợn mắt quát:

 

“Chỉ hai mươi tệ? Cô là dân văn phòng mà tính toán dở thế à? Bảy ngày là một trăm bốn mươi tệ, cộng thêm tiền thuốc cho ông nhà tôi, tổng một trăm chín mươi tệ! Nhiêu đó chúng tôi không cần thêm, chỉ lấy đúng phần phải lấy!”

 

Tôi tức n/ổ đom đóm mắt.

 

Không ngờ giúp đỡ hai năm trời lại nuôi ra một con sói mắt trắng như vậy.